Sắc mặt Kỳ Kiến Tầm hơi tối, ánh sáng va chạm với khung kính bằng bạc làm phản xạ ra một thứ ánh sáng trong veo, đường cong đuôi mắt hơi hẹp, phân ra hai tầng nông cạn, càng làm tôn lên cặp mắt sâu thẳm kia.
Con ngươi đen nhánh co lại, anh thản nhiên lên tiếng: "Kiếm tiền từ ông chủ công ty, sau đó lại lấy tiền đó bao nuôi ngược lại ông chủ công ty?”
Thời Khương đôi khi không dám nhìn thẳng vào Kỳ Kiến Tầm.
Có đôi khi đôi mắt này dường như còn biết nói, mỗi khi anh nhìn vào đối phương với một ánh mắt trìu mến và đầy ẩn ý đều có thể làm cho đối phương ɕảɷ thấy hoảng hốt vô cớ.
Thời Khương giờ phút này chính là có ɕảɷ ɠıáɕ như vậy.
Cô chớp chớp mắt, né tránh ánh mắt trực tiếp của Kỳ Kiến Tầm.
Dù sao lời tối hôm qua cô cũng đã bật thốt lên những lời như thế rồi, còn không bằng thuận nước đẩy thuyền. Giữa vợ chồng không thể sống thiếu tình dục, cũng không thể lúc nào cũng là Kỳ Kiến Tầm chủ động, vì ngại mình là con gái nên cô không tiện nói ra những lời đó, nhưng mà đã có một cơ hội như vậy, thì ra thốt ra những lời nói như thế cũng không quá khó khăn.
Huống hồ chuyện bao nuôi Kỳ Kiến Tầm không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Điều này sẽ làm cho cô ɕảɷ thấy rằng trong cuộc hôn nhân này, cô luôn ở vị trí số một và luôn được ủng hộ và yêu thương.
Cô nhướng mày, một lần nữa nhìn qua: "Vậy ông chủ, cho hỏi anh có bằng lòng với cuộc giao dịch này không?’
Kỳ Kiến Tầm thu hồi tầm mắt, ánh sáng ấm áp bao phủ khuôn mặt anh một lớp ánh sáng màu cam, anh quay người tắt đèn ngủ bên cạnh, cũng không lên tiếng trả lời là được hay không được.
Theo tiếng vải sột soạt, Kỳ Kiến Tầm yên tĩnh nằm xuống, trong bóng tối, đôi môi mỏng hơi mím lại lặng lẽ nhếch lên: "Ngủ đi."
Trong khoảng thời gian ở chung này, Thời Khương đại khái cũng hiểu biết thêm một ít về tính tình của Kỳ Kiến Tầm, anh không tỏ vẻ cự tuyệt ཞõ ཞàŋɠ, như vậy hơn phân nửa có nghĩa là đã đồng ý, vì ɕảɷ thấy ngượng ngùng nên anh mới không nói ra thành lời.
Thời Khương bĩu môi với Kỳ Kiến Tầm, môi cô khẽ nhếch lên: “Lắm trò.”
Thời Khương thay đổi tư thế, điều chỉnh độ sáng của màn hình điện thoại tối xuống một chút, rồi tiếp tục đọc cuốn tiểu thuyết còn chưa đọc xong.
Ánh sáng từ màn hình điện thoại di động phản chiếu trên mặt cô, ngay cả từng sợi lông tơ thật nhỏ trên làn da nhẵn nhụi cũng được nhìn thấy vô cùng ràng, lông mày thanh tú hơi nhíu lại, biểu cảm của cô dần dần biến chuyển theo những thay đổi trong cốt truyện.
Kỳ Kiến Tầm xoay người nghiêng người về phía Thời Khương, hàng lông mi dài thấp thoáng che giấu ánh mắt đầy lưu luyến.
Thời Khương đọc tiểu thuyết vô cùng chăm chú, bất tri bất giác đồng hồ đã chỉ tới nửa đêm.
Tâm tình cô theo nội dung trong tiểu thuyết cứ liên tục lên lên xuống xuống, khóc đến hai mắt đẫm lệ, cô muốn hít hít mũi nhưng lại phát hiện ra không biết mũi mình đã bị nghẹt từ lúc nào.
Đang lúc cô đứng dậy chuẩn bị vươn tay ra rút một tờ khăn giấy thì đột nhiên có một cánh tay thon dài thò tới, cơ bắp trên cánh tay người nọ vừa phải và thon gọn, xương cổ tay hơi nhô ra, gân trên mu bàn tay hơi nổi lên, giữa hai ngón tay còn đang kẹp một tờ khăn giấy mỏng.
