Vết Cắn Của Mùa Xuân

Chương 13


3 tháng

trướctiếp

Ông cụ nhà họ Kỳ năm nay 87 tuổi, lúc còn trẻ từng đi lính nên tố chất thân thể rất tốt, sau này sau khi trở thành doanh nhân cũng thường xuyên chú ý tới rèn luyện thân thể, vậy nên cho tới bây giờ xương cốt của ông cụ vẫn còn rất cường tráng, ông cụ cũng không có sở thích xấu gì, sở thích duy nhất chính là thích uống rượu ngon.

Các thành viên trong các gia tộc khác suốt ngày bí mật tìm cách tính kế nhau để tranh đoạt quyền thừa kế, nhưng mà con trai duy nhất của ông cụ lại cực kỳ chán ghét việc lui tới chốn thương trường, ông cụ thấy vậy cũng không ép buộc con trai mình nữa.

Thật vất vả mới có cháu trai đích tôn nhưng thằng bé này lại học theo cha hắn, sống chết không muốn dấn thân vào kinh doanh. Ông cụ chỉ hận rèn sắt không thành thép, con trai cháu trai đều không muốn đi theo con đường của ông.

Cũng may lúc này có thêm Kỳ Kiến Tầm, cho nên Kỳ Kiến Tầm từ lúc sinh ra đã được bồi dưỡng làm người thừa kế, để tránh bị dẫn dắt lệch lạc, ông cụ quyết định đích thân nuôi dưỡng anh từ nhỏ đến lớn.

Cháu trai nhỏ quả thực đã không phụ sự kỳ vọng của ông cụ, từ khi học cấp 3 đã bắt đầu từ từ tiếp quản công việc của công ty, tới khi học đại học lại tự mình mình sáng lập ra một công ty điện ảnh và truyền hình. Rất có năng lực, rất có quyết đoán, ông cụ thấy vậy cũng rất hài lòng, cũng rất yên tâm giao Trường Thịnh cho anh quản lý.

Điều duy nhất khiến ông cụ bất mãn chính là Kỳ Kiến Tầm quá kiệm lời, có thể là khi anh còn bé ông cụ đã giáo dục Kỳ Kiến Tầm quá nghiêm khắc, dần dần hình thành trong anh một thói quen làm việc gì cũng phải hoàn mỹ nhất, vậy nên có chuyện gì buồn bực trong lòng anh cũng không nói ra.

ཞõ ཞàŋɠ bọn họ là một gia đình, là người thân nhưng dường như giữa họ dường như đang thiếu đi một sợi dây gắn kết tình cảm.

Ông cụ càng lớn tuổi càng thích được dỗ dành, nên dĩ nhiên ông ấy không thể thích tính tình quá mức trầm mặc của Kỳ Kiến Tầm, trong số các hậu bối, ông cụ thích Thời Khương nhất, bởi cô cũng thích náo nhiệt, thích đùa giỡn, lại thích nói những lời dễ nghe để dỗ dành ông ấy, và quan trọng hơn là cô cũng thích rượu, và hai người còn là bạn nhậu chí cốt của nhau.

Ông cụ không thích khoa trương, cũng không muốn làm ầm ĩ trong bữa tiệc sinh nhật của mình, nhưng vẫn phải tổ chức một bữa tiệc đàng hoàng cho đúng hình thức. Bữa tiệc sinh nhật này không được công bố rộng rãi, bọn họ bao riêng cả một khách sạn và chỉ mời một số bạn bè thân thiết của gia đình.

Thời Khương đã cho người vận chuyển rượu tới để làm quà sinh nhật cho ông cụ, ông cụ vừa nhìn thấy liền tỏ vẻ yêu thích không nỡ buông tay.

Nhìn dáng vẻ ông cụ ôm bình rượu cười tủm tỉm, Thời Khương mỉm cười trêu chọc ông cụ: "Ông nội, cháu thấy ông chỉ muốn rượu mà thôi, làm gì còn nhớ đến người cháu dâu này chứ!"

