Người đàn ông cũng thoáng sững sờ trước hành động của cô, anh ta mỉm cười gật đầu, sau đó cũng giơ tay lên và uống hết rượu sâm panh trong ly.
Lúc Thời Khương còn đang muốn uống nữa thì cánh tay của cô đã bị một lực mạnh hơn giữ lại khiến cô không thể cử động.
Thời Khương ngưng mắt nhìn Kỳ Kiến Tầm bên cạnh với ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Chờ một chút." Kỳ Kiến Tầm gật đầu xin lỗi, rồi lập tức kéo Thời Khương ra sau lưng mình.
Anh còn chưa hỏi trước, Thời Khương đã lên tiếng chất vấn: "Anh đang làm gì vậy?”
Đôi lông mày xinh đẹp của cô hơi nhíu lại, ánh mắt cô lộ rõ vẻ không vui và thiếu kiên nhẫn khi bị làm phiền.
Kỳ Kiến Tầm một tay nắm lấy cổ tay cô, tay kia cầm lấy ly rượu trong tay cô: “Phải là anh hỏi em đang muốn làm gì mới đúng?”
Ly rượu rơi khỏi tay cô, Thời Khương chỉ có thể chộp lấy một nắm không khí trống rỗng, cô cố gắng vươn tay về phía Kỳ Kiến Tầm, nhưng sức lực của người đàn ông quá mạnh, sức lực của cô chỉ như một con giun nhỏ, căn bản là không thể động đậy được gì.
Thời Khương cũng ngừng làm ra những hành động vô ích, cô có chút tức giận nhìn hắn: "Tôi đang chắn rượu cho anh, chẳng lẽ anh không nhìn thấy sao?"
“Em thay anh uống cái gì, anh không cần." Kỳ Kiến Tầm buông cổ tay cô ra. Làn da Thời Khương vốn trắng nõn, giống như có thể phản chiếu cả ánh sáng, anh với mới nắm lấy cổ tay cô một chút mà trên cổ tay cô đã xuất hiện một vết hằn đỏ ửng.
“Không cần?” Thời Khương ngước mắt nhìn anh, cho dù hôm nay cô có mang giày cao gót nhưng khí thế của cô vẫn không bằng Kỳ Kiến Tầm: "Tửu lượng của anh như thế mà còn dám nói không cần à?"
Thời Khương thừa nhận mình có chút tự ái, nhưng cô thật sự cực kỳ tự tin vào dáng người của mình, cô cố tình đè thấp giọng điệu, liếc nhìn Kỳ Kiến Tầm, trêu chọc hỏi anh: "Hay là... anh chỉ là thèm khát thân thể tôi mà thôi, muốn mượn rượu để giở trò xằng bậy à?"
Kỳ Kiến Tầm: "......
Thấy Kỳ Kiến Tầm mím môi không nói lời nào, Thời Khương càng có khí thế nói tiếp: "Bị tôi đoán đúng rồi chứ gì, tôi biết ngay anh không hề có ý tốt gì mà!”
“……”
Trong cổ họng anh tràn ra một tiếng hừ nhẹ, Thời Khương bước tới vài bước, vươn tay nhận lấy ly rượu trắng: “Đừng hòng tính kế với tôi!”
Trong nháy mắt, Thời Khương lại nhanh chóng nở một nụ cười tiêu chuẩn, cô nâng ly về phía người đàn ông vừa rồi và uống cạn ly rượu: “Thực ngại quá.”
“Không sao không sao.” Người đàn ông cũng cười theo, còn không quên vuốt mông ngựa: “Tổng giám đốc Kỳ, vợ anh thật là chu đáo.”
Người tới tìm Kỳ Kiến Tầm mời rượu không ít, tuy rằng Thời Khương trên cơ bản chỉ nhấp từng ngụm từng ngụm nhỏ, nhưng sau năm sáu ly, bụng cô đã có chút nóng rát, hơi rượu xộc thẳng vào đầu, hai má cũng dần trở nên đỏ ửng, đôi mắt bắt đầu lim diu như sắp khép lại.
Có thể là do uống rượu nên suy nghĩ của cô có chút sinh động, ý cười trên mặt so với ngày thường cũng dạn dĩ hơn, cặp mắt hồ ly kia khẽ nhướng lên, tự nhiên hình thành một khí chất đầy quyến rũ. Những người đàn ông khác nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy cũng nhịn không được đỏ mặt, nhưng khi chạm đến khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu cảm của Kỳ Kiến Tầm, ý niệm trong đầu bọn họ lập tức bay đi sạch sẽ.