Thời Khương thoáng ngây người, cô nhìn theo cánh tay liền phát hiện Kỳ Kiến Tầm nghiêng nửa người, vẻ mặt anh bất đắc dĩ nhìn cô.
Cô nhận lấy khăn giấy, vừa hỉ mũi, trong lòng ɕảɷ thấy có chút xấu hổ.
Giọng nói cũng nghèn nghẹn: "Sao anh vẫn chưa ngủ? Tôi đánh thức anh à?"
"Không phải." Kỳ Kiến Tầm tựa vào đầu giường phía sau, thấy hai tờ khăn giấy không đủ, anh trực tiếp rút cả gói giấy đưa qua.
Sự im lặng giữa hai người có phần quá mức, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt của tờ khăn giấy, dường như đang âm thầm đẩy nhanh bầu không khí ngượng ngùng này.
Thời Khương cầm điện thoại lên xem nốt phần kết truyện, trong lòng cô bỗng ɕảɷ thấy vô cùng ngột ngạt, cấp bách muốn tìm người để nói chuyện, nhưng bên người cô lúc này cũng chỉ có Kỳ Kiến Tầm, một thẳng nam mỗi ngày đều xem mấy chục phần văn kiện, khẳng định anh sẽ không hiểu những quan điểm tình yêu được viết trong trong tiểu thuyết.
Kỳ Kiến Tầm xoay người ấn đèn bàn trên tủ đầu giường lên, anh liếc mắt nhìn sang: "Cảm động đến vậy à?”
..." Thời Khương bĩu môi, ɕảɷ ɠıáɕ như Kỳ Kiến Tầm lúc này giống như đang cười nhạo mình chỉ vì đọc tiểu thuyết mà cũng có thể khóc.
Dường như đoán được tâm tư của Thời Khương, Kỳ Kiến Tầm lập tức thay đổi tư thế ngồi, dáng vẻ của anh giống như một người đang rất sẵn sàng lắng nghe cô chia sẻ: "Có thể nói cho anh biết em đang xem gì được không, có gì mà làm em phải khóc thế?”
..." Thời Khương lập tức liếc mắt nhìn sang.
Người này quả nhiên là đang chê cười cô.
Thời Khương trầm mặc một lát, sau đó dùng giọng nghèn nghẹt kể lại toàn bộ cốt truyện, lúc đang kể cô còn xém khóc một lần nữa.
“Nam chính này đã sắp chết mà cũng không nói được một câu thổ lộ tình cảm với nữ chính, rốt cuộc anh ta có ý gì đây”.
Vẻ mặt Kỳ Kiến Tầm đầy trầm tĩnh, hiển nhiên không có đồng cảm với câu chuyện này bằng Thời Khương, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh mới nói: “Nhân vật chính ngay từ đầu đã biết mình sẽ chết…”
Đáy mắt Thời Khương lập tức trở nên mờ mịt: "Hả? Nam chính biết mình phải chết? Tôi đọc sót đoạn nào rồi sao? Sao anh lại biết?”
“……”
Trên mặt Kỳ Kiến Tầm hiện ra một nụ cười bất đắc dĩ: "Tuy rằng anh là ông chủ chỉ đi giao việc cho người khác nhưng anh ít nhất cũng phải biết rõ sản phẩm công ty mình đang đầu tư có nội dung gì..."
Anh đưa mắt nhìn Thời Khương, đôi mắt đen nhánh hiện rõ tình cảm, trong đôi mắt đen láy hiện rõ vẻ trìu mến, anh trầm giọng nói: "Đối với người mình thích mà nói, phần yêu thích và tình yêu này có lẽ sẽ trở thành gánh nặng của cô ấy.”
Lúc Thời Khương nhìn qua, Kỳ Kiến Tầm giật mình thu hồi tầm mắt, anh tiếp tục nói: "Nam chính không muốn nữ chính có gánh nặng, nếu nữ chính cứ đeo mãi gánh nặng này trên lưng thì cuộc sống về sau của cô ấy chắc chắn sẽ rất khổ sở.”
Ánh mắt Thời Khương chậm rãi dừng lại trên mặt Kỳ Kiến Tầm, cô khẽ nhíu mày trầm tư, một hồi lâu sau cô thử mở miệng: "Sao anh lại hiểu rõ như vậy chứ? Hay là…”
Kỳ Kiến Tầm bị ánh mắt của cô thiêu đốt, đồng tử anh chợt co lại, anh nhanh chóng lên tiếng cắt ngang lời cô: "Có điều sản xuất những thể loại phim như thế này mới thu hút được lượng người xem tăng cao và giúp gia tăng nhiệt độ trên Internet.”
