“Em định trả bao nhiêu?”

Khi hỏi ra những lời này, Kỳ Kiến Tầm ɕảɷ thấy mình có lẽ là điên theo cô luôn rồi nên mới rảnh rỗi hùa theo cô như vậy.

Nhưng anh cũng biết ཞõ ཞàŋɠ tuy bề ngoài anh vẫn trông bình tĩnh nhưng từng mạch máu trong lòng anh đang không ngừng sục sôi chỉ vì một câu nói của cô.

Thời Khương trầm ngâm một lát, sau đó cô chậm rãi quay người, lục lọi tìm thứ gì đó ở ghế sau. Cô nhớ mình đã để quên ví tiền trên xe trước khi vào sảnh tiệc. Cô lục lọi ở ghế sau cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng tìm được ví tiền của mình bị kẹt ở khe hở giữa ghế ngồi và cửa xe.

Ánh sáng trong khoang xe cứ chớp tắt liên tục.

Trong lúc mông lung, Thời Khương quay đầu lại liếc mắt nhìn Kỳ Kiến Tầm, người đàn ông vẫn duy trì tư thế bất động từ nãy đến giờ, mặc dù ở góc này rất khó nhìn thấy nhưng Thời Khương vẫn hơi xoay người, dùng thân thể của mình để chặn tầm mắt anh nhìn về phía này.

Động tác nhỏ này giống như đang sợ Kỳ Kiến Tầm nhìn thấy ví tiền của mình.

Thời Khương mở ví tiền ra, bên trong có phấn nền, son môi, một cái gương nhỏ...

Lục lọi nửa ngày trời, cô chỉ tìm thấy hai trăm tệ bên trong túi nhỏ ở phía trong, ngay cả thẻ cũng không có cái nào.

Bất cứ món đồ nào trong túi cô cũng đắt hơn hai trăm tệ này, nhưng Thời Khương lại không thể dùng những thứ của phụ nữ này để trả công cho anh.

Sau khi cẩn thận cân nhắc, Thời Khương thấp giọng nói: "Một trăm được không?"

“……”

Đôi mắt người đàn ông ẩn trong bóng tối còn tối hơn cả màn đêm bên ngoài, cặp kính gọng bạc mơ hồ tỏa ra thứ ánh sáng trong trẻo hòa cùng với ánh sáng và bóng tối lóe lên bên ngoài cửa sổ càng tôn lên đôi mắt cực thâm tình của anh.

Thấy Kỳ Kiến Tầm có vẻ không chấp nhận, Thời Khương quyết định tăng thêm một trăm: "Hai trăm, không thể nhiều hơn nữa.”

“……”

Kỳ Kiến Tầm bỗng nhiên mím môi, đôi mắt đen như mực bỗng tràn ngập ánh sáng, anh dùng đầu ngón tay dụi dụi đuôi mắt đỏ hoe của Thời Khương, sau đó liền từ từ đến gần và thổi hơi vào tai cô: "Kỹ thuật của anh đáng giá ít tiền như vậy à?"

Lúc này đầu óc Thời Khương tuy không tỉnh táo cho lắm nhưng cũng không cản trở gì mấy đến hoạt động vận hành của nó mà chỉ hơi phản ứng chậm chạp một chút mà thôi. Cô thực sự nghiêng đầu giống như đang hồi tưởng lại kỹ năng giường chiếu của Kỳ Kiến Tầm, nghĩ tới nghĩ lui, da thịt trên cổ cô đột nhiên hiện lên một tầng ửng đỏ.

Hơi nóng và hơi cồn va chạm nhau, trong đầu Thời Khương lập tức bắn ra những tia lửa điện, cô cố tình né tránh ánh mắt, hất thời không dám nhìn thẳng vào mắt Kỳ Kiến Tầm.

Hai trăm tệ thật không xứng đáng......

Nhưng Thời Khương chợt rũ mắt nhìn hai trăm tệ trong ví của mình lần nữa.

Cô miễn cưỡng ổn định tâm tình mình lại: "Còn chê ít à?”

“Kỳ Kiến Tầm, anh không thể được voi đòi tiên." Thời Khương tự tin mặc cả với anh: “Trong ví của tôi chỉ có hai trăm tệ tiền mặt mà thôi.”

