Khi Thời Khương tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã sớm trống rỗng, nhưng ga trải giường dường như vẫn còn hơi ấm.

Cô lại lật người, vùi má vào gối, tóc xõa xuống che gần hết vai và lưng, làn da trắng sứ mỏng manh hiện lên vài vết đỏ đầy mơ hồ.

Đầu óc Thời Khương choáng váng sưng tấy, sau khi tỉnh lại một lúc lâu cô mới từ từ mở mắt, có lẽ là do tối qua ngủ muộn nên hai mắt cô lúc này vẫn còn hơi sưng.

Điều hòa trong phòng ngủ đã tắt, không khí có vẻ hơi ngột ngạt, bởi vì ra mồ hôi nên trên người có ɕảɷ ɠıáɕ nhớp nháp hơi khó chịu.

Rèm cửa chỉ được kéo một nửa để che đi ánh sáng chiếu vào giường, cửa sổ cũng chỉ để mở một nửa để thổi bay bớt cái không khí ngột ngạt trong phòng.

Bên ngoài trời đã sáng, Thời Khương dụi dụi mắt, trong đầu chậm rãi hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua.

Cũng may cô không có thói quen sau khi uống rượu say liền quên hết những chuyện đã xảy ra, nhưng khi những cảnh tượng đỏ mặt và thót tim đêm qua nối tiếp nhau xuất hiện trong tâm trí cô, lúc đó Thời Khương thực sự ước gì mình có kỹ năng quên hết mọi chuyện xảy ra sau khi cô say rượu.

Vòng eo liên tục đưa đẩy, cặp mông săn chắc...

Cùng với...... hai tờ giấy đỏ ném cho Kỳ Kiến Tầm.

Thời Khương dùng sức xoa xoa khuôn mặt đang không ngừng nóng lên của mình.

Xong rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn dần trở nên tái mét.

Thời Khương vừa trầm mê nhưng cũng vừa ngượng ngùng với cảnh tượng tối hôm qua, điện thoại di động của cô trên giường đột nhiên vang lên.

Cô vỗ vỗ hai má, lại hắng giọng, sau khi bảo đảm cảm xúc của mình không để lộ sơ hở gì cô mới nhấc điện thoại lên nghe.

“Chị Hoa.”

Bởi vì mới tỉnh dậy nên giọng cô có chút khàn khàn.

“Vừa mới dậy à?” Chị Hoa hỏi.

“A…” Thời Khương sửng sốt, vừa hắng giọng vừa đáp: “Ừm..... Ừm.”

Chị Hoa cười khúc khích: “Dậy muộn thế này chẳng giống em chút nào.”

Thời Khương nheo mắt lại: "Do tối qua em ngủ muộn.”

“Vận động đêm khuya à?”

“……”

Khóe miệng Thời Khương nhếch lên, vẻ mặt dại ra trong chốc lát.

“Được rồi, chị không trêu chọc em nữa.” Chị Hứa cười nói, sau đó nội dung lại quay về đúng hướng: “Em đã đọc kịch bản chị vừa gửi cho em trong email chưa?”

“Chưa, chưa có thời gian, dạo này bận quá.”

"Tranh thủ thời gian xem đi, đạo diễn rất xem trọng bộ phim này, hơn nữa các diễn viên còn phải vào đoàn phim trước mười ngày để tiến hành đọc thử kịch bản, đạo diễn bên đó nhắc tới em nhiều lắm, xem ra người nọ rất coi trọng em, em đừng để người ta thất vọng."

“Đúng rồi, kịch bản đó vẫn chưa bị cắt bớt hay chỉnh sửa gì đâu, em nhớ đọc lại nguyên tác để dễ có ɕảɷ ɠıáɕ nhập vai hơn.”

Có khi một tình tiết nào đó trong tiểu thuyết kéo dài đến tận mấy chương nhưng chỉ được tóm gọn bằng một, hai câu thoại trong kịch bản, vậy nên đòi hỏi bản thân các diễn viên cần phải tìm hiểu trước cảm xúc và trạng thái của nhân vật, đây cũng là lý do tại sao phần lớn diễn viên trước khi khởi quay đều phải đọc qua nguyên tác gốc.

Thời Khương hơi mất tập trung, gật đầu đáp: "Ừm, được rồi.”

"Được rồi, cũng không có chuyện gì nữa, nếu cần gì thì nhớ liên hệ với chị qua WeChat."

“Ừm.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thời Khương mới hoàn hồn lại, cô thử nhẹ nhàng phun ra mấy chữ đơn âm, nghe cũng không có gì không thích hợp, sao chị Hoa vừa vừa nghe liền biết cô......