“Không có mà.” Ánh mắt ông cụ vẫn còn chưa rời khỏi bình rượu trong tay, khóe mắt ông cụ hiện ra vô số nếp nhăn: “Ông nội vẫn nhớ cháu nhất mà.”

“Vậy ông cố, ông có nhớ cháu không?” Nhìn hai ông cháu đang nói cười vui vẻ, Kỳ Khai Dương cũng đi tới góp vui. Gần hai mươi ngày nay anh ta bị “đày” đến Vân Nam làm việc, cũng may đến cuối cùng chú út của anh ta nể mặt ông cố nên mới mở lòng đại phát từ bi kêu anh ta trở về.

“Cháu đi chết đi.” Ông cụ liếc anh ta một cái, tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Mới đi ra ngoài làm việc có chút xíu mà đã kêu ca, ông cố khinh thường cháu.”

“……”

Ông cụ nhìn khách khứa ngày một đông liền quay sang nói với Thời Khương: "Thời Khương, cháu lên phòng nghỉ trên lầu gọi Tầm xuống đi.”

Nói xong, ông cụ liền vui vẻ ôm bình rượu của mình rời đi, để lại hai người bọn họ đứng đó tự xử.

...

Phòng nghỉ trên lầu.

Kỳ Kiến Tầm đang ngồi trên sô pha, trên tay anh còn đang cầm một chiếc máy tính bảng để check email, đầu ngón tay thon dài thỉnh thoảng lướt qua màn hình.

Ngụy Nham cầm một cái hộp gỗ đàn hương màu đỏ thẫm vuông vức, bên ngoài điêu khắc hoa văn phức tạp đưa cho Kỳ Kiến Tầm: "Kiến Tầm, đây là quà sinh nhật Tinh Từ gửi về cho ông cụ, cậu đưa cho ông cụ đi.”

Đinh Phong ở một bên chơi game, vừa nghe thấy âm thanh liền bớt chút thời gian liếc mắc sang hóng huyện: "Cô ấy gửi cho cậu bảo cậu đưa cho ông cụ thì cậu cứ trực tiếp đưa đến trước mặt ông cụ không được sao, sao còn nhờ Kiến Tầm làm gì.”

Kỳ Kiến Tầm không hé răng, ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.

Một nỗi lo lắng bỗng xẹt qua trên gương mặt Ngụy Nham, anh ta vẫn tiếp tục nhẫn nại lến tiếng: "Tháng sau Tinh Từ sẽ về nước, đến lúc đó chúng ta tổ chức tiệc mừng cô ấy về nước nhé?"

“Vãi.” Thua trò chơi, Đinh Phong tiện tay vứt điện thoại di động sang một bên rồi ngồi phịch xuống sô pha, anh ta tặc lưỡi nói: “Tiệc đón gió tẩy trần có người nhà của cô ấy tổ chức cho cô ấy là được rồi, chúng ta lo lắng chuyện đó để làm gì cơ chứ.”

“Tốt xấu gì chúng ta cũng cùng lớn lên từ nhỏ, dù sao cũng phải có tình cảm một chút chứ.” Ngụy Nham nhìn về phía Kỳ Kiến Tầm từ đầu đến cuối vẫn không hề lên tiếng.

Cửa phòng nghỉ đột nhiên bị đẩy ra.

“Kỳ Kiến Tầm…” Thời Khương nghiêng nửa người vào cô không ngờ trong phòng còn có những người khác nên cô nhất thời sửng sốt một chút.

Thời Khương chớp chớp mắt, ánh mắt cô lập tức rơi xuống người Kỳ Kiến Tầm, tư thế ngồi của người đàn ông này có chút tùy hứng, cà vạt không thắt, cổ áo để mở hai nút áo trên cùng, làm cho chỗ xương đòn nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối: "Ông nội gọi anh xuống.”

