Vẻ mặt nam sinh trong nháy mắt liền trở nên đỏ bừng, cậu ta hận không thể ngay lập tức bỏ chạy, vội vàng “dập đầu” xin lỗi: "Ách.....Thật ngại quá.”

Nói xong cậu ta liền xoay người đi về phía “đồng bọn” của cậu ta.

Trải qua một thời gian ở chung, Thời Khương đã luyện được tâm lý khi đối mặt với Kỳ Kiến Tầm.

Thời Khương nhìn theo bóng lưng cậu nam sinh chạy trối chết, khẽ tặc lưỡi, có chút tiếc nuối phàn nàn: "Anh làm cái gì vậy? Lỡ anh làm cho cậu ta sinh ra bóng ma tâm lý thì sau này sao cậu ta còn dám bắt chuyện với con gái nữa chứ?"

Kỳ Kiến Tầm nhìn vào đôi mắt dưới cặp kính râm của Thời Khương, cười như không cười lên tiếng: "Đau lòng à?”

"Tại sao tôi lại phải đศມ ʆòསg cho cậu ta chứ?" Lời nói của Kỳ Kiến Tầm khiến Thời Khương chợt bật cười, cô đóng lại túi đồ ăn vặt chất đống trên đùi, thản nhiên nói: "Đổi lại là anh cũng thật kì lạ, chẳng phải người ta chỉ đến xin phương thức liên hệ thôi sao, chính chủ là tôi còn chưa lên tiếng, anh lên tiếng làm gì chứ?"

Người nói vô tình nhưng người nghe lại để tâm.

Kỳ Kiến Tầm mím môi và không nói thêm gì nữa, nhưng giữa hai đầu lông mày lại chất chứa một tia buồn bực mông lung.

Thời Khương chọn mua tương đối nhiều đồ ăn vặt, lúc đi tới cũng không mang theo xe đẩy hay giỏ nhỏ nên mấy cái túi đồ ăn vặt trên đùi cô lập tức trượt xuống chân cô.

Cậu nam sinh kia đang đứng tụ tập cùng với các bạn học của cậu ta ở cách đó không xa chừng hai, ba mét và vẫn chưa chịu rời đi, cậu ta đang nhiệt tình kể lại những chuyện vừa xảy ra, thỉnh thoảng bọn họ còn quay sang bên này nhìn một cái, nhưng khi bất thình lình chạm phải ánh mắt của Kỳ Kiến Tầm, bọn họ lại cuống quít xoay người, cậu nam sinh kia nhanh chóng kéo bạn học của cậu ta rời đi.

Nỗi buồn bực của Kỳ Kiến Tầm vẫn chưa thể tiêu tan, nhưng anh buộc phải kìm nén cảm xúc của mình.

Anh ngồi xổm xuống nhặt từng túi đồ ăn vặt trên mặt đất lên, khi ngước mắt lên, anh thoáng thấy những ngón tay trên bàn tay phải trắng như ngọc của Thời Khương trống rỗng, anh sững sờ trong hai giây rồi lớn tiếng hỏi: "Nhẫn của em đâu rồi?"

Thời Khương cũng bị câu hỏi của anh làm cho sửng sốt, cô vô thức nhìn về phía tay phải của mình.

Làn da trắng trẻo, các khớp xương cân đối, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy được những đường nhăn li ti và những sợi lông tơ trên da, sau khi chiêm ngưỡng bàn tay phải gần như hoàn hảo của mình, cô liền chuyển sự chú ý sang ngón áp út của mình, đúng là không đeo nhẫn.

Thời Khương a một tiếng, rồi nói: "Buổi sáng khi rửa mặt tôi đã tháo nó ra, hình như là để trong phòng tắm.”

Khi cô quay đi, tầm mắt cô lơ đãng đụng vào chiếc nhẫn trên tay Kỳ Kiến Tầm, nghĩ đến vừa rồi lúc cậu nam sinh kia cố tình tiến đến bắt chuyện với cô và lúc anh bất thình lình xuất hiện khoác tay lên vai mình còn cố ý để lộ chiếc nhẫn cưới, lúc này cô mới ý thức được tại sao Kỳ Kiến Tầm lại đột nhiên hỏi cô chuyện chiếc nhẫn.

Thời Khương chớp chớp mắt, khẽ kéo kính râm xuống, con ngươi hẹp dài vừa mở ra vừa khép lại hàm chứa đầy ý cười, trong giọng điệu cũng có vài phần trêu chọc: "Kỳ Kiến Tầm....”

“Anh nghĩ rằng sau khi tôi đeo chiếc nhẫn đó lên thì sẽ thu hút ít “hoa đào” hơn à?”