Chung quanh ngày càng có nhiều người đến kính rượu, tuy rằng Thời Khương đều lấy cớ “tối nay Kỳ Kiến Tầm còn phải lái xe nên không thể uống rượu” để chắn rượu cho anh, nhưng từ khi hai người vừa xuất hiện liền dính với nhau như hình với bóng, ngày càng có nhiều người biết Thời Khương quả thực đã quản Kỳ Kiếm Tầm nghiêm đến mức nào.
“Tửu lượng của nha đầu này đúng là không tồi." Người đàn ông trung niên đi tới, đầu tiên là chào hỏi với Kỳ Kiến Tầm, sau đó người nọ mới đem ánh mắt đặt lên người Thời Khương ở phía sau, đáy mắt có chút tán thưởng.
Thời Khương nhất thời trở nên ngơ ngác.
'Nha đầu Thời Khương, gọi thân mật như vậy, nhưng cô chưa từng gặp người này bao giờ.
Cô quay đầu nhìn Kỳ Kiến Tầm muốn tìm chút gợi ý từ anh.
Đôi mắt cô lúc này đầy ngơ ngác, đôi mắt vốn trong veo lúc này như bị bao phủ bởi một tầng sương mù không thể chạm tới, dáng vẻ quyến rũ ngày thường đã bị thay thế bởi vẻ ngốc nghếch và ngây thơ.
Ánh mắt Kỳ Kiến Tầm dần dần trầm xuống, anh hơi nhích tới gần một chút, hơi thở nóng bỏng của anh liền phả vào tai Thời Khương: "Là chú Trương, lần trước ông ấy đã gọi điện cho anh mời anh đi dự tiệc nhưng anh đã từ chối, anh nói là do anh muốn ở nhà chăm sóc cho em."
Ánh mắt Thời Khương trong nháy mắt khẽ sáng lên một chút, hiển nhiên cô đã nhớ ra người này.
“Kiến Tầm, cháu làm vậy là không đúng rồi, sao lại để phu nhân của mình chắn rượu cho mình chứ.” Chú Trương thuận tay nhận lấy hai ly rượu từ chỗ người phục vụ, một ly tự mình cầm, còn một ly khác thì đưa cho Thời Khương: “Nha đầu Thời Khương, uống với chú Trương một ly nào.”
Cô hoàn toàn quên mất những lời trêu chọc Kỳ Kiến Tầm vừa rồi.
Thời Khương: "......”
Ánh đèn phía trên đại sảnh sáng đến mức làm cho Thời Khương ɕảɷ thấy trước mắt mình như đang có vô số vòng sáng nhỏ xuất hiện, cô lắc đầu chậm rãi cầm lấy chiếc ly rượu, nhưng Kỳ Kiến Tầm đã sớm nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng trấn an cô: "Đừng uống nữa, em sẽ say đấy."
Nói xong, trong nháy mắt anh liền bưng ly rượu lên: "Chú Trương, để cháu uống với chú.”
"Aida, lần nào cháu cũng uống với chú, lần này vẫn là cháu uống thì có gì thú vị đâu chứ." Chú Trương xua tay nói: "Rượu này không có nồng độ cồn, không gây say, hồi nhỏ nha đầu Thời Khương và tên tiểu tử Kỳ Khai Dương chọc thủng lốp xe của chú chú còn chưa tính sổ với hai đứa nhỏ đâu đấy, sao nào, mới bắt vợ của cháu uống một ly mà cháu đã đศມ ʆòསg rồi à?"
Mùi cồn bốc lên làm cho da thịt toàn thân Thời Khương cũng dần trở nên nóng ra, Kỳ Kiến Tầm nắm tay cô vẫn chưa buông ra, đầu ngón tay anh hơi lạnh, xoa dịu hơi nóng đang nổi lên trên da cô.
Đầu óc Thời Khương lúc này đã có thể tỉnh táo vài phần, cô đột nhiên lớn tiếng phụ họa nói: "Đúng vậy!”
“Tôi.” cô chỉ vào chính mình, tự tin nói: “Tôi có thể uống ngàn chén cũng không say.”
Thời Khương tự nhận tửu lượng của mình không tệ, ít nhất là tốt hơn nhiều so với các bạn cùng phòng thời đại học của cô, cô hiếm khi say rượu, mỗi khi bốn người bọn họ ra ngoài tụ tập ăn uống nhưng chỉ có mình cô là có thể tỉnh táo trở về.