“Chậc." Vẻ mặt Thời Khương lập tức biến sắc, cô nhỏ giọng châm chọc: “Đúng là tư bản.”
“……”
Ngày Thời Khương rời Đế Đô chuẩn bị đến Hoành Điếm để ҩυคע ƿҺɿɱ, bầu trời hôm đó âm u, có lẽ là dấu hiệu của trời sắp mưa.
Cô từ chối việc Kỳ Kiến Tầm đưa đón, công ty đã chuẩn bị xe và trợ lý Kiều Viên tới đón cô.
Kỳ Kiến Tầm giúp cô xách vali ra ngoài cửa.
Không khí buổi sáng vẫn còn mù mịt sương mù không thể xua tan, ánh sáng ban mai xuyên qua màn sương làm loãng đi những hạt li ti trong không khí.
Có một mảnh tia nắng ban mai chiếu nghiêng lên vai Kỳ Kiến Tầm, Thời Khương nhìn chằm chằm mảnh ánh sáng nhỏ kia, sau đó ánh mắt liền chuyển qua trên gương mặt của người đàn ông.
“Tôi đi đây.”
Thời Khương bỗng nhiên phát giác mình không có gì để nói với anh trước khi đi, ཞõ ཞàŋɠ đây cũng không phải là lần đầu tiên cô đi ҩυคע ƿҺɿɱ, trước kia trước khi đi cô đều ɕảɷ thấy rất thoải mái và hào hứng, chưa từng nói với anh bất kì điều gì, nhưng sao hôm nay tâm trạng cô cứ ɕảɷ thấy bồn chồn có hơi khác biệt.
Trong lòng cô cứ ɕảɷ thấy ngột ngạt, trong lòng cứ có một ɕảɷ ɠıáɕ bất đắc dĩ không thể giải thích được.
Dù sao cũng sớm chiều ở chung với Kỳ Kiến Tầm hơn một tháng nay, con người ai cũng có tình cảm, đột nhiên phải chia tay nên có ɕảɷ ɠıáɕ bịn rịn là chuyện bình thường. Thời Khương tự nói với mình như thế.
Kỳ Kiến Tầm mím môi không trả lời, một vòng sáng quanh quẩn quanh người anh giống như một tia dịu dàng mờ nhạt trong thời tiết lạnh giá.
Anh cứ lẳng lặng đứng đó nhìn Thời Khương, đôi mắt sâu thẳm hiện lên những cảm xúc mà cô không thể hiểu được.
“Em......”
Khoảnh khắc Thời Khương vừa lên tiếng, Kỳ Kiến Tầm liền động lòng.
Anh lập tức nhấc chân đi tới, giờ khắc này, trái tim Thời Khương không thể không chế được đột nhiên nhảy dựng, giọng điệu lập tức trở nên yếu ớt: "...Anh đang làm gì vậy?"
Cánh tay cô bị lòng bàn tay ấm áp của anh nắm lấy, thân thể không tự chủ được liền tiến về phía trước, sau đó liền bị kéo vào một cái ôm đầy ấm áp, cánh tay đang đặt ngang eo cô bỗng run rẩy yếu ớt.
Trong nháy mắt hai lồng ngực dán vào nhau, Thời Khương giống như cảm nhận được tiếng tim mình đập như trống vang, không biết là của mình, hay là của Kỳ Kiến Tầm. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cằm Kỳ Kiến Tầm đặt trên vai cô, hơi thở của anh cũng đầy nóng bỏng: "Anh chờ em về nhà.”
Thời Khương ɕảɷ thấy có chút khó chịu khi bị anh ôm, nhịp tim cô đập dồn dập, cô bỗng ɕảɷ thấy khá hoảng hốt trước lời nói của Kỳ Kiến Tầm.
Yết hầu của anh khẽ lăn lộn, Thời Khương còn có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của anh
Kỳ Kiến Tầm hơi dừng lại, sau đó anh khàn khàn bổ sung: "...... bao nuôi anh.”
“……”
Sau khi câu nói kết thúc, trái tim Thời Khương dường như cũng lắng xuống theo lời anh.
Chỉ trong ba bốn giây, Kỳ Kiến Tầm liền lùi lại một bước và thả cô đi, Thời Khương trông như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, cô đang không ngừng thở dốc, hai má cũng trở nên đỏ bừng.