Kỳ Kiến Tầm nửa ngồi xổm, tầm mắt anh đối diện với Thời Khương, nhìn hàng mi rung động của cô, yết hầu của anh vô thức khẽ chuyển động.

Thời Khương cũng không chú ý tới sự khác thường của anh, ý cười trong đáy mắt của cô càng lúc càng sâu, giữa hai đầu lông mày còn hiện lên vài tia đắc ý: "Anh xem, mặc dù tôi đang ngồi xe lăn, còn đeo khẩu trang kính râm che gần hết cả khuôn mặt nhưng vẫn có thể thu hút hoa đào tự tìm tới cửa, chứng tỏ sức hấp dẫn của tôi không hề tầm thường chút nào!"

Cô nhướng mày nói tiếp: "Cho dù có đeo nhẫn thì cũng không có ích gì, họ muốn thì họ vẫn cứ đến xin Wechat thôi.”

Kỳ Kiến Tầm nghe cô tự kỷ tự khen ngợi chính mình, không biết mình vì mình đang tức giận hay sao mà anh đột nhiên nhếch môi cười. Thân hình anh đột nhiên tới gần cô, dưới ánh mắt khó hiểu của Thời Khương, đầu ngón tay anh khẽ nâng lên, thay cô đẩy kính râm lên.

Lúc rời đi, Kỳ Kiến Tầm bỗng ghé sát vào tai Thời Khương, giọng nói khàn khàn nhưng hàm chứa vài phần đùa cợt: "Bắt em đeo nhẫn..... là để đề phòng em hồng hạnh vượt tường.”

Mùi thơm mát lạnh sảng khoái của người đàn ông lập tức xộc thẳng vào mũi cô, thân hình Thời Khương chợt trở nên cứng đờ trong giây lát, khi cô liếc mắt sang một bên, gọng kính râm của cô vô tình chạm vào gọng kính của Kỳ Kiến Tầm, nhịp tim cô như vừa bị đập lỡ nhịp.

Trong không khí bỗng dâng lên một loại ɕảɷ ɠıáɕ mơ hồ và ngột ngạt khó tả, hơi thở của người đàn ông này rất gần, ánh mắt Thời Khương hơi đảo qua, vô thức nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ dưới mí mắt anh. Cô từng cho rằng nốt ruồi ở khóe mắt của Kỳ Kiến Tầm đặc biệt nữ tính, làm sao một người đàn ông trưởng thành lại có nốt ruồi ở ngay dưới khóe mắt được chứ? Nhưng sau khi quen rồi, cô lại ɕảɷ thấy nó đặc biệt gợi cảm.

Tầm mắt cô từ từ đi xuống khuôn mặt nhẵn nhụi và đường quai hàm ཞõ ཞàŋɠ của người đàn ông, đi xuống nữa còn có thể nhìn thấy yết hầu hơi nhô ra của anh và chiếc cổ thon gọn được áo sơ mi và cà vạt ôm trọn một cách tỉ mỉ

Thời Khương bỗng nhiên nhớ tới lần trước Kỳ Kiến Tầm vừa lên hot search.

Vưu vật nhân gian.

Cho đến khi yết hầu của anh đang chậm rãi chuyển động lên xuống xuất hiện trước tầm mắt cô, Thời Khương mới miễn cưỡng lấy lại được chút tinh thần.

Thời Khương không dấu vết chậm rãi kéo dài khoảng cách với anh, vì có khẩu trang và kính râm che chắn nên anh không thể nhìn thấy vẻ khác thường trên gương mặt cô, cô đè nén giọng nói, cố gắng tỏ ra tự tin: "Gì mà hồng hạnh xuất tường chứ? Kỳ Kiến Tầm, anh đây là đang nghi ngờ nhân cách của tôi.”

"Tuy rằng chúng ta chỉ là một cặp vợ chồng plastic nhưng tôi dám thề với anh tôi sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện này, ngược lại là anh, lúc tôi không có ở nhà cũng không biết anh có dẫn người phụ nữ nào khác về nhà không nữa."

Hỏi ra câu cuối cùng cũng sẵn tiện để thăm dò anh.

Khi Thời Khương nhận ra rằng mình đã bỏ mặc Kỳ Kiến Tầm trong suốt ba năm qua, thỉnh thoảng cô cũng từng có nghĩ đến vấn đề này, cho dù hai người cũng đã có ҩυคՈ Һệ thể xác nhưng số lần cũng vô cùng ít ỏi giống như số lần hai người bọn họ gặp nhau, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Huống hồ đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, mang tiếng đã kết hôn nhưng một năm cũng chỉ có thể đụng vào “thịt” mấy lần, ai có thể dám đảm bảo Kỳ Kiến Tầm không ra ngoài tìm “phở” chứ.