Một nụ cười trầm thấp chậm rãi tràn ra từ trong cổ họng anh, trong mắt anh như bị bao phủ bởi một lớp màn đêm đậm đà không thể hòa tan. Kỳ Kiến Tầm càng đến gần Thời Khương hơn một chút, hơi thở nóng bỏng của anh phủ lên tai Thời Khương.

“Được, thành giao.”

Sau đó suốt đoạn đường còn lại hai người bọn họ cũng không nói chuyện gì nữa.

Loại chuyện này diễn ra lúc cao hứng nhất thời thì còn tốt, tiết tấu nhanh tiến vào trình tự, ý thức do dục vọng dẫn dắt, hết thảy mọi chuyện đều nghe theo trái tim của mình dẫn lối.

Nhưng nếu như đã thỏa thuận trước như thế này và cho cả hai bên đủ thời gian chuẩn bị tinh thần, chắc chắn suy nghĩ của bạn sẽ bị ý thức và trí tưởng tượng của bạn điều khiển.

Kíttt!

Xe dừng trước cửa biệt thự Lệ Giang.

Nương theo tiếng phanh xe không nhẹ không nặng này, hai người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ Kiến Tầm mở cửa xe đi xuống trước, sau đó liền đi vòng qua bên kia giúp Thời Khương mở cửa xe.

Thời Khương ɕảɷ thấy hai người đã thỏa thuận xong, công sức của Kỳ Kiến Tầm đã được bù đắp xứng đáng bằng hai trăm tệ này nên cô bỗng có ɕảɷ ɠıáɕ kiêu ngạo muốn sai khiến anh.

Cô vươn hai tay về phía Kỳ Kiến Tầm: "Anh ôm tôi.”

Kỳ Kiến Tầm đứng yên hai giây, đôi mắt đen nhánh dần dần tối đi, một khắc kia thời gian phảng phất như trôi chậm lại, tất cả mọi chuyển động dường như đều được phát ở tốc độ 0,5 lần.

Người đàn ông cúi người xuống, khi thân ảnh của anh bao trùm xuống người cô thì mùi hương trên người anh lập tức xộc thẳng vào mũi cô, Thời Khương khẽ giật mình chớp chớp mắt mấy cái.

Anh nhanh chóng ôm lấy Thời Khương.

Cô tựa vào lòng Kỳ Kiến Tầm, mùi rượu trên người cô dần dung nhập vào không khí.

Trong biệt thự hoàn toàn tối om, càng làm tôn lên ánh sáng của ánh trăng ngoài cửa sổ.

Dưới ánh trăng mát lạnh, nét mặt cương nghị của người đàn ông cũng dịu lại.

Từ cửa chính đến cửa biệt thự, Thời Khương ɕảɷ thấy mình hình như có chút say, mỗi một chuyển động lắc lư trên cơ thể đều là chất xúc tác khiến cơn say của cô càng tăng nhanh hơn.

Thời Khương  từ một tay ôm cổ Kỳ Kiến Tầm chuyển sang hai tay ôm cổ anh, cô tựa vào vai anh, cẩn thận đánh giá dung mạo của anh.

‘Kỳ Kiến Tầm..." Thời Khương thì thào gọi tên anh.

“Hả?" Kỳ Kiến Tầm cúi đầu nhìn cô.

Trong mắt người trong ngực giống như nổi lên một tầng hơi nước có vẻ mờ mịt.

“Anh thật sự…” Thời Khương đưa tay chọc vào má anh: “...khá  xinh đẹp.”

Kỳ Kiến Tầm nhếch môi cười nói: "Chỉ gọi là khá thôi sao?

Đầu ngón tay cô chọc mạnh vào mặt anh, sau đó chậm rãi trượt xuống rơi xuống khóe môi đang nhếch lên của người đàn ông, lông mày Thời Khương hơi nhướng lên, men say lập tức vọt tới: "So với tôi thì vẫn còn kém hơn một chút.”

Đôi mắt của Kỳ Kiến Tầm lập tức tối sầm lại và tốc độ của anh cũng từ từ nhanh hơn.

Toàn bộ biệt thự đều trống rỗng, ngay cả một ngọn đèn cũng không bật, trước đây dì Vân sẽ thức đợi đợi bọn họ về, nhưng không hiểu sao hôm nay lại không thấy dì ấy có động tĩnh gì, nhưng việc này đã không còn nằm trong phạm vi Kỳ Kiến Tầm quna tâm nữa, anh lợi dụng ánh trăng xuyên qua cửa sổ nhanh chóng ôm người vào phòng ngủ. ( truyện trên app T𝕪T )

Nhìn thấy bộ dáng háo hức của người đàn ông, Thời Khương đang nằm trong lòng anh cũng khẽ bật cười, lồng ngực cô run lên, làm cho toàn thân cũng run lên.