Sau khi thông báo xong, Thời Khương cũng không quen mấy người trong phòng nên cô liền gật đầu một cái xem như chào hỏi rồi chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút.” Kỳ Kiến Tầm tiện tay cầm cà vạt lên, sau đó liền nhanh chóng đứng dậy.

Thời Khương bối rối nhìn sang.

Kỹ thuật thắt cà vạt của người đàn ông rất linh hoạt, gần như chỉ trong nháy mắt đã thắt xong, các đốt ngón tay của anh khẽ siết chặt để kéo nút thắt lên trên, sau đó còn cẩn thận dùng tay chỉnh lại cà vạt lần cuối cho ngay ngắn.

Kỳ Kiến Tầm đi tới và nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thời Khương.

Lòng bàn tay anh vô cùng ấm áp, Thời Khương nhất thời bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô thoáng nhìn phản ứng của hai người bạn của anh ở phía sau, sau đó lại cụp mắt nhìn về phía bàn tay hai người đang giao nhau: "Anh đang làm gì vậy?”

“Lại nổi điên nữa à?”

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng xoa xoa xương cổ tay của cô, Kỳ Kiến Tầm nhẹ nhàng lên tiếng: “Chúng ta cùng đi xuống đi.”

Thời Khương đi sau anh nửa bước, âm thầm trợn mặt về phía anh.

Cùng đi thì cùng đi thôi, nhất thiết phải nắm chặt tay nhau như vậy à?

Đinh Phong và Ngụy Nham đưa mắt nhìn bóng dáng hai người rời đi. ( truyện trên app T𝕪T )

Nhìn thấy vẻ khó hiểu trong mắt Ngụy Nham, Đinh Phong đi tới vỗ vỗ vai anh ta, nghiêm túc nói: “Chúng ta đều biết Nhậm Tinh Từ đang nghĩ gì, vậy nên cậu đừng nói cho cô ấy biết về tình huống hiện tại của Kiến Tầm. Vừa rồi cậu cũng đã thấy phản ứng của Tầm rồi đấy. Cậu ấy đã kết hôn và hai vợ chồng bọn họ đang chung sống với nhau rất hạnh phúc, chúng ta cần cho cô ấy thời gian kỹ lưỡng.”

Vẻ mặt Ngụy Nham đầy u ám, cuối cùng anh ta cũng không nói gì.

Sau khi đến phòng tiệc, hai vợ chồng Kỳ Kiến Tầm liền tách ra.

Nói là tiệc sinh nhật, nhưng thật ra chẳng khác nào là một bữa tiệc xã giao để tìm kiếm cơ hội hợp tác làm ăn.

Thời Khương vừa đi xuống liền bị các cô bảy dì tám gọi tới. Trước đây các cô các dì này rất hay ưa thích bàn tán về những chuyện trong giới giải trí của cô, hoặc là muốn nhờ cô để xin giúp chữ ký của một nghệ nghệ sĩ nào đó, và cô nghĩ lần này cũng không ngoại lệ,

Nhưng ai ngờ mới cất lên câu nói đầu tiên đã khiến Thời Khương ɕảɷ thấy bối rối vô cùng.

Nhìn hai vợ chồng thân thiết nắm tay nhau đi xuống lầu, các dì bảy dì tám không ngừng trêu chọc cô với những lời nói đầy mơ hồ.

“Hai vợ chồng các ngươi thật đúng là tiểu biệt thắng tân hôn nha, xa cách mấy tháng không gặp nhau, vừa mới gặp lại liền dính nhau như sam, ngày nào chồng của tôi cũng về nhà kể Tầm dạo gần đây liên tục hủy bỏ các bữa tiệc xã giao để ở nhà với cô, đúng là càng ngày càng khó gặp mặt ông chủ Kỳ đấy.”