“Chú, để cháu uống với chú!” Thời Khương đoạt lấy ly rượu trong tay Kỳ Kiến Tầm, ánh mắt cô liếc nhìn về phía chú Trương, trong giọng nói còn có ý ám chỉ: “Để cháu cho chú xem thế nào là ngàn chén không say!”
Kỳ Kiến Tầm: ".....”
“Ồ, như vậy mới đúng!” Chú Trương vui mừng đáp lại.
Hai thành ly chạm vào nhau, chất lỏng trong ly khẽ lắc lư, sau đó một dòng rượu liền trượt thẳng xuống cổ họng, dọc đường nó đi qua còn để lại một hơi nóng ran vô cùng khó chịu.
...
Sự việc Thời Khương chắn rượu thay choi Kỳ Kiến Tầm gây ra động tĩnh rất lớn, Kỳ Khai Dương ở trên phòng khách trên lầu cũng nghe được chuyện này, hiện tại anh ta không chỉ ɕảɷ thấy chú mình khó hiểu, mà ngay cả Thời Khương cũng khó hiểu không kém.
Chẳng lẽ hai người ở chung rồi lây nhiễm cho nhau sao?
Sau khi ăn dưa một lát, anh ta liền mang theo tin tức bát quái này đi tìm ông nội Kỳ.
“Ông cố, chú con và Thời Khương không biết đang làm cái gì nữa?”
Ông cụ chỉ ở dưới lầu một lát liền thấy mệt liền lên trên nghỉ ngơi, ông cụ đeo kính lão, điện thoại di động trên tay hiện ra giao diện màn hình chơi mạt chược, nghe thấy Kỳ Khai Dương nói vậy, ông cụ liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Kỳ Khai Dương thành thật khai hết mọi chuyện, sau đó còn bổ sung một câu: "Hiện tại Thời Khương tám phần là uống nhiều rồi.”
Ý định ban đầu của anh ta là muốn ông cụ đi khuyên nhủ Thời Khương, hôm nay dáng vẻ của cô quá khác thường, nhưng chú anh ta còn đang ở đó nên anh ta cũng hơi e ngại.
"Hả?" Ông cụ ngẫm nghĩ một hội mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông cụ lập tức đưa điện thoại cho Kỳ Khai Dương đang đứng ở một bên: "Chơi giúp ông, để ông đi xem thử."
Ông cụ chống gậy chậm rãi đi ra ngoài xem xét tình hình.
Ông cụ cũng không xuống lầu, chỉ đứng nhìn xuống từ lan can lầu hai.
Khách khứa vẫn còn rất đông đúc và mọi người đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ
"Haha." Ông cụ có vẻ vui vẻ, liền vẫy tay về phía Kỳ Khai Dương: "Đừng lo lắng, đừng xen vào chuyện của hai vợ chồng bọn nó."
Nghĩ tới điều gì đó, ông cụ lại bổ sung thêm một câu: "Đúng rồi, con đi gọi điện thoại cho Tiểu Vân bảo cô ấy lập tức thu dọn hành lý về nhà cũ ở đi, vết thương của Thời Khương đã khỏi rồi, cũng không cần người hầu hạ nữa, có Tầm ở bên đó là được rồi, hơn nữa có Tiểu Vân ở đó hai vợ chồng bọn nó cũng không được tự nhiên.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Kỳ Khai Dương: "......
...
Trong đại sảnh trang trí rất hoa lệ, mỗi một chỗ giống như đều đang phát ra ánh sáng bling bling vô cùng lộng lẫy và xa hoa
Kỳ Kiến Tầm không ngăn được hành động của Thời Khương, mới đầu chỉ là người khác mời rượu anh, rồi cô uống thay.
Bây giờ sự việc đã phát triển đến mức cô chủ động đi mời rượu và tiếp chuyện với mọi người, đồng thời còn sang tiếp rượu các dì bảy cô tám hồi nãy từng trêu chọc cô, như thể cô đang chứng minh cho Kỳ Kiến Tầm thấy tửu lượng ngàn chén không say của mình.
Kỳ Kiến Tầm đỡ cô đến khu nghỉ ngơi bên cạnh ngồi xuống, hai gò má Thời Khương lúc này đã trở nên đỏ bừng, đuôi mắt đỏ ửng càng lộ rõ vẻ quyến rũ, cô khẽ híp mắt, lông mi khẽ phe phẩy như một chiếc quạt lông, cô khẽ đưa mắt đánh giá Kỳ Kiến Tầm một lượt từ trên xuống dưới.
