Khi tháng năm đến gần, thời tiết ngày càng ấm hơn và cái nóng của mùa hè đang bắt đầu lan tràn trong không khí.

Sau một thời gian ở nhà dưỡng thương, vết thương ở mắt cá chân của Thời Khương đã hoàn toàn lành lặn và cô đã có thể đi lại bình thường, nhưng có điều vẫn chưa thể đi giày cao gót.

Tối hôm qua trời đổ một trận mưa nhỏ đã giúp làm dịu đi cái nóng oi ả trong không khí.

Lúc trước Thời Khương đã nói với dì Trương hôm nay sẽ đi thăm bà ngoại, Kỳ Kiến Tầm sợ Thời Khương lại giống như lần trước không nói lời nào tự đi một mình nên anh liền cứng rắn đòi đi theo cô thăm bà ngoại.

Hai người không cần tài xế, Kỳ Kiến Tầm tự mình lái xe về phía viện dưỡng lão ở vùng ngoại ô.

Bà nội mắc bệnh Alzheimer từ khi Thời Khương là học sinh năm nhất trung học, không yên tâm để bà ngoại một mình ở Thượng Hải nên từ năm hai trung học cô cũng đã chuyển đến Thượng Hải để sống gần bà ngoại, mãi đến khi học đại học cô mới đưa bà ngoại về Đế Đô. Thời Khương vốn muốn cho bà nội về sống cạnh mình để có thể tiếp nhận được môi trường sống tốt nhất và điều kiện chữa trị tốt nhất, nhưng bà nội đã lớn tuổi, lại thích náo nhiệt nên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô và bà ngoại đã lựa chọn viện dưỡng lão tốt nhất ở Đế Đô.

Mười giờ sáng hai người mới đến viện dưỡng lão.

Kỳ Kiến Tầm đi vệ sinh nên Thời Khương tự mình đi lên trước.

Khi tới phòng bà ngoại, Thời Khương cố ý đi chậm lại, lặng lẽ đẩy cửa vào phòng bà ngoại giống như khi còn bé, sau đó liền vui vẻ hét lớn: "Bà ngoại, cháu đến thăm bà đây.”

Nhưng người đầu tiên phản ứng lại lại là dì Trương đang lúi cúi quét dọn, dì ấy lập tức bỏ việc đang làm xuống, nhanh chóng đi tới chào Thời Khương: “Tiểu thư, cô đến rồi, lão phu nhân ngày nào cũng mong chờ cô đến."

Thời Khương cùng dì Trương hàn huyên đôi ba câu, sau đó cô cười hì hì nhìn về phía bà ngoại.

Bà ngoại tên thật là Trần Thư Ý, bà cụ xuất thân trong một gia đình tri thức nên tính tình bà ngoại cũng rất thơ mộng. Lúc này bà ngoại đang ngồi ở đầu giường, đeo kính lão, trong tay còn đang cầm quyển sách, thỉnh thoảng còn phải đưa tay lên đỡ gọng kính một cái.

Mái tóc hoa râm che khuất một phần thái dương của bà cụ, vì đã lớn tuổi nên thính lực của bà ấy bị suy giảm không ít

Thời Khương đi tới ngồi xổm bên chân bà ngoại, ngước mắt lên nháy mắt với bà cụ, cười nói: "Bà ngoại.”

Lúc này bà ngoại mới chú ý đến Thời Khương.

Thời Khương thực ra trông rất giống bà ngoại, cả hai đều là những người đẹp sinh ra ở trấn nước Giang Nam.

Bà ngoại cong khóe miệng, nếp nhăn nơi khóe mắt từ từ cong lên: "Con là ai vậy?”

Thời Khương cũng học theo bà ngoại, cười tủm tỉm nói: "Con là Thời Khương, là cháu ngoại của bà.”

“Cháu ngoại?”

“Đúng vậy.”

