Lâm Mị đã nhấn nhầm nút "từ chối" thành "nhận cuộc gọi", từ điện thoại truyền đến tiếng của một đứa trẻ: "Mommy!"
Mọi người đều bị đóng băng.
Ngu Xuyên nói nhỏ với Quang Dật Dương: "... Anh à, tôi không nghe nhầm chứ? Có phải là gọi mẹ không?"
Quang Dật Dương: "...Lão Lục đã dặn cậu nên học tiếng Anh rồi mà, cậu không nghe à."
Ngu Xuyên: "...Tôi học tiếng Anh đến cấp độ 6 rồi!"
Lâm Mị cầm điện thoại đứng dậy: "Mọi người cứ ăn uống tự nhiên nha, tôi đi ra ngoài một lát..."
Điện thoại lướt qua camera chĩa vào mặt Chu Viêm Viêm, cậu bé trong điện thoại vui vẻ kêu lên: "Cô Viêm!"
Lần này, Lâm Mị muốn đi cũng không được.
Thẩm Duệ phản ứng nhanh nhạy: "Cô Lâm có thể nói chuyện điện thoại ở đây, không sao đâu... Cậu bé là ai vậy?"
"Đây là con trai tôi" Lâm Mị ngừng lại một chút, cô quay điện thoại về phía mọi người: "Ngôn Cẩn, chào các chú đi con."
Đứa trẻ tỏ ra tự tin: "Chào các chú!"
Chỉ trong một khoảnh khắc, mọi người từ việc hết lòng làm mai mối bỗng dưng biết được con của người phụ nữ này đã lớn đến như vậy, ai cũng ɕảɷ ŧɦấყ phức tạp. Thẩm Duệ vẫn giữ vững tinh thần, cười nói với cậu bé: "Chào cháu." Mọi người cũng lập tức chào hỏi lại.
Đứa trẻ 6-7 tuổi, nhưng không hề ngần ngại. Nghe nói họ là cảnh sát, liền đứng dậy, đặt mô hình xe ô tô xuống đất, đưa tay lên chào theo kiểu quân đội, sau đó tiến lại gần hỏi: "Cháu chào đúng chuẩn không ạ?"
Mọi người cười hả hê, Quang Dật Dương nói: "Lưng không thẳng, tay không thẳng, còn rất xa chuẩn!"
Ngay sau lời nói của Quang Dật Dương, hai người lớn và bé liền bắt đầu trò chuyện rôm rả.
Sau một vài phút, Lâm Mị ɕảɷ ŧɦấყ không thể tiếp tục làm phiền mọi người nữa, nên cô xoay màn hình lại và nói: "Ngôn Cẩn, con đi làm bài tập trước đi, mẹ sẽ gọi lại cho con sau khi ăn xong."
"Chờ con chút, chú Quang đã hứa rồi nhé, sau này chú sẽ dẫn cháu đi bắn súng nhé!"
Lâm Mị chờ hai người ký kết thỏa thuận xong, chuẩn bị cúp điện thoại thì cửa phòng mở toang.
Lục Thanh Nhai nhìn thẳng vào mắt cô, cô hành động theo phản xạ, nhấn nút tắt điện thoại, quay mặt đi.
Hành động của cô hết sức bất ngờ, những người ngồi gần cô đều thấy được.
Một lúc lâu, không ai nói lời nào.
Lục Thanh Nhai mặt không cảm xúc, đi đến và kéo ghế ra phía sau, nhìn cô nói: "Cô Lâm kết hôn khi nào vậy? Sao chẳng gửi thiệp mời cho tôi gì cả."
Lâm Mị nắm chặt điện thoại, cô cười: "Muốn gửi nhưng không biết anh ở đâu để mà gửi."
Bầu không khí trở nên lạ lùng.
Sau khi ăn xong bữa ăn này, mọi người đều có đôi chút ấn tượng về người có thể là mối tình đầu của đội trưởng Lục. Cô khá đoan trang và dễ gần, cô không hề khó chịu khi Quang Dật Dương đặt ra một vài câu hỏi quá đáng.
Vậy tại sao đội trưởng Lục lại có vẻ tức giận như vậy khi cô mới nói một hai câu?
Phía đối diện, Ngu Xuyên lại một lần nữa viết kịch bản cho mối quan hệ của hai người: Một mối tình tâm đầu ý hợp, nhưng bị gia đình ngăn cấm, một người rời xa quê hương gia nhập quân đội, một người nghe theo ba mẹ kết hôn sinh con...
Cuối cùng, anh ấy kết luận, đội trưởng Lục thật là… thê thảm quá.