Một người khác cũng theo sát phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, chẳng bù cho ông chồng nhà tôi suốt ngày đi sớm về trễ, tôi giục anh ấy về nhà anh ấy còn kêu tôi nhiều lời. chẳng bằng một phần ông chủ Kỳ.”

Thời Khương: "Hả?”

“Thấy vợ chồng nhỏ hai người ngọt ngào như vậy làm tôi nhớ tới lúc yêu đương mặn nồng hồi còn trẻ quá, Thời Khương, cô thật có phúc nha, có thể gặp được người chồng tri kỷ như vậy.”

“Cũng chỉ có Thời Khương mới có thể “quản thúc” ông chủ Kỳ như thế.”.

“Đúng vậy đúng vậy, cô làm thế nào mà có thể “quản thúc” chồng mình thế?”

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của một đám người chung quanh lập tức rơi xuống người Thời Khương, cô đột nhiên cảm nhận được chưa bao giờ mình có ɕảɷ ɠıáɕ sợ hãi như đám đông như lúc này.

Da đầu Thời Khương lập tức trở nên căng thẳng: "Hả? Chuyện này…”

“Phốc....” Trong đám người đột nhiên truyền đến tiếng cười: “Aida, xem mọi người đã làm phu nhân Kỷ xấu hổ rồi kìa.”.

Ngay sau đó mọi người chung quanh không hẹn mà gặp liền cười ồ lên.

“Đàn ông mà, đừng quản nghiêm quá, nếu quản bọn họ quá chặt bọn họ sẽ rất dễ ɕảɷ thấy chán nản.”

“Ai nói chứ?”

……

Nhìn cô bảy dì tám lại mồm năm miệng mười thảo luận, Thời Khương miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm

Rốt cuộc Kỳ Kiến Tầm bên ngoài đã nói những gì mà làm cho bọn họ hiểu lầm về cô như vậy?

Lúc Thời Khương lặng lẽ từ trong đám người lui ra, cô quay đầu lại nhìn xung quanh, trong một đám nam nhân mặc âu phục giày da, chỉ liếc mắt một cái cô liền thấy được bóng dáng của Kỳ Kiến Tầm.

Anh luôn giữ nụ cười trên môi và vui vẻ trò chuyện với khách khứa.

Thời Khương liền bước tới, từ phía sau kéo vạt áo của anh, nhỏ giọng nói: “Mau theo tôi tới đây.”

Một vị khách thấy tình cảnh của hai vợ chồng bọn họ liền bật cười ha hả đầy ẩn ý.

Kỳ Kiến Tầm nhướng mày, ánh mắt anh nhàn nhạt mỉm cười: "Có chuyện gì thế?"

Ánh mắt xung quanh ít nhiều đều đang đổ dồn vào cô và Kỳ Kiến Tầm. Thời Khương mỉm cười, khóe môi cố gắng cong lên, cô thấp giọng nghiến răng nghiến lợi nói: "Kỳ Kiến Tầm, rốt cuộc anh ở bên ngoài đã nói gì về tôi thế?”

Bởi vì cô đang cố tình hạ giọng, với lại còn đang nghiến răng nên anh không nghe rõ cô vừa nói gì: "Cái gì?”

“Anh còn dám hỏi ngược lại tôi à?” Thời Khương mở to mắt nhìn anh: “Hiện tại các dì bảy dì tám bên đó đều nói tôi biết cách quản thúc anh, tôi quản thúc anh gì chứ, tôi mà có năng lực đó à, anh ra ngoài nói bậy bạ gì với bọn họ vậy?”

Từ trong cổ họng anh chợt vang lên một tiếng cười, giống như còn xen lẫn vài phần khoe khoang, anh lên tiếng: "Vợ trong nhà quản quá chặt nên không đi được.”

Kỳ Kiến Tầm cụp mắt nhìn hai gò má hơi phồng lên trước mắt, mỗi khi Thời Khương hờn dỗi, tầm mắt anh đều rất thích nhìn vào khóe môi hơi rũ xuống của cô, giọng nói của cô tựa như đang được bọc trong một lớp màng mỏng: "Do vợ anh quản quá nghiêm.”