“Em ngồi đây một lát nhé, để anh đi nói chuyện với ông nội một tiếng rồi sau đó chúng ta sẽ về nhà." Kỳ Kiến Tầm dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc bồng bềnh trên má cô vén ra sau tai cô, ấm áp dỗ dành cô.
Thời Khương cũng không nói gì, cô chỉ ngồi đó híp mắt nhìn Kỳ Kiến Tầm.
Xem ra cô uống quá nhiều rồi, Kỳ Kiến Tầm thầm nghĩ.
Chỉ mấy phút sau liền thấy Kỳ Kiến Tầm trở về, Thời Khương nghiêng người dựa vào bức tường phía sau, đôi mắt mở to đầy ngơ ngác. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu sâm banh, dây đai nhỏ trên vai và cổ lúc này đã trở nên lỏng lẻo, rủ xuống đầu vai mượt mà của cô.
Kỳ Kiến Tầm dùng ngón tay móc dây áo trở lại vị trí ban đầu.
Ngón tay lướt qua da thịt trên vai và cổ cô, thân hình Thời Khương không nhịn được liền run lên, trong nháy mắt cả người cô cũng dần tỉnh táo lại.
Kỳ Kiến Tầm nhìn dáng vẻ của cô giống như một con mèo vừa bị đánh thức, sau đó liền vô thức mỉm cười.
"Đi thôi, chúng ta về nhà thôi, em còn đi được không?"
Thời Khương chớp chớp mắt, cô thoáng giật mình khi nhìn thấy rõ người đàn ông trước mắt, cô chặc lưỡi nói: "Anh đừng xem thường tôi..."
Thời Khương đi giày cao gót nhắm mắt theo đuôi đi theo Kỳ Kiến Tầm xuống bãi đỗ xe ngầm. Làn gió trong bãi đậu xe ít nhiều cũng giúp xua tan cơn say rượu còn sót lại trong cơ thể cô.
Kỳ Kiến Tầm hơi khựng lại, anh đợi cô hai bước rồi quay lại nhìn cô: “Muốn anh ôm em không?”
Thời Khương suýt chút nữa đụng vào vai anh, cô xua tay nói: “Chỉ là say rượu thôi mà, tôi vẫn có thể đi được, tôi còn có thể đi theo đường thẳng luôn này.”
Như muốn chứng minh cho Kỳ Kiến Tầm thấy lời mình nói là đúng, Thời Khương thực sự sải bước đi trên đôi giày cao gót đi qua đi lại trước mặt anh, cô vừa đi vừa hỏi anh: "Anh nhìn xem có thẳng hay không?"
..." Kỳ Kiến Tầm nhìn bóng lưng cô, bất đắc dĩ mím môi: “Thẳng.”
Thời Khương quay đầu nhìn anh, phát hiện Kỳ Kiến Tầm cũng không nhìn xuống chân mình, cô lại bất mãn lên tiếng: "Anh có nhìn không vậy? Anh nhìn đi đâu vậy, anh nhìn tôi làm gì, tôi bảo anh nhìn tôi đi có thẳng hay không mà, sao thái độ của anh qua loa quá vậy?”
“Aida….” Cô còn chưa kịp nói xong, Thời Khương đã loạng choạng nghiêng người như sắp ngã xuống đất.
Kỳ Kiến Tầm nhanh mắt đỡ lấy cánh tay cô, kéo người vào trong lòng mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Khương nhăn như một quả bóng, cô lần lượt đá văng đôi giày cao gót trên chân ra: "Giày quỷ gì thế này!"
“......”
Thường thường cô quý giày cao gót lắm mà, khi say rượu lại coi chúng nó chẳng ra gì cả.
Kỳ Kiến Tầm liếc mắt nhìn Thời Khương trước mặt mình, trên mặt anh tràn đầy tràn đầy vẻ dung túng và yêu chiều: "Vừa rồi có bị trật chân không vậy?”
Thời Khương hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì, cô vẫn đang phàn nàn về đôi giày cao gót rác rưởi làm cô suýt té, cô tức giận giậm hai bàn chân trắng nõn xuống đất.
“......”
Còn có sức giẫm mạnh như vậy thì chắc là không có vấn đề gì rồi.
Mặt đất trong bãi đỗ xe không tính là sạch sẽ gì mấy, thậm chí còn có một số hòn đá nhỏ vương vãi khắp nơi, nếu vô tình giẫm phải cũng làm con người ta ɕảɷ thấy đau rát lắm chứ không đùa.
Kỳ Kiến Tầm rũ mắt nhìn đôi chân nhỏ đã dính đầy bụi của cô, anh ân cần lên tiếng hỏi: "Em nhìn xem dáng vẻ bây giờ của mình có giống như một nữ diễn viên nổi tiếng không?”
Thời Khương chợt ngẩn ra một hồi: "Anh nói đúng... Tôi muốn trong năm 2023 này bản thân tôi sẽ trở thành một siêu sao thế giới, sao tôi có thể để chân trần đứng đùa nghịch ở bãi đậu xe được chứ, lỡ như có người nào đó chụp được hình ảnh của tôi thì hình tượng của tôi sẽ hỏng mất!"
“......”
Mắt thấy Thời Khương sắp chạy đi nhặt giày, Kỳ Kiến Tầm liền than nhẹ, nhanh chóng kéo người lại: "Đứng yên nào.”
Thời Khương không biết tại sao, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đứng yên không nhúc nhích theo lời anh.
Kỳ Kiến Tầm đi qua vài bước nhặt giày cao gót của cô về, anh ngồi xổm xuống bên chân Thời Khương, lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc khăn tay, rồi để tay Thời Khương đặt lên vai mình: "Vịn vào người anh.”
Anh dùng một tay nắm lấy mắt cá chân trắng nõn của cô, giơ lên và cẩn thận lau lòng bàn chân trắng nõn của cô bằng khăn tay.
Thời Khương đứng bằng một chân nên có chút loạng choạng, đầu ngón tay đặt trên vai Kỳ Kiến Tầm cứ bấu tới bấu lui, cô vẫn còn đang trách móc Kỳ Kiến Tầm về những chuyện vừa rồi.
“Em đừng lắc nữa, em mà lắc nữa là cả em và anh đều ngã luôn đấy.”
“......”
Cũng may khoảng thời gian này kéo dài không lâu, rất nhanh liền kết thúc.
Trở lại trong xe, Thời Khương lại đá văng đôi giày trên chân.
Xe vững vàng chạy trên đường, không gian trong khoang xe có chút tối tăm, đôi lúc có mấy ánh đèn đường nghiêng nghiêng chiếu vào, chợt lướt qua một cái rồi cũng nhanh chóng biến mất như chớp mắt.
Trong hơi thở đều tràn ngập mùi rượu, xen lẫn mùi thơm trên người Thời Khương, hai mùi hương này dung hợp lẫn nhau, mà người mang đến một thân mùi rượu này vẫn không chịu ngồi yên mà thỉnh thoảng lại di chuyển, thay đổi tư thế ngồi.
“Khó chịu à?” Kỳ Kiến Tầm hơi nghiêng người nhìn qua, cho rằng do vừa uống quá nhiều nên cô mới ɕảɷ thấy khó chịu.
“Không phải." Thời Khương lắc đầu, cô tìm một tư thế ngồi thoải mái, trong bóng tối, ánh mắt cô mang theo vài phần u oán nhìn về phía Kỳ Kiến Tầm, sau đó cô ấp úng nói: “Kỳ Kiến Tầm, anh nhớ kỹ ân tình hôm nay cho tôi, tôi uống thành như vậy đều là vì anh.”
“......”
Hình như anh cũng đâu có ép cô uống đâu.
"Chúng ta coi như hòa!" Cô nói.
Kỳ Kiến Tầm cũng không biết cô tính toán thế nào, đành thuận theo ý cô: "Lại huề à?”
Thời Khương gật đầu thật mạnh: "Huề nhau.”
“Dáng vẻ tôi sau khi uống rượu thật ngoan biết bao.” Thời Khương liếc nhìn về phía Kỳ Kiến Tầm, khen xong lại bắt đầu hạ thấp anh: “Không giống như anh, uống rượu xong liền bắt đầu nói lung tung.”
Trong mắt Kỳ Kiến Tầm chợt hiện lên ý cười, anh nghiêng người hỏi cô: "Sao em lại nói thế? Anh nói lung tung là nói cái gì vậy?"
Thời Khương cũng học theo bộ dáng của anh, hoàn toàn không để ý đến ý định đang từ từ đến gần của anh, cô thành thật nói: “Sau khi say rượu anh liền về nhà gây chuyện với người thân của mình.”