Kỳ Kiến Tầm đứng cách cô một bước, trong mắt anh nặng trĩu vẻ quan tâm và miễn cưỡng, sau đó anh khàn giọng nói: “Có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho anh nhé.”
Thời Khương lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, khó khăn lắm mới có thể bước lên xe.
Xe bảo mẫu chậm rãi rời khỏi biệt thự Lệ Giang, Thời Khương theo bản năng nhìn vào kính chiếu hậu, liền nhìn thấy Kỳ Kiến Tầm vẫn còn đứng ngây ngốc tại chỗ, ánh mắt đầy luyến tiếc nhìn theo hướng xe cô vừa rời đi.
Thân xe khẽ lay động, hơi thở của Thời Khương lập tức bị trì trệ, dường như cô có thể nhìn thấy ཞõ ཞàŋɠ ánh mắt của anh thông qua gương chiếu hậu.
Thời Khương đột nhiên giật mình hoàn hồn, cô khẽ vỗ về trái tim đang đập thình thịch của mình. Ánh mắt và hành động vừa rồi của Kỳ Kiến Tầm giống như vẻ mặt không nỡ tiễn vợ mình đi xa nhà.
“Chị, vừa rồi anh rể nói gì với chị vậy? "Trợ lý Kiều Viên lại gần, trong mắt có chút ranh mãnh.
Thời Khương liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, nghiêng đầu né tránh tầm mắt cô ấy: "Không có gì.”
Kiều Viên cười hắc hắc hai tiếng, nghiêng đầu nói tiếp: "Chị, có phải chị luyến tiếc anh rể rồi không?”
“Ách......" Thời Khương nghẹn họng, bỗng cô hắng giọng nói: “Nói hươu nói vượn cái gì đấy?”
Làm sao cô có thể luyến tiếc Kỳ Kiến Tầm cơ chứ?
“Em đã nhìn thấy hết rồi.”
Vừa rồi cô ấy đứng chờ Thời Khương bên cạnh cửa sổ xe, trong nháy mắt khi nhìn thấy Kỳ Kiến Tầm ôm lấy Thời Khương, miệng cô ấy lập tức há to thành hình chữ O, tuy rằng cô ấy không nghe rõ âm thanh bọn họ nói chuyện, nhưng thông qua khẩu hình đại khái cũng có thể đoán ra bọn họ đang nói cái gì, nương theo từng câu chữ của Kỳ Kiến Tầm, miệng chữ O của cô ấy càng lúc càng lớn.
Ánh mắt Thời Khương lập tức trở nên sắc bén, cô nghiêng người nhìn sang, ném cho cô ấy một ánh mắt cảnh cáo.
…
Điều khó chịu nhất khi ҩυคע ƿҺɿɱ là mặc phục trang trái với thời tiết bên ngoài, chẳng hạn như mùa hè lại bắt mặc đồ mùa đông, nhưng mùa đông thì lại bắt mặc đồ mùa hè.
Lúc xe bọn họ đến khách sạn đoàn làm phim sắp xếp thì mới vừa qua giữa trưa, Kiều Viên lấy thẻ phòng,sau đó hai người cùng nhau lên tầng.
Mùa hè có rất nhiều đoàn làm phim đến Hoành Điếm ҩυคע ƿҺɿɱ, các khách sạn gần đó cũng gần kín chỗ, đoàn làm phim của cô được công ty Điện ảnh và Truyền hình Hoa Dã hậu thuẫn nên khách sạn đoàn phim đặt cho ekip toàn là khách sạn bốn sao trở lên.
Đến tầng có phòng mình, Kiều Viên đẩy vali đi theo Thời Khương ra khỏi thang máy. Khách sạn được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, nền gạch sáng và bóng đ0ến mức còn có thể soi gương.
Lúc Thời Khương đi đến phòng mình, cô chợt dừng bước, hành lang bên kia bỗng truyền đến âm thanh vô cùng hỗn loạn, còn xen lẫn tiếng giày cao gót giẫm thùng thùng lên sàn nhà.
Thời Khương dựa vào bức tường trong góc nhìn sang bên đó, cô hơi kéo kính râm trên sống mũi xuống để có thể nhìn thấy rõ trò khôi hài trước mắt.
Ở bên kia hành lang vừa vặn là Bùi Anh và Giản Lê đang cãi nhau chuyện gì đó rất gay gắt.
Hai năm gần đây Bùi Anh đang bắt đầu chuyển đổi sang một lĩnh vực khác, kịch bản nhận được càng lúc càng nhiều, và tỉ lệ cướp vai của người khác cũng càng lúc càng tăng, đặc biệt là Giản Lê, hai người bọn họ vốn nổi tiếng là kẻ thù không đội trời chung, nghe nói từ khi còn học đại học thì mối ҩυคՈ Һệ của bọn họ đã không mấy tốt đẹp.