Kết thúc bữa ăn, Lâm Mị lên tiếng, không thèm quan tâm đến việc có thô lỗ hay không: "Hôm nay cảm ơn đội trưởng Lục đã tiếp đãi tôi, làm phiền mọi người mất thời gian rồi."
Lục Thanh Nhai khịt mũi: "Biết phiền nhưng không phải cô vẫn đến à?"
Thẩm Duệ chưa bao giờ thấy Lục Thanh Nhai cư xử trẻ con như vậy, anh ta không chịu nổi, nhanh chóng ho một tiếng: "Lão Lục... ờm, cậu đưa mọi người về trước đi, Quang Dật Dương đi tính tiền nhé, cô Lâm từ xa đến đây để tôi đưa về được không?"
Lục Thanh Nhai đứng dậy: "Tôi đưa về."
Thẩm Duệ là người thích nổi bật, mặc dù cuối cùng bị Lục Thanh Nhai lật ngược tình thế, nhưng mọi người đều cùng hòa mình vào tiếng vỗ tay tán thưởng, ít nhất là khiến bữa ăn này kết thúc trong bầu không khí hòa thuận đúng châm ngôn "mối quan hệ thân thiện giữa quân và dân".
Xuống tầng dưới, Lâm Mị nhanh chóng bước đi, nhưng Lục Thanh Nhai với ưu điểm chiều cao của mình, chỉ mất ba bước đã bắt kịp cô.
Lục Thanh Nhai nhìn Lâm Mị một cái, nói với Chu Viêm Viêm: "Làm phiền cô Chu một chút, tôi muốn nói chuyện riêng với cô Lâm."
Chu Viêm Viêm không khỏi mừng rỡ, gật đầu lia lịa: "Không sao, cứ từ từ nói." Rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Cũng chưa muộn lắm, chợ đêm bên ngoài chỉ mới vừa bắt đầu bày bán. Lục Thanh Nhai cúi đầu nhìn Lâm Mị, đốt một điếu thuốc, hút mấy hơi, nhưng không nói một lời.
Trong lòng Lâm Mị có cái gì đó nhức nhói, nhưng bề ngoài lại bình tĩnh: "Có chuyện gì thì anh nói nhanh đi."
Người đàn ông cao lớn cúi xuống, chiếc bóng che kín cả người cô, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, ngâm trong nước đá lạnh.
Ánh mắt còn ẩn chứa những tình cảm khác, Lâm Mị không dám nhìn thẳng vào anh, quyết định cúi đầu xuống.
Một lúc lâu sau, cô nghe thấy tiếng cười của anh, ngẩng đầu nhìn, anh đã tắt điếu thuốc, rẽ sang lề đường. Bước chân nặng nề, mỗi bước chân chạm xuống đất khiến cô ɕảɷ ŧɦấყ tim mình đau nhói. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lục Thanh Nhai đứng bên đường, bắt xe dùm cô, không quan tâm chiếc xe đang tiến đến có khách hay không, chỉ lạnh lùng giơ cánh tay lên ngoắc.
Ban đầu là của Chu Viêm Viêm đứng bắt xe, nhưng cô nhìn thấy Lục Thanh Nhai, liền tự giác lùi lại hai bước, đến gần Lâm Mị, thì thầm hỏi: "Đội trưởng Lục có chuyện gì vậy?"
Lâm Mị nhìn vào tấm lưng của Lục Thanh Nhai, nhẹ nhàng nói: "Nếu đội trưởng Lục có việc bận thì cứ về trước..."
Lục Thanh Nhai cười mỉa mai: "Tôi nói tôi có việc bận à?"
Chu Viêm Viêm nhìn Lục Thanh Nhai với một biểu cảm phức tạp, sau đó quay sang nhìn Lâm Mị một lần nữa.
Lục Thanh Nhai nói chuyện khó chịu, nhưng Lâm Mị đã quen với điều này, nếu anh không thoải mái, chắc chắn cũng sẽ không để cô thoải mái.
Lâm Mị không tranh cãi, rút điện thoại di động và đặt xe.
Không lâu sau, chiếc xe đến, tài xế bấm còi, Lâm Mị vẫy tay xác nhận, rồi nhìn Lục Thanh Nhai một cái: "Tôi phải đi rồi, cảm ơn đội trưởng Lục đã tiếp đãi." Sau đó, để Chu Viêm Viêm lên xe trước, còn cô ngồi phía ngoài.
Khi cô vừa định đóng cửa xe, Lục Thanh Nhai vội vàng bước tới, tay giữ lấy cánh cửa: "Khi nào cô rời đi?"
Lâm Mị trả lời: "Chủ nhật tuần sau!"
Đột nhiên Lâm Mị trở nên tức giận, đẩy tay anh ra: “Xin mời anh đi về đi!"