Trước đây cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, là do cô tin tưởng tính cách của Kỳ Kiến Tầm, anh không phải loại người như vậy.

Nhưng nếu anh đã nghi ngờ nhân phẩm của cô thì cô nhất định phải tìm lại chút mặt mũi của phụ nữ, cô cũng có quyền chất vấn ngược lại anh, ngay cả khi câu trả lời giống hệt như những gì cô nghĩ.

Nhưng khi nghe Kỳ Kiến Tầm chính miệng nói ra, trái tim cô vẫn không kìm được run lên.

‘“Không bao giờ.” Kỳ Kiến Tầm bình tĩnh đáp lại cô, vẻ mặt đầy nghiêm túc và trịnh trọng.

“Không có người khác, chỉ có một mình em.”

Thời Khương nuốt nước miếng, cũng may mắn hôm nay cô đeo khẩu trang và kính râm nên Kỳ Kiến Tầm không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô.

Câu nói này chứa đựng rất nhiều hàm ý, Thời Khương nhất thời cũng không dám nghĩ nhiều.

Cô chỉ có thể ép mình hiểu theo nghĩa đen của từng câu chữ.

Thời Khương học theo bộ dáng thường ngày của anh, trong giọng nói mang theo vài phần chất vấn: "Lời này của anh là có ý gì?” ( truyện trên app T𝕪T )

“Kỳ Kiến Tầm, đừng nói là anh muốn trói buộc tôi lại với anh cả đời nha? Anh đúng là đồ tư bản độc ác.”

Kỳ Kiến Tầm liếm môi và nhìn đi chỗ khác, và anh vô tình nhìn thấy thứ gì đó.

Còn chưa kịp đợi Thời Khương hỏi thêm câu nào, anh đã chuyển đề tài trước: "Em đang gọi cho ai vậy?”

Thời Khương thoáng sững sờ, cô nhìn theo tầm mắt của anh, liền nhìn thấy chiếc điện thoại di động đang được đặt sát bụng cô, lớp vải trên quần áo của cô che mất gần hết màn hình chỉ để lại một góc nhỏ, nhưng cũng có thể nhìn ra đó là giao diện gọi điện.

Thời Khương chớp chớp mắt, nhớ tới vừa rồi mình đang nói chuyện điện thoại với Kỳ Khai Dương thì cậu nam sinh kia đột nhiên tới bắt chuyện, cô cũng nhất thời quên mất mình còn chưa cúp điện thoại của Kỳ Khai Dương, đến bây giờ thời gian trò chuyện vẫn còn đang chạy, cô cầm lấy điện thoại di động, cụp mắt nhìn xuống màn hình, phát hiện đối phương cũng vừa cúp điện thoại.

“......”

Kỳ Khai Dương?

Kỳ Kiến Tầm nheo mắt lại, anh nhìn thấy ཞõ ཞàŋɠ ghi chú tên người gọi trên màn hình.

“Ừm.....” Cả người Thời Khương vẫn còn đang sững sờ.

“Nãy giờ vẫn để điện thoại à?”

“Có nghĩa là…”

“Cậu ta đã nghe thấy hết tất cả…”

“Có lẽ vậy....”

“......”

Đề tài này không có cách nào tiếp tục được nữa, chỉ là cuộc đối thoại của hai người bọn họ vô tình bị người ta nghe thấy, mọi chuyện cũng không có gì quá to tát, nhưng giữa hai người lại có một tia xấu hổ không thể giải thích được.

Nhất thời không ai mở miệng nói chuyện nữa.

Cho đến khi bọn họ đang tính tiền ở quầy thanh toán, nhìn từng đống đồ ăn vặt mà Thời Khương đã mua, lông mày Kỳ Kiến Tầ, càng lúc càng nhíu lại.

Thời Khương cũng chú ý tới ánh mắt càng lúc càng trở nên khó chịu của Kỳ Kiến Tầm, cô bỗng nhiên nhớ tới thời học sinh lúc cô và Kỳ Khai Dương vụng trộm ăn que cay, lần đó còn xui xẻo bị Kỳ Kiến Tầm phát hiện, sau đó anh liền đem tất cả que cay mà bọn họ giấu đi cho hết vào thùng rác.

Kỳ Khai Dương không dám đối nghịch với Kỳ Kiến Tầm, chỉ biết ở sau lưng oán thán vài câu, nhưng Thời Khương lại bởi vì chuyện này đã bắt đầu ghi hận Kỳ Kiến Tầm kể từ đó.