Lần nào đến thăm bà hai người bọn họ đều phải trải qua những câu chào hỏi cơ bản như thế này, thời gian tỉnh táo của bà cụ càng ngày càng giảm dần, trí nhớ cũng không tốt, nhiều khi còn không nhận ra chính mình là ai, dù có nhắc đi nhắc lại nhiều lần nhưng chỉ cần mấy phút trôi qua bà cụ lại quên béng ngay.

Bà ngoại cách xa một chút cẩn thận đánh giá Thời Khương một chút, bà cụ khẽ nhíu mày: "Con không phải là cháu gái của bà, cháu gái của bà còn đang học ở Đế Đô, sao con có thể là cháu gái của bà được chứ?"

“......”

Thời Khương dở khóc dở cười: "Là cháu đây, cháu thật sự là cháu ngoại của bà.”

Cô  ghé sát lại một chút, còn chủ động ngẩng mặt lên để bà cụ có thể nhìn rõ: "Bà nhìn kỹ cháu này."

Bà ngoại đẩy chiếc kính lão trên sống mũi lên, tiến lại gần nhìn thử: “Để bà xem xem.”

Bà cụ cau mày lại, sau đó lại đột nhiên thả lỏng, bà ngoại nắm lấy tay Thời Khương, kinh ngạc lên tiếng: "Nguyên Nguyên, con là Nguyên Nguyên của mẹ, Nguyên Nguyên của mẹ đã về rồi."

Thời Khương giật mình một lát, trên mặt xẹt qua một tia bất đắc dĩ.

“Bà ngoại, cháu là Thời Khương.”

Bà cụ nắm chặt tay Thời Khương không buông ra, có chút lo lắng nói: "Nguyên Nguyên, con là Nguyên Nguyên của mẹ."

Dì Trương ở bên cạnh bất đắc dĩ cười nói: "Chắc là lão phu nhân đang rất nhớ bà chủ.”

Nguyên Nguyên, Thời Nguyên, là tên của mẹ Thời Khương.

Thời Khương và mẹ cô có bảy tám phần giống nhau, giống như được khắc ra từ một khuôn mẫu.

Nhà bà ngoại là dòng dõi thư hương, lúc ấy gả cho ông ngoại chỉ có hai bàn tay trắng, hai người cùng nhau khởi nghiệp kinh doanh và trở thành ông trùm bất động sản tự thân ở Thượng Hải vào thế kỷ trước. Lúc còn trẻ sức khỏe bà ngoại không tốt, kết hôn với ông ngoại hơn mười năm cũng không có con nên đã nhận nuôi một cậu bé để tiếp quản khối tài sản khổng lồ của gia đình. 

Đợi đến khi bà ngoại lớn tuổi hơn một chút lại ngoài ý muốn có thai Thời Nguyên, lúc ấy bà ngoại sức khỏe yếu hơn nữa lại lớn tuổi, bác sĩ đề nghị không nên giữ lại đứa bé này, nhưng bà ngoại vẫn nhất quyết kiên trì sinh ra, kết quả là mẹ cô vừa sinh ra thân thể đã vô cùng yếu ớt, bệnh tật liên miên, ông bà ngoại hai người vô cùng thương đứa con gái không dễ có được này, gần như là nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.

Sau khi lớn lên, Thời Nguyên ngày càng trở nên xinh đẹp và được rất nhiều chàng trai theo đuổi, hai người già sợ con gái mình bị lừa nên liền phái người đi theo bảo vệ Thời Nguyên một tấc cũng không rời, đến khi mẹ cô ở độ chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi liền ngẫu nhiên gặp được cha của Thời Khương, một người đàn ông trung niên đã hơn bốn mươi tuổi.

Hai người vừa gặp nhau liền có cảm tình với nhau ngay từ lần gặp đầu tiên.