Nhưng không đẩy mở được, tình hình trở nên căng thẳng hơn một chút.
Lục Thanh Nhai nhìn cô, lạnh lùng mỉm cười: "Nhiều năm rồi mà cô Lâm vẫn giữ phong cách giả tạo như xưa."
Anh rút lại tay, lùi về sau một bước. "Rầm!" anh đóng cửa một cách mạnh bạo, rồi quay người rời đi.
Bóng lưng anh nhẹ nhàng, làm cho người ta tức giận.
Lâm Mị nhanh chóng mở cửa sổ xe xuống, gọi một tiếng: "Lục Thanh Nhai!"
Bóng lưng đó dừng lại.
"Thằng cha mày!"
Khi xe đã chạy đi xa, Chu Viêm Viêm ngơ ngác hỏi: "Chị... chị có chuyện gì với đội trưởng Lục vậy?"
Cô ấy và Lâm Mị đã quen biết nhau nhiều năm, chưa bao giờ thấy cô giận đến như vậy. Tính tình của Lâm Mị nổi tiếng hiền lành, khi còn học đại học, có một cô gái trong lớp đạo ý tưởng của cô, cô đã lý luận với cô ta một cách bình tĩnh, ngược lại cô gái ấy mất kiểm soát, nâng cao giọng: "Sao mày phiền phức quá vậy?" Lúc đấy, Lâm Mị nhìn cô ta một cách bình tĩnh: "Sao cô lại nổi nóng như vậy, chẳng lẽ cô thật sự ăn cắp ý tưởng sao?."
Thật khó tưởng tượng người như vậy lại có thể nổi điên đến mức nói những lời tục tĩu.
Lâm Mị không trả lời trực tiếp: "Chị trông có vẻ hơi ngốc phải không?"
Chu Viêm Viêm cười: "Nếu không phải con trai của chị đã lớn như vậy, em thật sự nghi ngờ chị có quá khứ gì đó với đội trưởng Lục."
Lâm Mị mở cửa sổ, quay mặt đi, giọng điệu trầm lại: "Không có quá khứ gì cả, chỉ là một mối thù cũ thôi. À, Viêm Viêm, chị có chuyện này muốn nhờ em."
"Sao vậy?"
"Đội trưởng Lục có thể sẽ đến tìm em hỏi một số vấn đề về chị, dù anh ấy hỏi gì, em chỉ cần bảo anh ấy hãy trực tiếp hỏi chị."
Chu Viêm Viêm ngạc nhiên, "Đội trưởng Lục? Tìm em? Không phải chứ."
"Có khả năng." Lâm Mị không giải thích nhiều: "Em chỉ cần làm theo những gì chị nói, dù anh ấy hỏi gì, em đều nói là không biết, không nhớ, để anh ấy đến gặp chị nhé."
Chu Viêm Viêm: "Được, tất cả theo ý chị."
Sau khi Thẩm Duệ kiểm tra xong nhiệm vụ, anh ta quay về kí túc xá dành cho cán bộ và phát hiện Lục Thanh Nhai đã về, đứng bên cửa sổ hút thuốc mà không nói một lời nào.
"Lão Lục, tối nay cậu thật sự hơi nhỏ nhen, ai cũng nhìn, trên bàn cơm mà cũng muốn cãi nhau với người ta, dù sao cô Lâm cũng là khách..."
"Không nhịn được, thấy cô ta là nổi điên."
Thẩm Duệ cười: "Nghe nói cô ấy có con rồi nên chán chường à?"
Lục Thanh Nhai cũng biết rằng phản ứng của mình hôm nay, ngoại trừ Diêu Húc, ai cũng có thể nhận ra có điều gì đó không ổn.
Anh quay mặt đi, chiếc điếu thuốc nằm giữa môi, cách nửa phút mới hút một hơi: "Con trai của cô Lâm bao nhiêu tuổi?"
"Khoảng 7 tuổi... nghe nói là vậy, cậu bé sắp vào lớp hai."
"7 tuổi?" Lục Thanh Nhai giật mình, trái tim lỡ một nhịp: “Không phải là..."
Thẩm Duệ ngồi xuống mép giường, thay dép: "Cũng 8 năm rồi đúng không? Sau khi cậu và cô ấy chia tay, cô ấy có con trai liền sao?"
"Tôi không biết..." Lục Thanh Nhai tức giận, nhả ra một ngụm khói: "Anh có thấy đứa con trai của cô ấy không? Nó giống ai?"
Thẩm Duệ giả vờ không hiểu: "Không giống cô Lâm chẳng lẽ giống cậu à?"
Lục Thanh Nhai không nói gì.