Làm như đoán được suy nghĩ của Kỳ Kiến Tầm, Thời Khương ôm chặt đồ ăn vặt nhân viên thu ngân đưa cho mình, hung hăng nói trước với Kỳ Kiến Tầm: "Nếu anh còn dám quăng nó đi thì anh chết chắc với tôi!”

“......”

Kỳ Kiến Tầm khó xử mím môi, thở dài.

Hai người trở lại xe, Thời Khương liền nhận được tin nhắn của Kỳ Khai Dương vừa gửi tới.

[Tôi hiểu tại sao cậu lại nói chú tôi càng ngày càng hành động khó hiểu rồi.]

[Triệu chứng này của chú tôi kéo dài bao lâu rồi?]

Thời Khương:...

Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như từ khi cô trở lại lần này Kỳ Kiến Tầm đã hành động rất kỳ lạ, hình như cô cũng đã quen với những hành động và lời nói kỳ quái của anh nên cô không còn ɕảɷ thấy quá hoảng hốt như Kỳ Khai Dương.

Thời Khương: [Cậu nghe thấy hết rồi à?]

Kỳ Khai Dương: [Nói nhảm, dưa đã bày ra sẵn trước mắt, chẳng lẽ còn đứng trơ ra đó nhìn sao?]

Thời Khương: [Vậy cậu cũng nên chuẩn bị tâm lý cho tốt đi, chú cậu đã biết người bên kia điện thoại là cậu và cậu cũng đã nghe hết cuộc đối thoại của bọn tôi.]

Kỳ Khai Dương: [Cậu lại bán tôi à?]

Thời Khương liền cúp điện thoại, cũng không trả lời cậu hỏi của anh ta.

Sau khi về đến nhà, Kỳ Kiến Tầm lập tức chui đầu vào phòng tắm, Thời Khương hậu tri hậu giác mới kịp phản ứng anh đi vào bên trong để làm gì.

Một lát sau, Kỳ Kiến Tầm đi ra, trong tay quả nhiên còn cầm theo nhẫn cưới của cô.

Viên kim cương trên nhẫn không tính là lớn nhưng cũng đủ nổi bật, mỗi một góc cạnh đều được vát cạnh gần như hoàn mỹ, bên cạnh còn khảm một vòng kim cương nhỏ, không có quá nhiều hoa văn phức tạp nhưng cũng đủ bắt mắt và cũng đủ sang trọng.

Lúc bình thường Thời Khương cũng không thường đeo nó, ngày nào không phải đi ҩυคע ƿҺɿɱ thì cũng là trên đường đến trường quay, đeo nhẫn kim cương trên tay chẳng khác nào là đang khoe khoang mình đã kết hôn rồi sao?

Chỉ khi nào về nhà hoặc về nhà cũ tụ họp gia đình thì cô mới đeo.

Kỳ Kiến Tầm bước từng bước đến gần cô, lúc này Thời Khương bỗng ɕảɷ thấy khẩn trương không thể giải thích được.

Thời Khương hít sâu một hơi, nhìn Kỳ Kiến Tầm cầm chiếc nhẫn tiến đến gần bàn tay cô, chiếc nhẫn bằng kim loại nên hơi lạnh, ngón tay anh chậm rãi đẩy chiếc nhẫn về phía trước, kiên quyết đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, ɕảɷ ɠıáɕ lúc này có chút kỳ lạ.

Đây là lần thứ hai Kỳ Kiến Tầm mang nhẫn cho cô, lần đầu tiên là lúc kết hôn, cô cũng không còn nhớ được ɕảɷ ɠıáɕ lúc đó là như thế nào nữa.

Thời Khương giơ tay lên nhìn trái nhìn phải: "Bây giờ anh đeo cho tôi tôi cũng không thể suốt ngày đeo nó bên mình được.”

“……”

Tự biết lời mình nói làm anh khó chịu, Thời Khương lập tức bổ sung: "Thật đẹp, rất vừa với tay tôi."

“……”

Thời Khương thu tay lại, vừa lúc thoáng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Kỳ Kiến Tầm, cô chợt ngưng mắt một lát, ma xui quỷ khiến hỏi: "Kể từ sau khi kết hôn anh vẫn luôn đeo nó à?"

Kỳ Kiến Tầm cũng cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, lông mi dài của anh khẽ run rẩy, sau đó anh nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừ.”

Giọng điệu ủy khuất khó hiểu này khiến ɕảɷ ɠıáɕ tội lỗi của Thời Khương đối với Kỳ Kiến Tầm dường như ngày càng tăng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play