“......”

Kỳ Kiến Tầm cũng ɕảɷ thấy mình giống như một chàng trai  lần đầu tiên tiếp xúc với con gái, dáng vẻ có hơi thất thố. Thời Khương không cười thì không sao, bởi vì anh sẽ kìm nén được những suy nghĩ hoang đường của mình, nhưng khi cô cười, anh liền không thể giữ được uy nghiêm của mình.

Kỳ Kiến Tầm đặt người ở trên giường, trên mặt người nọ vẫn còn treo nụ cười cười nhạo anh,.

Hai tay anh chống ở hai bên người Thời Khương, bao bọc cô trong phạm vi của mình, anh cúi người bất đắc dĩ nhìn cô.

Thời Khương cười đủ rồi, hai tay cô cũng chống ở phía sau ngẩng đầu mỉm cười nhìn Kỳ Kiến Tầm. Ánh trăng trong veo cũng không bằng da thịt trắng nõn của Thời Khương, lúc này bởi vì say rượu nên trên làn da cô còn được phủ thêm một lớp ửng hồng nhẹ.

Chân cô rủ xuống ở bên giường, thích thú đong đưa liên tục sang trái sang phải, ngón chân cọ vào vải quần vest ở một bên chân của anh, đung đưa từ bên này sang bên kia.

Thời Khương hừ nhẹ một tiếng, nụ cười trên môi cô không hề giảm bớt: "Anh quả nhiên thèm muốn thân thể của tôi!’

Đầu ngón tay cô chạm vào kính mắt của Kỳ Kiến Tầm, thân hình Kỳ Kiến Tầm chợt dừng lại, sau đó chiếc kính từ từ rời khỏi sống mũi anh, chỉ để lại một vết hằn do miếng đệm mũi ấn vào sống mũi của anh.

Kỳ Kiến Tầm dần dần thở dốc, từ lúc cô lấy mắt kính của anh xuống yết hầu của anh bắt đầu di chuyển lên xuống kịch liệt, hàng lông mi dài giúp anh che giấu đi dục vọng đang không ngừng trào dâng trong đáy mắt anh.

Trong phòng ngủ không có ánh sáng nên Thời Khương cũng không thấy rõ lắm, cô đành mượn ánh sáng bên ngoài mò mẫm gương mặt anh, sau đó liền tiện tay ném kính mắt của anh sang một bên giường.

Hai tay cô nâng lên, xuyên qua cổ và vai Kỳ Kiến Tầm, ôm lấy cổ anh.

"Này…." Thời Khương nhẹ nhàng thở dài, trong giọng điệu cũng mang vài phần trìu mến: "Tiểu yêu tinh đáng ghét này, tối nay tôi đều nghe theo anh!"

Ngay khi lời nói vừa kết thúc, cánh tay đặt ở sau cổ người đàn ông bỗng dùng lực kéo người xuống.

Kỳ Kiến Tầm nhẹ nhàng vuốt má Thời Khương, anh nương theo sức lực của cô từ từ áp xuống người cô.

……

Rèm cửa trong phòng ngủ còn chưa kéo lại, ánh sáng trong phòng từ sáng chuyển sang tối, rồi lại từ tối chuyển sang sáng.

Hết thảy diễn ra hoàn toàn tự nhiên trôi chảy.

Kỳ Kiến Tầm vén một lọn tóc bồng bềnh dính trên má Thời Khương sang một bên, để lộ ra khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng, anh lấy khăn giấy ra giúp lau mồ hôi trên trán cô.

Kỳ Kiến Tầm đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Thời Khương, dịu dàng hỏi: "Em vẫn ổn chứ?”

Người sau không lên tiếng trả lời, người nọ nằm thẳng trên giường, hai tay khoanh sau đầu, hai chân bắt chéo, chân phải gác lên chân trái, còn tùy tiện lắc chân theo nhịp rất thích ý, trông dáng vẻ của cô còn thoải mái hơn anh.

“......”

Xem ra là vô cùng hưởng thụ.