Hô hấp cô chợt đình trệ nửa giây, sau đó Thời Khương nhanh chóng tầm mắt liếc đi, trái tim bỗng đập nhanh có chút không khống chế được: "Hình tượng của tôi đều bị anh làm đổ bể cả rồi."

Kỳ Kiến Tầm cố nhịn cười, anh không nhịn được trêu chọc cô: "Hình tượng của em là gì?”

“!”

“Tổng giám đốc Kỳ.”

Cách đó không xa, một người đàn ông cầm ly rượu sâm banh đi về phía Kỳ Kiến Tầm.

Thời Khương bất động thanh sắc kéo ra chút khoảng cách với anh.

“Tổng giám đốc Kỳ, tình cảm vợ chồng của hai người thật tốt.” Từ xa đã nhìn thấy hai người đang thì thầm nói với nhau gì đó.

Người đàn ông nở một nụ cười lấy lòng, sau đó lại quay sang gật đầu với Thời Khương coi như chào hỏi.

Ý cười trong mắt Kỳ Kiến Tầm thu lại vài phần, khí chất lãnh đạm xa cách lại trào ra, khóe môi anh lập tức bật ra một nụ cười “công nghiệp”: "Cảm ơn.”

Thời Khương âm thầm trợn trắng mắt với hai người bọn họ.

Hai người hàn huyên nói chuyện đơn giản vài câu, sau đó người đàn ông liền giơ ly rượu sâm banh trong tay lên: "Tôi kính anh một ly.”

Vừa lúc bồi bàn bưng khay rượu tới, Kỳ Kiến Tầm cũng tiện tay lấy một ly rượu vang trắng.

Một sợi dây trong đầu Thời Khương lập tức căng ra.

Kỳ Kiến Tầm lại muốn uống rượu!

Ý nghĩ này chỉ xẹt qua trong đầu Thời Khương trong chớp mắt liền bị cô ngăn chặn lại, nghĩ đến bộ dáng Kỳ Kiến Tầm sau khi uống say, cô không khỏi ɕảɷ thấy rùng mình.

Trong lúc cô còn đang do dự có nên ra tay có ngăn cản hay không thì lòng áy náy của Thời Khương lại bắt đầu phát tác. Chính mình đã mắc nợ anh nhiều như vậy, chỉ là thay anh cản rượu mà thôi, cũng không có gì to tát...

Nhưng mà!

ɕảɷ ɠıáɕ phụ nữ ra mặt chắn rượu cho đàn ông có hơi là lạ, chẳng phải đều là đàn ông chắn rượu thay cho phụ nữ sao?

Chưa kể..

Vốn hình tượng của cô trong mắt các cô bảy dì tám đã bị bóp méo hoàn toàn, lần này cô còn ra mặt thay Kỳ Kiến Tầm chắn rượu, chuyện này không phải càng trở thành trò cười trà dư tửu hậu cho bọn họ sao?

Thời Khương lắc đầu.

Thôi quên đi,

Dù sao hình tượng của cô cũng đã bị tổn hại rồi, giờ này còn ngại ngùng gì nữa chứ.

Người đàn ông nâng ly rượu của mình lên, Kỳ Kiến Tầm cũng nâng ly lên theo ông ta, ngay lúc ly của hai người sắp chạm nhau, Thời Khương nhanh chóng ra tay đoạt lấy ly rượu trong tay Kỳ Kiến Tầm: "Để tôi.”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông, Thời Khương khẽ cong môi, xương cổ tay cô cũng khẽ nhúc nhích và nhẹ nhàng nghiêng ly rượu để chất lỏng rót vào miệng mình.

“Tửu lượng của anh ấy không tốt, buổi tối còn phải lái xe, để tôi uống thay anh ấy ly này.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp