Nghiêm Phong có cái đầu nhỏ và khuôn mặt tròn, ánh mắt hiền lành, ngoại hình và tên gọi của anh ấy hoàn toàn trái ngược nhau như cơn gió mùa xuân cuốn vào cơn gió mùa thu khiến lá rơi xào xạc. Khi cười, đôi mắt anh ấy nheo lại, khiến anh ấy trở nên thân thiện hơn, "Xin lỗi cô Lâm, làm phiền cô một chút."

Lâm Mị gật đầu: "Vui lòng chờ tôi một chút."

Lâm Mị giải thích với mọi người rằng hai người cảnh sát này là bạn của cô, sau đó nhờ Vincent đưa mọi người đến nhà hàng trước, cô sẽ đến sau đó.

Vincent ra dấu "OK" và ngó qua khuôn mặt của Lục Thanh Nhai, đột nhiên nói: "Ah, đây là cảnh sát Trung Quốc hôm trước!"

Khi nghe Vincent nói, tất cả mọi người đều nhớ ra, ngay lập tức có hai cô gái nước ngoài đến gần, hỏi liệu có thể chụp ảnh chung với Lục Thanh Nhai được không.

Lâm Mị là một phiên dịch viên nhanh nhẹn và có trách nhiệm: "Cô ấy hỏi anh có thể chụp ảnh cùng họ được không."

Lục Thanh Nhai: "Nói với họ không được."

Lâm Mị nhìn hai cô gái tóc vàng, mỉm cười nói: "Yes, of course!" (Vâng, tất nhiên được)

Lục Thanh Nhai: "......"

Hai cô gái đứng hai bên Lục Thanh Nhai, mở camera trước chụp lách cách nhiều kiểu dáng.

Lâm Mị tiếp tục nhiệt tình dịch: "Họ khen anh đẹp trai..."

"Rất rất đẹp trai, quá đẹp trai..."

"Oh, Chúa ơi... tất cả cảnh sát Trung Quốc đều đẹp trai như vậy à?"

Cô dịch với một giọng điệu lên xuống thất thường.

Lục Thanh Nhai: "......"

Nghiêm Phong đứng bên cạnh cười sặc sụa.

Hai cô gái nước ngoài chụp ảnh thoải mái một lúc mới chịu rời đi.

Lâm Mị đi theo Lục Thanh Nhai và Nghiêm Phong đến phía nam, nơi có một hàng cây trầm hương phủ bóng râm cả góc đường.

Nghiêm Phong đến để hỏi cô về việc phát hiện quả bom giả trong khu vực khán đài vài ngày trước.

Bộ phận điều tra của họ đã trích xuất video giám sát của trung tâm triển lãm, kiểm tra tất cả mọi ngóc ngách nhưng không phát hiện ra người nào đáng nghi ngờ ra vào khu vực Tây. Để có thể lặng lẽ đặt chiếc túi ở khán đài dưới camera giám sát cho thấy người này có kinh nghiệm về khủng bố. Đây là giai đoạn khá nhạy cảm, không thể có bất kỳ sơ suất nào.

Nghiêm Phong lấy ra một cuốn sổ, trực tiếp đi vào chủ đề: “Khi phát hiện túi xách, có ai ở xung quanh cô có hành động kỳ quặc gì không?" 

Lâm Mị nhắm mắt suy nghĩ: “... Lúc đó tôi sợ quá, không chú ý đến tình hình xung quanh."

Nghiêm Phong cười nói: "Không sao, sợ là bình thường. Tôi đã nghe lão Lục kể trong lúc nguy hiểm như vậy cô vẫn bình tĩnh."

Lâm Mị cười nhẹ.

Nghiêm Phong ngẩng đầu lên, như là hiểu rõ suy nghĩ của cô, cười nói: "Lão Lục không phải là người hay khen ngợi người khác đâu."

Lục Thanh Nhai lên tiếng: "Đồng chí Nghiêm Phong, tập trung điều tra đi, đừng nói những điều vô nghĩa."

"Được rồi, được rồi, tập trung điều tra... Cô Lâm, ngày hôm qua cô có ở trong trung tâm triển lãm suốt cả ngày không?"

"Có, từ 9 giờ sáng cho đến khi phát hiện túi xách vào buổi chiều, ngoại trừ một tiếng rưỡi ăn trưa, tôi đã ở đó suốt."

"Cô có thấy ai khả nghi không? Hoặc có ai tiếp cận gần khán đài không?"