“Tỉnh rồi à?”

Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, Kỳ Kiến Tầm từ chỗ ánh sáng nhìn qua. Người đàn ông này hẳn là đã tắm từ sáng sớm, một thân nhẹ nhàng khoan khoái, mái tóc rối tung có chút tùy ý, cho dù có nói là anh là một cậu thanh niên mới hơn hai mươi tuổi thì cũng không có gì quá đáng.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Thời Khương liền xấu hổ quay mặt đi, vừa lúc lại liếc tới hai trăm đồng bị vò thành một cục giấy nhăn nhúm trên tủ đầu giường.

“……”

Kỳ Kiến Tầm di chuyển đến bên cửa sổ, anh kéo rèm cửa sổ bên kia ra, lại mở tung cửa sổ ra để hít thở bầu không khí.

Trong lúc nhất thời, cả hai đều không ai lên tiếng.

Giờ nghĩ lại, Thời Khương ɕảɷ thấy chuyện tối qua mình làm cực kỳ hoang đường, nhưng không ngờ Kỳ Kiến Tầm cũng có kiên nhẫn tiếp tục diễn cùng mình.

Nhất là khi ánh mắt cô chạm đến hai tờ giấy đỏ sáng loáng kia, cô càng ɕảɷ thấy xấu hổ gấp bội phần.

Cô nghiêng người, nhanh tay rút hai tờ giấy đỏ từ tủ đầu giường về, rồi nắm chặt trong lòng bàn tay, cô do dự một lát, sau đó ngập ngừng nói: "Cái kia, chuyện tối hôm qua... anh đừng để trong lòng..."

Kỳ Kiến Tầm nhìn số tiền tối qua cô đưa cho mình lại bị cô lấy về, đuôi mày anh hơi nhướng lên.

Anh đến gần hai bước đứng ở bên giường, cách cô cũng không quá nửa mét, ánh sáng phía sau tất cả đều bao phủ trên bóng lưng anh, bóng tối phủ xuống phủ lên thân hình Thời Khương.

Kỳ Kiến Tầm cúi đầu, trên mặt mang theo nụ cười, anh thấp giọng hỏi: "Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Anh dừng lại hai giây, ngữ điệu chậm rãi, lại bắt đầu nói: "Là chuyện em mua một đêm của anh với giá hai trăm tệ, hay là chuyện em nói sau này sẽ chăm chỉ đi ҩυคע ƿҺɿɱ để lấy tiền bao nuôi anh?”

Ánh mắt anh rời khỏi khuôn mặt Thời Khương, chậm rãi dừng lại trên tay cô đang cầm tiền, giọng nói vẫn không hề vội vàng: "Hay là vì em ngủ xong không chịu trả tiền cho anh?"

Thời Khương: "......

Bị Kỳ Kiến Tầm chỉ điểm tại chỗ, Thời Khương lúc này xấu hổ và tức giận đến mức chỉ hận không thể chui xuống đất ngay lập tức.

Cô cắn môi dưới, buộc mình phải bình tĩnh, thấp giọng đáp: "Anh cũng đâu có thiếu tiền..."

“Vậy tính chất có thể giống nhau sao?’ Kỳ Kiến Tầm đứng thẳng dậy, ánh sáng sau lưng anh cũng lắc lư theo: "Chẳng lẽ anh ngủ không công à?”

“……”

Kỳ Kiến Tầm đi tới đi lui hai vòng, trong giọng điệu nghe ra vài phần quở trách: "Kêu em đừng uống nữa thì em không nghe, không biết tửu lượng tới đâu mà cứ cố chấp muốn uống mãi? Hay là em thực sự mượn rượu để lấy cớ để làm chuyện đó với anh?”

Đầu Thời Khương càng cúi thấp hơn, anh trực tiếp đem những lời nói tối qua cô nói với anh trả lại hết cho cô, hiện tại cô chỉ ɕảɷ thấy mặt mình vừa thẹn vừa đau.

Thời Khương há miệng, nhất thời bị á khẩu không biết nên mở miệng như thế nào.

Đúng là tối hôm qua cô là người chủ động đề nghị, cũng là cô đưa ra ý tưởng muốn ngủ với anh trước, cũng chính là cô kiên quyết nhét tiền vào tay Kỳ Kiến Tầm, và thậm chí còn nói muốn bao nuôi anh...

Nhưng bộ dáng của Kỳ Kiến Tầm ཞõ ཞàŋɠ là hưởng được tiện nghi mà còn khoe mẽ, thật sự khiến người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Những ɕảɷ ɠıáɕ ngượng ngùng và xấu hổ trong tâm trí cô tất cả đều bị cô ném lên chín tầng mây. Dù sao hình tượng của cô đêm qua đã bị mất sạch, bây giờ cùng lắm thì cá chết lưới rách với anh.