Nhiệt độ điều hòa hơi thấp, Kỳ Kiến Tầm tăng lên hai độ, lại kéo chăn qua một bên đè lên người Thời Khương, anh “tức giận” nói: "Anh thấy em mới là tiểu yêu tinh đấy.”

Lúc này Thời Khương mới mở mắt, ɕảɷ ɠıáɕ say còn chưa rút đi, vành mắt cũng phiếm hồng, đáy mắt tràn đầy ẩm ướt. Tâm trạng cô dường như rất tốt, cô vươn tay móc ra hai tờ tiền đỏ trên bàn cạnh giường, rồi ném đến trước mặt Kỳ Kiến Tầm: “Cầm lấy đi.”

Kỳ Kiến Tầm: ".....”

Thời Khương thò một chân ra đặt ở trên chăn, nằm nghiêng một bên, một tay nâng má: "Loại chuyện này tôi vẫn rất chú ý đến thể diện, nói hai trăm thì hai trăm, tuyệt đối không mặc cả.”

“......”

Thấy Kỳ Kiến Tầm không nhúc nhích, còn dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn mình, Thời Khương nhét hai trăm đồng vào lòng bàn tay anh: "Cầm đi, còn khách khí với tôi cái gì chứ.”

Kỳ Kiến Tầm nắm chặt tiền trong tay, đáy mắt có chút đờ đẫn, anh bất đắc dĩ kéo môi cười, luồn đầu ngón tay vào tóc Thời Khương, nói ra một câu không liên quan: “Em đang rất vui vẻ à?”

“Hả” Thời Khương chớp mắt mấy cái.

“Nhìn thấy em có tinh thần như vậy.” Kỳ Kiến Tầm bỗng kéo dài giọng nói: “Vậy chúng ta lại tiếp tục nhé?”

Đồng tử Thời Khương co lại, cô siết chặt mép chăn, liên tục lắc đầu nói: "Không cần.”

Kỳ Kiến Tầm không đeo kính, đôi mắt sâu thẳm gợi cảm tràn đầy ham muốn, đây là ánh mắt mà Thời Khương nhìn thấy nhiều nhất đêm nay, ngay cả nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt cũng đang hướng về Thời Khương, giống như đang phát tán cái gì đó.

Thời Khương bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm lập tức ɕảɷ thấy run rẩy, cô có chút ngượng ngùng, thành thật nói: "Thật sự không cần nữa đâu, tôi không còn tiền nữa, chỉ có mỗi hai trăm tệ này thôi..."

Ngay sau đó lại lầm bầm bổ sung một câu: "Anh đừng nghĩ lừa tiền tôi.”

“……”

Kỳ Kiến Tầm tới gần cô, đầu ngón tay anh thò vào trong chăn, giọng anh khàn khàn, chậm rãi mê hoặc nói: "Lần này miễn phí.”

Thời Khương đè bàn tay quấy rối trong chăn lại, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên: "Không cần, chẳng có thứ nào miễn phí mà tốt cả.”

“......”

Khóe miệng Kỳ Kiến Tầm bỗng truyền ra từng hơi thở đứt quãng, không biết là đang cười hay đang tức giận, trên vầng trán căng thẳng cũng hiện lên đầy gân xanh, hàng lông mày tuấn mỹ cũng nhướng lên, anh lên tiếng đề nghị: “Hay là ký sổ trước nhé?”

Ngón tay cầm mép chăn của Thời Khương siết chặt rồi lại buông ra, răng cắn chặt thịt môi bên trong, một lúc sau ánh mắt cô lại liếc nhìn Kỳ Kiến Tầm, rồi do dự nói: "Vậy... thì làm tiếp thôi.”

Đèn bàn ở đầu giường lại tắt, những tiếng sột soạt lại tiếp tục vang lên, hợp với âm thanh ù ù của máy điều hòa đang chạy, giống như đang tấu ra một bản hòa âm khiến người ta chìm đắm trong đó.

Trong lúc nóng bỏng nhất, Thời Khương chợt thở dài, bớt chút thời gian ra lên tiếng: “Sau này….tôi sẽ chăm chỉ đi ҩυคע ƿҺɿɱ kiếm tiền.”

“Sau đó tôi sẽ đi bao nuôi anh.”

Kỳ Kiến Tầm hôn lên môi cô, trầm giọng nói: "Đừng nói chuyện…”

Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, trong đầu Thời Khương chợt hiện lên một ý nghĩ: Bốn trăm tệ này thật sự tiêu rất đáng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play