Lâm Mị lại nhìn Lục Thanh Nhai một cái, trong lòng thầm nghĩ, cả ngày hôm qua chỉ chú ý và nhớ nhung về người này, làm gì có cơ hội để ý ai khác.

"...Không, tôi phải tập trung vào công việc, nên tôi không quá chú ý đến những gì xung quanh."

Nghiêm Phong không thể hỏi được bất kỳ thông tin có giá trị nào, vì vậy anh ấy muốn kết thúc cuộc trò chuyện: "Nếu cô Lâm nhớ ra điều gì đó, hãy liên hệ cho tôi bất cứ lúc nào." Anh ấy mở cuốn sổ ghi chú ở trang cuối cùng, viết một loạt số rồi xé ra đưa cho Lâm Mị. 

"Vâng, tôi nhất định sẽ hợp tác."

Nghiêm Phong vỗ nhẹ vai Lục Thanh Nhai: "Đi thôi lão Lục, tôi mời cậu ăn cơm."

Lục Thanh Nhai nhìn Lâm Mị một cái rồi nói: "Chờ tôi một lát, tôi muốn nói chuyện riêng với cô Lâm."

“Vậy tôi ở phía trước đợi cậu."

Khi Nghiêm Phong đi xa, Lục Thanh Nhai nhìn xuống Lâm Mị, "Vừa nãy cô chơi khăm tôi?"

Lâm Mị giả vờ vô tội: "Ai nói sao tôi dịch vậy, tôi cũng không thể tự ý bịa được mà. Người ta khen anh đẹp trai mà anh cũng khó chịu."

"Cô nói vậy là có ý gì?"

"Không có ý gì cả, sao anh cứ thích kiếm chuyện với tôi vậy?"

Không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo, nếu tiếp tục nói chuyện, có lẽ họ sẽ lại mâu thuẫn, nên đồng loạt im lặng. Trong lúc hai cô gái nước ngoài chụp ảnh, Lâm Mị cũng đã tranh thủ nhìn Lục Thanh Nhai từ trên xuống dưới.

Chiều cao 1m88, trước đây lười biếng không bao giờ chịu đứng nghiêm túc, nhưng bây giờ tư thế lưng thẳng như bức tường, trông cao hơn một chút so với kí ức của cô. Tóc anh cũng có vẻ đen hơn và da đã nâu hơn, mái tóc ngắn làm cho đường nét của anh trở nên rắn chắc. Đôi mắt vẫn sâu thẳm, khi nhìn vào, như có thể thấy được đáy đại dương.

Trước đây lông mày sắc như một thanh kiếm, bây giờ lại như một ngọn núi vững chãi. 

Điều duy nhất không thay đổi là tính cách của anh, hễ mở miệng là có thể khiến cô tức điên lên.

Cô là một người rất nóng nảy, nếu thực sự bị kích động, cô có thể không quan tâm tất cả mọi thứ mà bộc lộ hết ra ngoài.

Ngày họ chia tay, cả hai đều nổi điên và nói toàn những lời văng tục.

Có một số điều, khi nhớ lại, vẫn làm người ta tức không chịu nổi.

Lâm Mị thở dài, chuyển sang chủ đề khác: "...Người đặt bom giả vẫn chưa bị bắt à?"

"Ừ." Anh dường như đang ngẫm nghĩ: "...Nếu có vấn đề gì, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, không để cô bị tổn thương."

"Đừng hiểu lầm ý của tôi." Lâm Mị nhíu mày, nhưng những lời ân cần cô cũng không thể nói ra: "...Hãy chú ý đến an toàn của anh."

Lục Thanh Nhai chăm chú nhìn cô, nhưng Lâm Mị lại cúi đầu tránh ánh mắt đó: “Tôi còn có công việc, đi trước đây." Không thèm nhìn anh, cô đi một đường vòng lớn dưới ánh nắng chói chang.

Nghiêm Phong đợi mãi, quay đầu nhìn lại, Lục Thanh Nhai vẫn đứng im ở chỗ cũ, nhìn thẳng về phía trước. Anh ấy đến gần anh cười khúc khích, đưa cùi chỏ thúc vai anh: "Lão Lục vẫn còn đắm chìm trong kí ức à?"

Lục Thanh Nhai nhắm mắt một chút rồi mở mắt ra, ánh nhìn sắc bén, giống như một con báo săn mồi, hướng về cửa phụ của trung tâm hội nghị.