Thời Khương mím môi ngửa đầu trừng lại: "Chẳng lẽ trong đầu anh cũng không thèm khát cơ thể tôi sao? Đêm qua anh sướng không? Sướng  muốn chết chứ gì!”

“Ăn được nho còn cố tình chê nho chua.”

Cô mở tờ tiền màu đỏ trong tay ra, kéo tay Kỳ Kiến Tầm, ngửa lòng bàn tay anh lên, sau đó đập hai tờ tiền vào lòng bàn tay anh: "Đây, cầm đi, đừng có suy nghĩ muốn tống tiền tôi nữa.”

Kỳ Kiến Tầm liếm liếm môi, cố gắng kìm nén đường cong của khóe môi: "Còn thiếu hai trăm.”

"Hả?" Thời Khương nhất thời ngơ ngác, cô sửng sốt hai giây mới nhớ ra tối hôm qua mình còn ký sổ thêm hai trăm tệ: "..."

Đôi má tức giận càng trở nên ửng hồng, Thời Khương quay người tìm điện thoại, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Được rồi, bây giờ tôi chuyển tiền cho anh ngay đây."

Tối hôm qua đầu óc cô bối rối đến mức không nghĩ đến còn có cách thức chuyển khoản này.

Nhưng nghĩ lại nghĩ lại, nếu đêm qua cô nhớ ra còn có phương thức chuyển tiền này thì có khi số tiền không chỉ dừng lại ở mức bốn trăm tệ này.

Sau khi hoàn thành cuộc giao dịch “gay cấn” này, Kỳ Kiến Tầm xoắn một lọn tóc dựng lên trên đầu Thời Khương, sau đó anh dùng đầu ngón tay vuốt phẳng nó rồi nói: “Đứng dậy đi rửa mặt thôi, anh nấu cháo rồi, rửa mặt xong nhớ xuống ăn sáng."

Lúc Thời Khương đi xuống lầu thì trên bàn ăn đã bày đầy thức ăn.

Cháo kê, bánh bao hấp, bánh quẩy, bánh mì, trứng ốp la và còn có mấy món ăn nhẹ khác.

Thời Khương đi vòng qua bàn ăn ngồi xuống, cô không thể tưởng tượng nổi nói: "Đều là anh làm à?”

“Cháo và trứng ốp la là anh làm, những thứ khác đều là mua.”

Thời Khương gật đầu: "Thì ra là vậy, trứng ốp la có hơi chảy đấy.”.

“……”

“Hôm nay anh không đi làm à?” Thời Khương lấy một chiếc bánh bao nhỏ nhúng vào giấm trên đĩa, sau đó cô nhẹ nhàng cắn một miếng, nước giấm trộn lẫn với nước canh nhanh chóng lan tràn trong miệng.

Kỳ Kiến Tầm lắc đầu: "Ông nội bảo buổi trưa chúng ta đến nhà cũ ăn cơm.”

“Ừ..." Thời Khương híp mắt, sau khi nuốt thức ăn trong miệng xuống, cô vui mừng nói: “Sao mùi vị bánh bao này giống mùi vị bánh bao gần trường trung học của tôi thế?”

“Anh mua ở đó.” Anh nói.

“Cũng khá xa đấy.” Thời Khương tặc lưỡi: “Không ngờ anh cũng thích ăn bánh bao ở đó.”

Kỳ Kiến Tầm cong môi, chỉ cười cười không nói gì.

Trên đường đến nhà cũ, Thời Khương và Kỳ Kiến Tầm mỗi người cầm một cái máy tính bảng.

Kỳ Kiến Tầm check email, còn Thời Khương thì đang lật xem kịch bản.

Đại khái đọc hết kịch bản mất khoảng nửa giờ, Thời Khương suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho chị Hoa.

[Em đã đọc sơ qua kịch bản rồi, nhưng bộ phim này không có một cảnh thân mật nào luôn à. Đây dù sao cũng là một bộ phim thần tượng, cảnh thân mật duy nhất giữa nam chính và nữ chỉ là một nụ hôn trán à?]

Chị Hoa trả lời rất nhanh: [Vốn là có, nhưng nửa tháng trước biên kịch đã sửa lại kịch bản, nghe nói là cấp trên xét duyệt nghiêm ngặt nên đã bắt cắt bớt mấy cảnh hôn nhau thân mật.]

[Hôn trán đã đủ rồi, bản thân bộ phim này cũng đâu chỉ nói về tình yêu không thôi đâu.]

Thời Khương thở dài, không còn ɕảɷ thấy rối rắm về chuyện này nữa.

Về đến nhà cũ hai người liền trực tiếp vào ăn cơm trưa, trước khi tới đây Thời Khương đã ăn rất nhiều tiểu long bao nên cơm trưa cô cũng không ăn được nhiều mấy.

Sau khi ăn xong, cả nhà ngồi quây quần ở phòng khách vui vẻ nói chuyện phiếm.

Cha mẹ Kỳ Kiến Tầm đang đi du lịch nước ngoài, bọn họ dự tính sẽ về nước để dự sinh nhật của ông cụ nhưng nào ngờ lại xảy ra một chút tình huống bất ngờ nên cuối cùng là không thể về được, còn anh trai của anh thì đang tham dự vào chuyện chính trường, đang bận đi công tác ở nơi khác nên cũng không về được.

Cho nên lúc này ở nhà cũ chỉ có ông cụ, Kỳ Khai Dương và chị dâu.

Trong tivi đang chiếu một bộ phim tình cảm gia đình, cũng chỉ có một mình chị dâu là đang ngồi xem vô cùng chăm chú.

Ông cụ nhấp một ngụm trà, mỉm cười nhìn Thời Khương: "Sao quầng thâm dưới mắt Thời Khương đậm thế? Đêm qua con ngủ không ngon à?"

Nói xong, ông cụ đột nhiên thở dài một hơi rồi mới nhận ra: "Này, ông nội đúng là hồ đồ quá rồi. Tối qua con uống nhiều như thế nên chắc chắn sẽ ɕảɷ thấy vô cùng khó chịu, đêm ngủ không ngon cũng là chuyện thường tình, là ông nội không đủ chu đáo, trưa nay còn bắt các con chạy tới đây nữa.”

“……”

Ông cụ ngừng nói, không lãng phí thời gian vào chủ đề này nữa, sau đó ông cụ liền hỏi sang chuyện khác: “Bây giờ vết thương của con cũng đã lành rồi, con còn định đến trường quay đóng phim không?”

Thời Khương gật đầu: "Dạ.”

“Khi nào thì con đi?”

Thời Khương cũng không chắc lắm, có lẽ là sẽ sớm thôi, cô chần chừ nói: "Chắc là mấy ngày tới ạ.”

Kỳ Kiến Tầm ở bên cạnh cũng đang chăm chú lắng nghe câu trả lời của cô, khi nghe được lời Thời Khương nói cô sẽ sớm gia nhập đoàn phim để ҩυคע ƿҺɿɱ, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt điềm tĩnh của anh dần dần mờ đi, anh bình tĩnh cụp mắt xuống để giấu đi mọi cảm xúc.

Ông cụ gật đầu và chủ đề của cuộc trò chuyện lại tiếp tục thay đổi.

Ông cụ quay sang nhìn Kỳ Kiến Tầm rồi nói với Kỳ Kiến Tầm, nhưng thực ra là nói cho cả hai vợ chồng bọn họ nghe

“Kiến Tầm bây giờ cũng đã 28 tuổi rồi, hai người các con cũng đã không còn nhỏ nữa, với lại các con cũng đã kết hôn được ba năm nay rồi, cũng nên tới lúc tính đến chuyện sinh con, tranh thủ sinh con ngay khi sức khỏe còn đang cho phép, bây giờ sức khỏe ông còn minh mẫn, còn đủ sức chăm con cho hai đứa.”

“Công việc và sự nghiệp thì lúc nào làm cũng được, nhưng mà có một vài việc đâu thể chần chờ mãi được đâu, phải không?”

Kỳ Kiến Tầm cúi đầu không nói gì.

Thời Khương ở bên cạnh cũng cắn răng giả chết.

"..." Ông cụ thở dài, thời thế đã thay đổi, ông cụ biết giới trẻ ngày nay hiển nhiên không thích nghe những lời cằn nhằn như vậy, nhưng với thân phận là trưởng bối trong nhà, ông vẫn phải lên tiếng nhắc nhở bọn họ.

“Được rồi.” Cây gậy của ông cụ gõ trên mặt đất hai cái, ông cụ mượn sức đứng lên: “Mọi người ở đây nói chuyện tiếp đi, ông đi ngủ trưa đây.”

Trước khi đi, dường như ông cụ chợt nhớ tới cái gì đó, ông lại nói: "Ông có bảo Tiểu Vân làm hai món canh bồi bổ cho Kiến Tầm, canh thịt bò hầm củ từ và canh nhung hươu, trước khi đi hai đứa nhớ lấy về để về nhà dùng.”

“……”

Theo Thời Khương nhớ không lầm thì hai món canh này đều có tác dụng bổ thận tráng dương thì phải.

Ông cụ đi rồi, Thời Khương dịch nửa người về phía Kỳ Kiến Tầm, đầu cũng thuận thế dựa vào vai anh, hạ giọng nói: "Hai món canh này...... Bộ ông nội sợ thận của anh hư hả?”

Kỳ Kiến Tầm nhíu mày, cũng dựa sát vào bên cạnh Thời Khương: "Vậy em cũng ɕảɷ thấy thận anh hư luôn à?”

..." Thời Khương mím môi không nói gì.

Bả vai hai người chạm vào nhau, Kỳ Kiến Tầm vừa quay đầu liền ngửi thấy mùi thơm trên người Thời Khương, hơi thở của anh chợt trở nên ngưng trệ: "Ông nội đang thúc giục chúng ta sinh con.”

Thời Khương xoay xoay điện thoại di động trong tay, thành thật nói: "Hiện tại tôi chưa muốn sinh con.”

Điện thoại di động trong tay cô chợt dừng lại, giống như nhớ tới gì đó, đầu ngón tay Thời Khương khẽ chọc vào đùi Kỳ Kiến Tầm.

Khi ánh mắt Kỳ Kiến Tầm nhìn qua, vẻ mặt Thời Khương thoáng ɕảɷ thấy xấu hổ, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cái đó... tối hôm qua anh có đeo bao không vậy?"

Ánh mắt Kỳ Kiến Tầm hơi khựng lại, khóe miệng anh chợt hiện lên độ cong không ཞõ ཞàŋɠ: “Tối qua tình huống quá hỗn loạn nên anh cũng không nhớ rõ.”

“?” Thời Khương mở to mắt: “Không nhớ rõ? Lỡ như tôi mang thai thì sao đây?”

“Thì cứ sinh ra thôi.” Anh điềm nhiên trả lời.

“!”

Phốc.

Kỳ Khai Dương đang ngồi đối diện Thời Khương, nhìn thấy Thời Khương và chú anh ta đang thì thầm gì đó với nhau, bộ dáng như sắp hôn nhau, Kỳ Khai Dương không khỏi lên tiếng nhắc nhở hai người bọn họ: “Hai người đang nói gì vậy?”

Thời Khương còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cô cắn cắn môi nhìn Kỳ Khai Dương, vẻ mặt đầy khó chịu: "Trưởng bối nói chuyện vãn bối đừng xen vào.”

“……”

Sau khi từ nhà cũ trở về, Thời Khương liền đâm đầu vào việc đọc nguyên tác của kịch bản.

Đối với loại tiểu thuyết dài hơi này, một khi đã đọc nghiện thì có khi còn làm cho người ta mất ăn mất ngủ.

Kỳ Kiến Tầm hoàn thành công việc trong thư phòng xong liền trở về phòng ngủ, lúc này Thời Khương vẫn còn đang nằm trên giường đọc sách, hiếm khi thấy bộ dạng cô nghiêm túc như thế này.

Chờ anh rửa mặt xong lên giường, Thời Khương cũng không thèm nhìn anh một cái.

Anh ho nhẹ một tiếng, đầu ngón tay gõ gõ lên màn hình di động của cô: "Đến giờ đi ngủ rồi, đừng đọc nữa, kẻo lại hại mắt.”

Thời Khương cũng không ngẩng đầu lên: "Đợi xíu nữa đi, tôi đang xem dở.”

Hai giây sau, Thời Khương bỗng ngẩng đầu lên.

Bởi vì vẫn duy trì một tư thế không nhúc nhích một hồi lâu nên cổ cô có chút đau nhức, cô nhíu nhíu mày, chịu đựng cơn khó chịu từ từ nằm nghiêng xuống, rồi lên tiếng: "Bộ phim tôi sắp quay là sản phẩm do công ty điện ảnh và truyền hình Hoa Dã của anh sản xuất, anh cũng biết chuyện này phải không?”

Kỳ Kiến Tầm đặt một chiếc gối sau lưng cô để cô nằm xuống thoải mái hơn, anh chớp chớp mắt giả vờ ngốc nghếch hỏi: "Là phim nào?"

“Bán Mộng Phù Sinh.”

“Có chuyện đó sao?”

Thời Khương mím môi cười hai tiếng, cô nhích lại gần Kỳ Kiến Tầm, trêu chọc nói: "Vậy tôi đây có đang được tính là lấy tiền từ công ty anh để bao nuôi anh không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play