Cha của Thời Khương, Khương Trí Nghiêu là một người đàn ông nho nhã lịch thiệp, khi ông ấy còn trẻ, gia đình của ông ấy đã cưới cho ông ấy người vợ đầu tiên, tuy cha cô không yêu người vợ này nhưng hai vợ chồng vẫn đối xử tôn trọng nhau và sinh ra anh cả của Thời Khương là Khương Minh Thành, vài năm sau người vợ này của cha cô cũng qua đời, kể từ đó cha cô cũng không tái hôn nữa.

Lúc ấy ông bà ngoại cô biết con gái mình có tình cảm với một người đàn ông như thế lập tức cực kỳ phản đối, bọn họ không phản đối việc con gái mình ra ngoài đi tìm bạn trai, nhưng bọn họ tuyệt đối không cho con gái mình kết giao với một người đàn ông đã lớn tuổi như vậy, chưa kể người nọ từng có một đời vợ và còn có một đứa con trai riêng. Ông bà ngoại từ ngày đó liền nhốt mẹ cô ở nhà để ngăn cản hai người gặp mặt nhau, dùng tất cả mọi phương phát để chia rẽ tình cảm của bọn họ, cuối cùng mẹ cô quyết định tuyệt thực để tỏ vẻ chống cự, nào ngờ lại sinh bệnh nặng phải vào bệnh viện, hai ông bà ɕảɷ thấyđศມ ʆòསg cho con gái nên cuối cùng đành phải thỏa hiệp.

Nhưng ông bà ngoại cũng đặt ra một yêu cầu với cha cô, đứa con do mẹ cô sinh ra bắt buộc phải mang họ Thời và phải được ghi tên vào sổ hộ khẩu của nhà họ Thời.

Cha cô nghe xong liền đồng ý.

Nói thật cha cô đúng là một người đàn ông đáng để phó thác cả đời, kể từ khi mẹ cô gả cho cha cô cuộc sống mỗi ngày của bà ấy đều vô cùng hạnh phúc, vẫn được chiều chuộng hết mức giống như trước khi kết hôn còn ở nhà mẹ đẻ.

Không bao lâu sau, mẹ cô liền mang thai, nhưng thân thể mẹ cô cũng giống như bà ngoại lúc còn trẻ, vô cùng yếu ớt để mang thai, nhưng mẹ cô lại cố tình giấu không cho ông bà ngoại biết chuyện này, quả nhiên đến lúc sinh liền bị sinh khó, sau một vòng dạo ở Quỷ Môn Quan sức khỏe của bà ấy càng lúc càng yếu, chỉ chống đỡ nỗi thêm vài năm rồi cũng không may qua đời.

Vài năm sau sau khi mẹ cô qua đời, cha cô vì thương tiếc quá độ nên không bao lâu sao cũng đi theo mẹ cô.

Trong ấn tượng của Thời Khương, mẹ cô lúc nào cũng mặc váy trắng, dáng vẻ thanh thuần xinh đẹp, cử chỉ dịu dàng, là kiểu con gái sinh ra ở trấn nước Giang Nam điển hình.

Để trấn an cảm xúc của bà ngoại, Thời Khương giả vờ nhận thân phận này trước.

Đúng lúc này, Kỳ Kiến Tầm cũng vừa đi vệ sinh trở về.

“Cậu Kỳ cũng tới à?” Dì Trương vui mừng nhướng mày” Tiểu thư, sao cô không nói còn có cậu Kỳ đi theo?”.

Thời Khương liếc nhìn Kỳ Kiến Tầm, rồi lại cụp mắt nhìn bà ngoại, trong mắt cô chợt nổi lên một tia “ác ý”, cô chỉ vào Kỳ Kiến Tầm ở cửa, cúi đầu hỏi bà ngoại: "Bà ngoại, bà có nhận ra anh ấy không?”

Bà ngoại cất sách đi, nhìn về phía Thời Khương chỉ, cười tươi đến nỗi nếp nhăn nơi khóe mắt lập tức hằn sâu thêm vài phần, bà cụ vội vàng gật đầu nói: “Bà nhận ra cháu, đây là cháu rể của bà.”

Nụ cười trên mặt Thời Khương trong nháy mắt liền trở nên cứng đờ: "...?

Bà ngoại điều chỉnh tư thế ngồi, vẫy vẫy tay về phía Kỳ Kiến Tầm: "Kiến Tầm mau tới đây, để bà ngoại nhìn xem.”

Thời Khương nhíu mày càng sâu: "?”

Bà ngoại không chỉ biết Kỳ Kiến Tầm là cháu rể của bà, lại còn nhớ rõ tên của anh?

Ngay cả cháu gái ruột của bà bà cũng không nhận ra mà lại nhận ra cháu ngoại rể.

Không thể tin được.

Loại ɕảɷ ɠıáɕ chênh lệch này làm cho Thời Khương lập tức ɕảɷ thấy mất thăng bằng.

“Bà ngoại.” Kỳ Kiến Tầm tiến lại gần mấy bước.

Bà ngoại cầm tay Thời Khương bên cạnh kéo đến trước mặt Kỳ Kiến Tầm, còn rất nhiệt tình giới thiệu: "Nguyên Nguyên à, con xem, đây là vị hôn phu của Thời Khương, dáng dấp thằng bé rất xinh đẹp, rất xứng đôi với Thời Khương.”

Nói xong bà cụ chợt thở dài, giọng điệu chứa đầy tiếc nuối: "Nếu Thời Khương có thể trở về thì tốt rồi.”

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Kỳ Kiến Tầm, Thời Khương mím môi, không khỏi lúng túng cười hai tiếng.

Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng Thời Khương cũng có chút không nắm bắt được khái niệm thời gian của bà ngoại, chuyện này cũng thật khó tin.

Ký ức của bà ngoại đối với cô còn dừng lại ở thời điểm cô lên trung học, nhưng sao bà cụ lại nhận ra được Kỳ Kiến Tầm là cháu ngoại rể của mình......?

Trong ký ức của cô, cô chỉ giới thiệu Kỳ Kiến Tầm với thân phận vị hôn phu, lúc trước sau khi đồng ý lời cầu hôn của Kỳ Kiến Tầm, cô từng dẫn Kỳ Kiến Tầm đến gặp bà ngoại một lần và cũng chỉ nhắc qua một lần, nhưng sao bà ngoại lại nhớ rõ như vậy chứ.

“Kiến Tầm, ngồi xuống đi.” Bà ngoại bảo Kỳ Kiến Tầm ngồi vào chỗ Thời Khương vừa ngồi, sau đó quay sang Thời Khương nói: “Nguyên Nguyên, con mau gọt táo cho con rể đi.”

“...” Tiếng con rể này làm cho lông mày của Kỳ Kiến Tầm run rẩy kịch liệt, cô lập tức giơ tay ngăn cản: “Bà ngoại, không cần đâu.”

Bà ngoại mỉm cười đè tay cô xuống: "Phải biết lịch sự chứ.”

“......”

Thời Khương tự nhiên được bà ngoại của mình cho thăng cấp cao thêm một thế hệ, nhìn vẻ mặt sa sút của Kỳ Kiến Tầm, trong lòng cô thầm bật cười đầy khoái chí.

Một lúc sau, Thời Khương cầm quả táo đã gọt vỏ đưa cho Kỳ Kiến Tầm, cô mím môi nén cười, cố ý dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Con rể, của con đây."

“......”

Kỳ Kiến Tầm ngước mắt lên, ánh mắt anh đầy lạnh lùng liếc nhìn Thời Khương.

Nụ cười trên khóe môi Thời Khương càng sâu, còn khiêu khích mười phần trừng mắt nhìn anh. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hai giây sau, Kỳ Kiến Tầm nhanh chóng thu hồi tầm mắt, anh bất đắc dĩ đưa tay cầm lấy quả táo.

Trong phòng khách đang mở TV, dì Trương điều chỉnh kênh, bên trong đang chiếu phim truyền hình Thời Khương quay lúc trước, khi đó cô còn nhỏ nên đang diễn vai con gái của người ta.

Dì Trương đặt điều khiển TV xuống, lên tiếng giải thích: "Gần đây ngày nào lão phu nhân cũng xem phim của tiểu thư.”

Bà ngoại chỉ vào Thời Khương trên TV, nhiệt tình giới thiệu với Kỳ Kiến Tầm, giọng điệu của bà cụ cực kì tự hào: "Nhìn kìa, đây là Thời Khương đó, cháu gái của tôi sắp trở thành một ngôi sao lớn rồi.”

Thời Khương khi còn nhỏ rất ham chơi, sau khi tốt nghiệp cấp 2 cô vô tình được người tìm kiếm tài năng phát hiện nên liền giấu gia đình đi đóng phim. Khi Khương Minh Thành biết được chuyện này liền bắt cô dừng lại, nhưng lúc đó cô vô cùng nổi loạn, ai nói gì cũng làm trái, mãi sau này đến khi bà ngoại bị bệnh, cô mới không còn tâm trí màng đến chuyện đó nữa, cho đến khi cô vào đại học.

Kỳ Kiến Tầm ngồi bên cạnh bà ngoại, vẻ mặt anh đầy nghiêm túc, kiên nhẫn lắng nghe những lời nói không ngừng lặp đi lặp lại này.

Thời Khương tựa vào bệ cửa sổ, nhìn hai người nói chuyện rất vui vẻ, nhưng vẻ mặt của cô thì lại vô cùng buồn bã.

Dì Trương thấy thế liền đi tới, dì ấy liền biết cô đang ɕảɷ thấy bất công vì chuyện vừa rồi nên liền đi tới giải thích cho cô: "Lão phu nhân nhớ rõ cậu kỳ là do cậu Kỳ thường xuyên đến đây thăm lão phu nhân.”

Trong ánh mắt Thời Khương hiện lên vẻ nghi hoặc: "Anh ấy thường xuyên tới đây?”

“Đúng vậy." Dì Trương gật gật đầu: "Lần trước con không tới, dì cũng không nói là bởi vì con bị thương, lúc cậu Kỳ tới thăm lão phu nhân cũng không nói gì cả."

Thời Khương kinh ngạc: "Lần trước anh ấy cũng tới sao?”

“Ừ.”

Thời Khương lúng túng quay mặt đi, ánh mắt cô vô thức rơi xuống trên người Kỳ Kiến Tầm, trong mắt cô có một chút phức tạp.

Hai người cùng dùng bữa với bà ngoại, sau khi thấy bà yên giấc hai người bọn họ mới an lòng rời đi.

Hôm nay Kỳ Kiến Tầm lái một chiếc Maybach đến đây, lúc hai người đến bên cạnh xe, Thời Khương đi sau anh nửa bước lại nổi hứng đùa giỡn trêu chọc anh: "Con rể mở cửa xe cho mẹ đi.”

Bước chân Kỳ Kiến Tầm chợt khựng lại, ánh mắt anh cũng dẫn trở nên vẫn lạnh lẽo, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở cửa xe cho cô.

Thời Khương có chút đắc ý ngồi vào trong xe, tiếp tục được voi đòi tiên: "Con rể thắt dây an toàn cho mẹ đi.”

Đôi mắt Kỳ Kiến Tầm khẽ nheo lại, anh nhìn cô chằm chằm hai giây, rồi lập tức nghiêng người lại gần cô.

Trong nháy mắt khi Kỳ Kiến Tầm đến gần, Thời Khương lập tức ɕảɷ thấy hối hận vì đã thốt ra câu nói vừa rồi.

Hơi thở mỏng manh của người đàn ông lướt qua gò má cô, Thời Khương còn có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực của anh dừng lại trên người cô. Khi dây an toàn thành công phát ra một tiếng “cạch”, Kỳ Kiến Tầm vẫn chưa có động thái rút lui khỏi người cô.

Cái loại ɕảɷ ɠıáɕ khó hiểu này lại vọt tới lần nữa, hô hấp Thời Khương dần trở nên căng thẳng, cô đang định lên tiếng muốn thúc giục Kỳ Kiến Tầm, nhưng mí mắt cô còn chưa kịp nhấc lên thì hơi thở nóng hổi của người đàn ông đã lập tức ập xuống bao trùm lấy cô.

Nụ hôn bất thình lình của anh khiến đầu óc Thời Khương chợt ɕảɷ thấy choáng váng, cả người cô cũng lập tức cứng đờ.

Kỳ Kiến Tầm khẽ nâng mi mắt, thấy ánh mắt Thời Khương tràn đầy vẻ kinh ngạc, đầu ngón tay anh hơi đè lên cằm cô, càng hôn sâu hơn một chút.

Ngoại trừ những nụ hôn cần thiết trên giường, hai người họ chưa bao giờ làm điều gì thân mật như hôn nhau giữa thanh thiên bạch nhật như thế.

Cũng may lý trí của Kỳ Kiến Tầm vẫn kịp quay lại, trước khi Thời Khương kịp phục hồi tinh thần thì anh đã nhanh chóng kết thúc nụ hôn này, anh chống lên chóp mũi Thời Khương, giọng điệu khàn khàn lên tiếng: "Chơi đủ chưa?”

Thời Khương bỗng nhiên “bị ép” đối diện với đôi mắt đen láy như mực của anh, cô né tránh không kịp, dáng vẻ lúng túng đáp lại: "Đủ, đủ rồi..."

Kỳ Kiến Tầm lúc này mới hài lòng lùi về vị trí của mình, anh chậm rãi thở ra một hơi nặng nề rồi khởi động xe.

Thời Khương sờ sờ cánh môi của mình, trên đó phảng phất còn dính đầy hơi ấm trên môi của Kỳ Kiến Tầm.

Xem ra nụ hôn bất thình lình của anh chẳng qua là để trả thù cô đã lợi dụng anh từ nãy đến giờ mà thôi.

Nghĩ đến hành động ngu xuẩn vừa rồi của mình, Thời Khương xấu hổ đến mức hận không thể đục một khe hở rồi lập tức chui tuột xuống đất.

Bên trong xe rất yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng động cơ xe vù vù.

Thời Khương ngồi ngây người, trong đầu cô lúc này đều là nụ hôn vừa rồi, bầu không khí trầm mặc quá mức này lại làm tăng thêm những dòng suy nghĩ hỗn loạn trong tâm trí cô.

Cô hắng giọng một cái, cố gắng tăng thêm chút tự tin cho sự thụ động vừa rồi của mình, để chứng tỏ rằng cô không bị nụ hôn của anh làm cho mờ mắt.

Thời Khương cân nhắc một lát, cuối cùng liền tìm được một đề tài tương đối dễ trò chuyện: "Những lúc tôi không có ở đây...anh vẫn luôn tới thăm bà ngoại à?"

Vẻ mặt Kỳ Kiến Tầm hiển nhiên thoáng sửng sốt một chút, một tay anh đánh tay lái, giọng điệu dường như còn có chút khàn khàn: "Có thời gian rảnh liền tranh thủ tới thăm bà ngoại..."

Mãi đến sau khi mở miệng, Thời Khương phát hiện mình không thể tiếp tục chủ đề này.

“Thời gian rảnh” mà Kỳ Kiến Tầm nói chắc chắn còn nhiều hơn việc cô đến đây mỗi tháng một lần, so với cô, anh mới giống như cháu ngoại ruột của bà ngoại cô hơn.

Nhận ra điều này, ɕảɷ ɠıáɕ tội lỗi đối với anh bỗng lại càng trở nên nặng nề hơn.

ɕảɷ ɠıáɕ quẫn bách của cô càng tăng thêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play