Thời Khương ɕảɷ thấy vô cùng nhàm chán khi nhìn thấy cảnh các cô gái đánh nhau, nhưng cô phải đi ngang qua đây, nhưng đồng thời cô không muốn xem vào chuyện của hai người bọn họ, nhất thời cô liền lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Có thể là tiếng cô thở dài hơi lớn đã thu hút sự chú ý của Giản Lê đang đứng đối diện cô.
Thân hình Bùi Anh hơi sững sờ, cô ta cũng quay sang nhìn theo tầm mắt của Giản Lê.
Trong mắt Thời Khương hiện lên vẻ thích thú, cô dùng một ngón tay đẩy kính râm lên.
Bùi Anh giật giật môi, sau đó lại quay đầu liếc nhìn Giản Lê ở phía sau, lẩm bẩm âm dương quái khí nói: "Tôi còn có hẹn đi ăn cơm với đạo diễn, không thể lãng phí thời gian cho một số người không quan trọng.”
Sau đó cô ta kiêu ngạo bước đi trên đôi giày cao gót đi ngang qua trước mặt Thời Khương.
“Thật xui xẻo." Kiều Viên tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ đoàn làm phim đã đặt cùng khách sạn với Bùi Anh.”
Lần trước Bùi Anh từng đoạt vai Thời Khương nên Kiều Viên rất có ác cảm với người này.
Thời Khương thản nhiên nói: "Đi thôi.”
Lúc đi ngang qua, Giản Lê thoáng gật đầu với Thời Khương.
Bước chân Thời Khương chợt dừng lại, cô quay lại, cũng gật đầu lại với cô ấy xem như là chào hỏi.
Ngày hôm qua cùng sáng nay đoàn làm phim lục tục đến đông đủ, Thời Khương tranh thủ sau khi ăn cơm trưa liền nghỉ ngơi một chút, buổi chiều liền theo nhân viên đoàn làm phim đến phòng tập trung đọc kịch bản.
Mãi đến chín, mười giờ tối mới về lại phòng.
Nằm xuống còn chưa được một phút, chuông cửa liền vang lên, Thời Khương tưởng là Kiều Viên để quên thứ gì đó nên cô trở nên rất cáu kỉnh, cả người bực bội không chịu được, cô lê dép lê đi về phía cửa, vừa đi vừa quở trách: "Khi nào em mới thay đổi cái thói quen bừa bộn của mình đây, chị vừa mới nằm xuống, em còn không để cho chị..."
Cô còn chưa nói xong thì cửa đã mở ra, khi nhìn thấy người ở cửa, lời nói lập tức nghẹn lại trong cổ họng cô.
“……”
“Tôi quấy rầy cô sao?” Giản Lê mặc áo ngủ, tóc trên đầu vẫn còn quấn khăn tắm, trên cái cổ thon dài trắng nõn là một khuôn mặt thanh tú, còn hơi ửng hồng, xem ra là vừa mới tắm xong.
“Không..." Thời Khương chớp chớp mắt, dần dần hoàn hồn lại: “Có việc gì sao?”
“Máy sấy tóc của tôi hỏng rồi, tôi muốn sang mượn của cô một chút, được không?”
‘Cô vào đi." Thời Khương quay đầu dẫn người vào cửa.
Sau khi hai người bắt chuyện vài câu, Thời Khương mới biết Giản Lê vừa vặn ở sát vách cô, Bùi Anh cũng ở tầng này, Bùi Anh giống như một con chó điên thích cắn người, mỗi khi nhìn thấy cô ấy đều mắng cô ấy, làm cô ấy ɕảɷ thấy thật phiền phức.
Lúc Thời Khương nghe cô ấy châm chọc Bùi Anh như thế cô ɕảɷ thấy buồn cười đến mức đau cả bụng, những mệt mỏi cả buổi chiều cộng thêm mệt mỏi trong buổi tối dường như đều đã tiêu tán phần nào.
Cô nhìn theo bóng lưng Giản Lê, thành thật nói: "Cô thật sự rất khác.”
“Khác gì chứ?”
"Mọi người trên Internet đều nói rằng cô là một quý cô cao ngạo và lạnh lùng..." Thời Khương chợt nghĩ đến những thông tin mình từng đọc được trên mạng, đa phần mọi người đều nói về Giản Lê như thế, nhưng sau khi tiếp xúc với cô ấy, cô mới nhận ra người này thật sự nói rất nhiều, hai chữ “cao ngạo’ và “lạnh lùng” dường như chẳng liên quan gì đến cô ấy.
Giản Lê nghe vậy cũng cười theo: "Đó chỉ là hình tượng bên ngoài thôi, là do công ty mua tài khoản đăng bài thôi mà.”
Thời Khương ở trong giới giải trí hầu như có rất ít bạn bè có thể thoải mái nói chuyện với nhau như thế này, giới giải trí này quá loạn, ai tiếp cận ai cũng đều ôm mục đích cho riêng mình, không thể nào biết được bọn họ tiếp cận mình là có ý đồ gì.
Ít nhất cho tới bây giờ, cô ɕảɷ thấy Giản Lê cho cô một ấn tượng gặp mặt rất tốt, nhưng không thể loại trừ khả năng cô ấy còn đang ôm một mục đích khác, lấy cái cớ mượn máy sấy tóc như vậy, cô ấy hoàn toàn có thể đi tìm trợ lý của mình, không cần thiết phải đi tìm một người xa lạ chỉ có duyên gặp mặt vài lần như Thời Khương.
Thời Khương nghĩ như vậy, nên đương nhiên cô cũng hỏi ra như vậy.
Giản Lê gần như không chút do dự liền nói ra suy nghĩ của mình: "Thật ra là tôi muốn làm quen với cô, trước kia ít có cơ hội gặp mặt, bây giờ có cơ hội nên liền tranh thủ.”
“Còn nếu như cô nghĩ tôi đang ôm mục đích gì đó…” Cô ấy nghiêng đầu trầm ngâm nửa giây: “Vậy hẳn là hiện tại chúng ta đều rất chán ghét Bùi Anh, lúc trước cô ta cũng từng cướp vai của cô mà, phải không?”.
Câu cuối cùng kết thúc với giọng điệu cao lên, giống như là có chút khinh thường.
Thời Khương nghe xong thực sự tức giận cười lớn.
Hoành Điếm mấy ngày gần đây mưa dầm liên miên làm cho nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, đồng thời rất nhiều đoàn làm phim cũng bởi vì trời mưa quá nhiều nên không thể tiến hành bấm máy các cảnh quay bên ngoài.
Mười ngày đọc kịch bản đã kết thúc, gần đây "Bán mộng phù sinh" cũng đang chuẩn bị khởi quay.
Sau khi Thời Khương chụp ảnh thời tiết ở Hoành Điếm và gửi cho Kỳ Khai Dương, đối phương liền gửi tới cho cô một icon có vẻ mặt kinh hãi.
Kỳ Khai Dương: [Tâm trạng của chú tôi gần đây cũng giống như thời tiết này vậy, ngày nào cũng trông rất dọa người!]
Thời Khương nhìn thấy hai chữ "chú tôi" trên màn hình thì chợt ngẩn ra, đây là lần đầu tiên cô nghe nhắc đến Kỳ Kiến Tầm sau hơn mười ngày đến Hoành Điếm.
Có lẽ là vì gần đây cô đã quen ngủ với Kỳ Kiến Tầm, nên dạo này vào buổi tối khi ngủ một mình cô ɕảɷ thấy có chút không quen.
Liệu tâm trạng của Kỳ Kiến Tầm có giống như cô không?
Ở nhà hơn một tháng, Thời Khương ngược lại chưa từng nhìn thấy Kỳ Kiến Tầm có tâm tình không tốt.
Thời Khương: [Đáng sợ như vậy sao?]
Kỳ Khai Dương: [Rất dọa người luôn ấy! Không nói với cậu nữa! Bây giờ đang họp! Chú đang trừng mắt nhìn tôi kìa!]
Thời Khương:...
Ba phút sau, Kỳ Khai Dương lại gửi tin nhắn đến: [Bị bắt rồi, chú tôi đã biết tôi đang nhắn tin cho cậu, cậu cũng phải bảo trọng nhé!]
Thời Khương: [...]
Thời Khương cho rằng Kỳ Kiến Tầm sẽ tìm đến cô sau khi họp xong, nhưng cô đợi đến tối cũng không thấy anh liên lạc với cô.
Ngược lại Giản Lê buổi tối nào cũng sang phòng cô tâm tình một lát rồi mới về phòng ngủ.
Gần đây ở chung, Thời Khương ngoài ý muốn phát hiện tính cách hai người rất hợp nhau, ít nhất là ở phương diện cả hai cũng căm ghét Bùi Anh, có thể nói hiện tại hai người bọn họ đang đứng ở cùng một chiến tuyến.
Hai người nằm sấp trên giường, mỗi người tự nằm lướt điện thoại di động của mình.
Thời Khương có chút lơ đãng, điện thoại trong tay cô cứ mở khóa, rồi lại khóa, rồi lại mở khóa, việc này cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, tâm tình cô bỗng ɕảɷ thấy phiền muộn không thể giải thích được.
Thời Khương từ trong phòng khách lấy hai chai sữa chua ra, cô ném một chai cho Giản Ly, sau đó cô liền cúi người nhìn vào màn hình điện thoại của cô ấy: "Cô đang làm gì vậy? Từ nãy đến giờ cứ thấy cô nhìn chằm chằm vào màn hình."
Giản Lê cầm sữa chua lên uống một ngụm, sau đó đưa màn hình điện thoại sang cho Thời Khương xem: "Đu CP."
Trong ảnh tràn ngập chữ viết dày đặc, Thời Khương vừa nhìn liền ɕảɷ thấy choáng váng: "CP của ai vậy?"
Giản Lê thấy mình sắp kết nạp được thêm một đối tượng vào hội nhóm đu CP của cô ấy nên cô ấy rất hào hứng nói: "Ông chủ công ty và vợ của anh ấy, bây giờ tôi là fan CP của hai người bọn họ.”
Lúc này Thời Khương mới nhớ ra cô còn không biết công ty quản lý của Giản Lê là công ty nào: "Cô ký hợp đồng với công ty nào vậy, ông chủ là ai?’
“Hoa Nghiệp, Tổng giám đốc Kỳ của Trường Thịnh, Kỳ Kiến Tầm.”
Thời Khương lập tức phun ra một nửa sữa trong họng, sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng: "Phì... khụ khụ khụ khụ."
Cổ họng cô như bị lửa đốt, vừa đau vừa ngứa, vừa ɕảɷ thấy nghẹn ngào khó chịu.
“Từ từ thôi.” Giản Lê thoáng giật mình, cô ấy nhanh chóng vỗ nhẹ vào lưng cô: “Có cần phải phản ứng tới mức như vậy không?”
Đương nhiên là cần rồi
Bởi vì của ông chủ trong miệng cô chính là tôi......
Thời Khương vừa ho vừa yên lặng bổ sung trong lòng.
Sau khi uống một cốc nước để làm ẩm cổ họng, cổ họng cô dần ɕảɷ thấy bớt đau hơn.
Thời Khương hắng giọng, cố chịu đựng chút ngứa ngáy, cô khàn khàn lên tiếng hỏi: "Cô có biết vợ của Kỳ Kiến Tầm là ai không mà tự tin đu CP vậy?”
“Không biết.” Giản Lê thản nhiên đáp lại: “Nhưng hai vợ chồng bọn họ rất ngọt ngào, ngại gì mà không đu CP chứ.”
Thời Khương ɕảɷ thấy mình có chút hiểu lầm về hai từ “ngọt ngào” này.
Cô và Kỳ Kiến Tầm, tình cảm rất “ngọt ngào” sao?
?
“Rất ngọt ngào?” Khi hỏi ra những lời này, Thời Khương ɕảɷ thấy lông mày mình liền nhíu lại.
Giản Lê gật đầu: "Cô chưa xem video phỏng vấn của tổng giám đốc Kỳ sao?’
“Xem rồi, có liên quan gì sao?”
Giản Lê dùng ánh mắt như đang nhìn người ngoài hành tinh nhìn thẳng vào Thời Khương, thấy cô thật sự có vẻ bối rối nóng lỏng muốn tìm ra câu trả lời, cô ấy đành nói: "Tôi khuyên cô nên xem kỹ đoạn video đó."
"Tổng giám đốc Kỳ thật sự rất yêu vợ mình, vừa nhắc tới vợ mình trong mắt anh ấy đều tràn ngập ý cười, dáng vẻ cũng cực kì ôn nhu. Tôi thực sự không có khả năng miễn nhiễm với một người đàn ông như thế, e là cả đời này của tôi cũng rất khó gặp được một người đàn ông như vậy. Thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, lại là hào môn thế gia, trên đời này còn tồn tại một chuyện tình đẹp như thế sao?”
Giản Lê nghe xong câu cuối cùng liền ɕảɷ thấy vô cùng choáng váng
“……”
Yêu? Dáng vẻ ôn nhu? Trong mắt tràn đầy ý cười khi nhắc đến vợ?