“Sao lại gọi là gây chuyện với người thân?” Kỳ Kiến Tầm mỉm cười, vẫn cố chấp hỏi đến cùng.
Mép quần tây của Kỳ Kiến Tầm đè lên gấu váy của cô, hai bên chạm vào nhau tạo ra những nếp gấp vô hình, cánh tay anh buông thõng bên hông, thứ mà đầu ngón tay anh chạm vào cũng chính là lớp vải mềm mại trên váy cô.
Ánh sáng và bóng tối nhấp nháy đan xen tạo ra những vầng hào quang sáng tối khác nhau trên khuôn mặt của Kỳ Kiến Tầm.
Thời Khương nhìn chằm chằm nụ cười trên khóe môi người đàn ông kia, môi mỏng, độ cong hơi vểnh lên cũng rất đẹp mắt, nhất thời cô liền bị nó mê mẩn.
Cô chợt nhớ tới nụ hôn trên xe hôm đó.
Cô nhanh chóng nghiêng người sang và cũng không ý thức được chuyện mình đang làm.
Thời Khương cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, một khắc kia, linh hồn cô giống như không thể khống chế, chờ đến khi cô kịp phản ứng thì môi cô đã dán lên môi của Kỳ Kiến Tầm.
Là một hành động chủ quan theo ý muốn của cô.
Thời Khương hung hăng nuốt nước miếng, sau đó cô bình tĩnh rút lui, lại bình tĩnh đáp lại: "Chính là như vậy.”
Kỳ Kiến Tầm đè xuống dòng nước ngầm đang trào dâng trong đáy mắt, lúc này hô hấp của anh cố ý chậm lại, giọng điều đầy mê hoặc lên tiếng: “Còn gì nữa không?”
Lúc này hô hấp của Thời Khương đã có chút hỗn loạn, đại não suýt chút nữa đã bị cồn ăn mòn, cô ỷ vào đầu óc lúc này của mình đang trong trạng thái mơ hồ nên nói năng cũng không cần để ý ý tứ này kia nữa: "Còn thè lưỡi nữa.”
Tài xế lái xe bắt đầu nhìn thấy tình huống ở hàng ghế sau không đúng, người nọ lập tức nhấn nút nâng màn chắn giữa hai khoang lên.
Kỳ Kiến Tầm liếm liếm môi, yết hầu dần chuyển động điên cuồng: "Không phải nói huề nhau rồi sao, lúc nãy em vừa mới hôn anh thì tính sao đây?”
“Lần trước anh cũng hôn tôi mà." Lần này Thời Khương có lý do chính đáng.
Đôi khi rượu quả thực là một thứ tốt, những chuyện chúng ta không dám làm vào lúc tỉnh táo thì chỉ cần có chất cồn xúc tác thì chuyện gì chúng ta cũng dám làm.
Lúc này Thời Khương cũng đang trong trạng thái tinh thần như vậy.
Có thể là do hơi rượu dâng lên nên đầu óc cô càng lúc càng trở nên càng hỗn độn, nhìn khuôn mặt đẹp mắt dị thường của Kỳ Kiến Tầm trước mắt, những ý niệm không nên có lần lượt ấp tới trong đầu cô.
Thời Khương ɕảɷ thấy mặt mình nóng lên, cô cố nén xấu hổ, buột miệng nói ra điều gì đó rất mơ hồ nhưng đối phương lại nghe hiểu rất ཞõ ཞàŋɠ: "Tôi đã lạnh nhạt với anh lâu như vậy, tối hôm nay..."
Nói đến đây, Thời Khương có chút nói không nổi nữa.
Nhưng người lắng nghe lại hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô.
Kỳ Kiến Tầm cố ý kéo căng hơi thở của mình, anh chậm rãi thở ra một hơi, giọng nói vừa thấp vừa khàn, như là đang nỉ non bên tai người khác: "Không phải nói huề nhau rồi sao?”
Thời Khương sửng sốt, cô ngược lại không hề nghĩ tới chuyện này.
Nhiệt độ trên mặt cô lại tăng thêm một nấc, ma xui quỷ khiến cô lại buộc miệng nói tiếp: "Tôi có thể trả tiền.”
“......”
Bầu không khí nhất thời rơi vào im lặng.
Thời Khương nhanh chóng kết thúc vấn đề bằng một câu nói cuối cùng, nhưng khi nói ra lại có vẻ hơi chần chừ: "Tôi trả tiền, anh làm việc vật vả, nếu anh làm tốt..?"