"...Đồng chí Nghiêm Phong, tôi có một ý tưởng."

Quân đội tạm thời sử dụng một phòng ở tầng năm của tòa nhà hành chính trung tâm hội nghị triển lãm như một phòng chỉ huy chiến dịch. Ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời len lỏi vào bên trong, có thể nhìn thấy dòng sông lấp lánh phía xa xa.

"… Kế hoạch hành động như trên, báo cáo hoàn tất, xin ý kiến của Phó tư lệnh." Lục Thanh Nhai đặt bút xuống, đứng thẳng lưng, nhìn sang Lý Chiêu Bình.

“Các bạn đều hiểu tình hình nghiêm trọng của vụ án lần này, ở giai đoạn hiện tại không được để bất cứ sai sót nào xảy ra, đặc biệt là không được làm những người tham dự hội nghị hoảng loạn." Lý Chiêu Bình nhìn xung quanh: “Nhiệm vụ lần này do Lục Thanh Nhai chỉ huy. Cao Tuấn xem xét tùy theo tình hình thực tế để kịp thời hỗ trợ." Ông ấy nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường.

"Chấp hành mệnh lệnh!"

"Rõ!"

Nhóm hành động được chia nhỏ thành từng đội, rời khỏi tòa nhà hành chính, mỗi người vào vị trí của mình, chờ lệnh.

Lục Thanh Nhai nhìn về phía tây trung tâm triển lãm, dưới ánh mặt trời ban trưa, cột cờ phản xạ ánh sáng lấp lánh, trên đỉnh là lá cờ đỏ năm sao bay phấp phới.

Khuôn mặt của Lâm Mị xuất hiện trong tâm trí anh, anh nhắm mắt và nói vào bộ đàm:

"Đội một, đại úy Cao chỉ huy, tìm kiếm trong trung tâm triển lãm!" ( truyện trên app T𝕪T )

"Đội hai, trung úy Quang chỉ huy, đứng đó chờ lệnh!"

"Đội ba, đi cùng tôi bao vây mục tiêu!"

"Xuất phát!"

Ở phía tây của trung tâm triển lãm, có một dòng sông phân làm hai nhánh, chia thành phố Đồng Hồ làm đôi ཞõ ཞàŋɠ từ nam đến bắc.

Bốn năm trước, khi đại hội thể thao cấp tỉnh được tổ chức, một khu vực rộng lớn đã bị phá bỏ ở bờ sông phía đông, dựng lên những tòa nhà cao tầng làm địa điểm thi đấu, tuy nhiên, bên kia sông phía tây vẫn giữ nguyên dáng vẻ của một khu chợ hoang vắng, với nhiều tòa nhà xập xệ trên bờ vực sụp đổ, xe tải đè nát con đường đến mức không thể nhận ra.

Một bóng người bước ra từ cửa phụ phía tây của trung tâm triển lãm, đi vòng đến tòa nhà nhân viên ở góc tây nam, thay quần áo rồi lặng lẽ rời đi bằng cửa sau của tòa nhà nhân viên.

Hắn ta mặc đồ bình thường, với một khuôn mặt đại trà, hắn ta lẫn vào đám đông, không khác gì du khách đến tham quan.

Hắn ta xuất trình thẻ làm việc, rồi rời khỏi cửa phía tây của trung tâm triển lãm, băng qua cầu, như một chiếc bóng nhanh chóng hòa mình vào các tòa nhà hỏng hóc của bờ sông phía tây.

Hắn ta đi qua một con ngõ hẹp, không ai chú ý đến.

Lần mò theo bậc cầu thang ẩm ướt lên tới tầng tư, hắn ta lấy chìa khóa ra, mở cửa, hướng về bức ảnh chân dung đặt dưới cửa sổ phía bắc, rồi cúi người chào.

Một giọng khàn khàn hỏi hắn ta: "Trở về rồi hả?"

"Vâng."

Hắn ta lấy một chiếc radio giữa đống đồ lộn xộn trên giường, điều chỉnh lên tần số tin tức địa phương.

Ngay sau đó, hắn ta mở ngăn kéo, lấy một chiếc điện thoại di động ra - kiểu dáng phổ biến cách đây mười năm - nhấn mở nắp, lấy pin ra, rồi từ túi nhựa lấy ra một chiếc SIM…

"Cốc cốc cốc." Ngay lúc này bỗng có tiếng gõ cửa.