Thời Khương có vẻ khá bối rối trước những lời Giản Lê nói...... tình cảm của cô và Kỳ Kiến Tầm tốt như vậy sao?
Thời Khương nghi ngờ chính mình hồi lâu.
Chờ Giản Lê đi rồi, cô cẩn thận ngẫm nghĩ lại những lời cô ấy vừa nói.
Đoạn video phỏng vấn của Kỳ Kiến Tầm cô cũng đã xem rồi.
Chẳng lẽ là cô đã bỏ sót chi tiết quan trọng gì rồi sao?
Thời Khương bò lên giường, cô nóng lỏng lấy máy tính bảng ra, nhấn vào wechat, lúc bấm vào tìm kiếm đầu ngón tay cô có chút không khống chế được khẽ run rẩy, cô cũng không biết mình đang khẩn trương cái gì.
Tìm được video kia, Thời Khương liền mở nó ra.
Cách thời gian dài như vậy nhìn lại, Thời Khương ɕảɷ thấy hô hấp của mình có chút hỗn loạn, tâm tình cũng khó có thể bình tĩnh.
Trong video, Kỳ Kiến Tầm vẫn là bộ dáng lãnh đạm và nghiêm chỉnh như cũ, mỗi một lần lên tiếng hay ngừng lại đều vừa phải, đem lại cho người nghe ɕảɷ ɠıáɕ vô cùng thoải mái.
Thời Khương theo bản năng liền đè thấp hô hấp, tiếng tim đập theo mạch đập truyền khắp tứ chi và xương cốt. Cô nhìn vào đoạn video một cách nghiêm túc, nghiêm túc hơn bao giờ hết, không buông tha bất kỳ động tác hay biểu cảm nào của Kỳ Kiến Tầm.
Xem đến cuối cùng, Thời Khương mới chợt nhớ tới chi tiết mấu chốt mà lúc trước cô đã bỏ qua.
Phóng viên hỏi: "Tổng giám đốc Kỳ, vợ ngài là người như thế nào, anh có thể chia sẻ với chúng tôi một chút được không?"
Ngày đó trên xe anh, điện thoại di động của cô vô tình phát lên ngay đúng câu này, nhưng cô đã kịp thời bấm tắt. Sau đó Trần Trạch liền bấm phát tiếp video nhưng do lúc đó cô đang bận tranh cãi với Kỳ Kiến Tầm nên cũng không chú ý vào nội dung trong video.
Thời Khương vô thức kéo căng hô hấp, mi tâm cũng khẽ cau lại.
Trong video, khóe mắt và đuôi lông mày lãnh đạm thường ngày của Kỳ Kiến Tầm hiện ra một ý cười vô cùng ཞõ ཞàŋɠ, ngay cả nốt ruồi nhỏ trên mí mắt phải cũng giống như đang muốn nói lên sự dịu dàng của chủ nhân. Khóe môi anh cong lên thành một vòng cung đầy đẹp mắt, còn có thể nhìn thấy rõ cả người anh như được bao phủ bởi một luồng sáng dịu nhẹ nhàn nhạt nhưng rất bắt mắt, khiến người ta không khỏi chìm đắm vào nụ cười của anh.
Trong ấn tượng của Thời Khương, Kỳ Kiến Tầm rất ít khi cười như vậy.
Nhưng giờ phút này, cô biết rõ, anh cười như vậy là bởi vì trong đề tài nhắc tới mình......
Kỳ Kiến Tầm trầm giọng chậm rãi thổ lộ: "Nghịch ngợm, hay tự ái.”
Anh nhận xét về vợ mình bằng hai từ không được coi là khen ngợi, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ dung túng và cưng chiều.
Trong đầu cô lại vang lên lời nói của Giản Lê.
Là yêu sao?
Đấy có gọi là tình yêu không?
Anh thực sự thích cô sao?
Câu hỏi mà phóng viên đặt ra Kỳ Kiến Tầm không muốn trả lời thì có thể không trả lời, rất đơn giản, anh cũng không cần phải giả bộ tỏ ra dáng vẻ vợ chồng ân ái để làm gì, nhân viên hậu kỳ cũng nhất định sẽ cắt bỏ đoạn này.
Nhưng vì sao anh vẫn nói ra.
Thời Khương chậm rãi thở ra hơi thở đang cực lực kìm nén, nhịp tim cô đập cực nhanh, giống như muốn xuyên thủng qua cả lồng ngực cô.
Cô hung hăng nuốt nước miếng, trong đầu cô không thể khống chế bắt đầu sinh ra một ý niệm: Kỳ Kiến Tầm, hình như... thích cô.