Hắn ta nín thở.

"Có ai không? Cảnh sát hình sự đây, kiểm tra giấy tờ tạm trú..."

Hắn ta đóng ngăn kéo, đứng dậy, mở cửa…

Một bóng người nhanh như chớp nhảy vào nhà, đè người mở cửa xuống đất.

Đó chính là Lục Thanh Nhai.

Anh dùng đầu gối nhấn xuống trên lưng người kia, tay cầm bộ đàm nói, "Mục tiêu đã bị kiểm soát!"

Phía sau, tiếng bước chân ngày một gần, những nòng súng đen đồng loạt hướng vào người đang nằm dưới đất.

Quang Dật Dương xông vào: "Thạch Khoa Vĩ! Cảnh sát đây..."

"Rút lui!" Lục Thanh Nhai đột nhiên la lên một tiếng, buông Thạch Khoa Vĩ ra rồi xoay người, bay thẳng vào tấm màn phía sau!

Một ánh sáng trắng lóe lên, Lục Thanh Nhai nghiêng đầu né tránh, lôi từ đống bông gòn rách nát trên giường ra một cánh tay, rồi dùng sức kéo lên, con dao găm và thiết bị điều khiển từ xa rơi xuống xuống đất, người nằm trên giường bị ép vào gạch xi măng, không thể cử động.

Chỉ trong một khoảnh khắc, Thạch Khoa Vĩ đã nảy lên như một con cá rồi nhanh chóng nhấn mạnh vào chiếc điện thoại di động trong túi…

Trung tâm triển lãm đối diện cửa sổ phía đông vẫn im lặng.

Thạch Khoa Vĩ choáng váng một lúc, rồi vứt điện thoại và nhảy xuống đất.

Lục Thanh Nhai giơ chân đá một phát, thiết bị điều khiển từ xa cọ xát vào đầu ngón tay của Thạch Khoa Vĩ như một chiếc phi tiêu đập vào góc phòng, xoay một vòng rồi đứng im.

Quang Dật Dương lao lên và kìm chặt Thạch Khoa Vĩ, nòng súng đặt vào sau gáy hắn ta: "Không được cử động!"

Mặt trời đã trôi về phía tây, ánh hoàng hôn màu đỏ vàng như đang hòa lẫn vào dòng sông.

Lục Thanh Nhai từ cổng phía tây đi vào, ngả lưng dựa vào tường, từ trong túi quần lấy ra một hộp thuốc lá.

Nhiệm vụ đã được chuyển giao cho đội phòng chống khủng bố và trinh sát, đội cảnh sát cơ động dần rút lui, một lát nữa anh sẽ phải báo cáo tình hình với Phó tư lệnh Lý Chiêu Bình.

Anh lấy ra một điếu thuốc từ hộp, châm lửa rồi hút một hơi dài, sau đó phả khói vào không trung.

Chỉ còn 15 phút nữa là tòa nhà đóng cửa, khách tham quan trung tâm triển lãm cũng từ từ rời đi, đài phun nước ở sân khấu trung tâm bắn lên những giọt nước dưới ánh hoàng hôn, lung linh rực rỡ.

Ngoài những người thực hiện nhiệm vụ, không ai biết trong 10 phút vừa qua đã xảy ra chuyện gì.

Dù vậy, nếu chỉ chậm một giây, để con trai của Thạch Khoa Vĩ đang nằm trên giường nhấn nút trên thiết bị điều khiển thì anh và đồng đội của mình đứng ngoài cửa, cùng những anh em của quân đội trinh sát đang đợi ở cửa sẽ không còn cơ hội nhìn thấy ánh hoàng hôn tươi đẹp này nữa.

Đây không phải là lần đầu tiên đối diện với cái chết, nhưng mỗi lần như vậy đều làm cho người ta ɕảɷ ŧɦấყ rằng sự sống quý giá đến không ngờ.

Lục Thanh Nhai hút hết điếu thuốc, từ từ đi về hướng phía tây tòa nhà. Trên đường, anh dừng lại trước một số khuôn mặt đang cười nói, lặng nhìn trong chốc lát rồi tiếp tục bước đi.

Anh vẫn đang mặc đồ cảnh sát, không muốn gây sự chú ý nên đi vòng qua một vòng lớn, vào từ cửa sau của tòa, rồi ngồi xuống trên khán đài để tìm kiếm hình bóng của Lâm Mị giữa đám đông chen chúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play