Thẩm Duệ nằm xuống, đặt gối phía sau đầu: "Đủ rồi, đừng nghĩ đến nữa. Nếu cô ấy vẫn độc thân, đám anh em chắc chắn sẽ mai mối hai người đến với nhau. Bây giờ đứa trẻ đã vào lớp hai, cậu nghĩ bất cứ điều gì cũng là phạm tội."
"Đứa trẻ tên gì?"
"Ngôn Cẩn? Nghiêm Cẩn? Nhan Cẩn? Phát âm như vậy, không rõ chính xác là chữ nào, có thể là “Ngôn” trong “严肃” (nghiêm túc), hoặc có thể là “Nhan” trong “颜” (màu sắc)."
Lục Thanh Nhai trầm ngâm.
Hay là “Diêm” trong “阎”?
(*Cả bốn chữ Ngôn, Nghiêm, Nhan, Diêm đều có cách đọc là Yán)
Thẩm Duệ: "Lúc nãy cô giáo Trần có gọi điện thoại cho tôi, hỏi cậu có tìm được đối tượng hay chưa. Nghe cô ấy nói, cô ấy có một người em họ, muốn giới thiệu cho cậu... Tôi đã tạm thời từ chối giúp cậu nhưng sau này chắc chắn sẽ phải nói chuyện lại với cô ấy về vấn đề này."
Lục Thanh Nhai ngạc nhiên: "Anh không phải là cố vấn chính trị sao?"
Thẩm Duệ: "Đúng vậy."
"Giờ anh còn nhận thêm việc mai mối hả?"
"..."
Thẩm Duệ không muốn nói chuyện với anh nữa, nằm xuống đắp chăn, chuẩn bị đi ngủ. Một lúc sau, anh ta nghe thấy Lục Thanh Nhai đóng cửa sổ, đi về phía giường đối diện, không khí bắt đầu im lặng, có vẻ như anh đã nằm xuống.
"Lão Thẩm."
"Sao?"
"Anh có biết cô phóng viên họ Chu ở bàn ăn không? Cho tôi xin số điện thoại của cô ấy."
Thẩm Duệ mở mắt, Lục Thanh Nhai ngồi ở đầu giường, tay cầm chiếc bật lửa, đầu cúi xuống, không thể nhìn rõ biểu cảm.
"Lão Lục, cô Chu cũng là người đã có gia đình rồi. Đừng nghĩ lung tung, hãy dừng lại đi."
"Anh đang nghĩ gì vậy." Lục Thanh Nhai cất chiếc bật lửa vào túi quần: "Tôi tìm cô ấy để hỏi một chút việc thôi."
Anh đứng dậy, lấy khăn tắm, quàng lên vai rồi đi ra ngoài tắm.
Nhà tắm nằm ở tầng một, ở hành lang phía đông, sau khi Lục Thanh Nhai tắm nước lạnh xong, anh đặt chậu rửa mặt lên bồn rửa, rời khỏi ký túc xá cán bộ, đi đến sân tập.
Sân tập không có người, trong đêm khuya nhìn xa xăm, đường núi có hình dáng giống như một con thú đang nằm nghỉ ngơi, ánh trăng mờ ảo cong như sừng một con dê núi.
Lục Thanh Nhai leo lên những thanh chắn gồ ghề ngồi xuống, móc từ túi quần ra một chiếc điện thoại, mở một tấm ảnh, nhìn chăm chú.
Ánh sáng điện thoại tối đi, anh lại bật sáng, nhìn vào bức ảnh của Lâm Mị khi cô ấy 20 tuổi, ɕảɷ ŧɦấყ thời gian đang trôi qua từng phút giây.
Ngày tiếp theo tại trung tâm hội nghị và triển lãm, Lâm Mị đến sớm hơn so với hôm trước, tình cờ nhìn thấy từ xa, Lục Thanh Nhai dẫn đầu một đoàn người tuần tra trong trung tâm triển lãm.
Hình bóng ấy quẹo sang đài phun nước trên trục chính và đi ngang qua người đàn ông đẩy xe rác của đội dọn vệ sinh trung tâm triển lãm, sau đó đi về phía đông.
Cô hít một hơi thật sâu và quay mặt đi.
Đêm qua cô cứ trằn trọc, cô nhớ về những chuyện của năm đó, suy nghĩ đến mức không thể ngủ được, cô đứng dậy, bật đèn, ɕảɷ ŧɦấყ đói liền đi đun nước nấu mì.
Cô lấy ảnh của con trai Lâm Ngôn Cẩn ra xem, bắt đầu từ bức ảnh của mới sinh còn đỏ hỏn, sau đó đến quá trình cậu bé trưởng thành, đến khi nhìn thấy bức ảnh mới nhất của Lâm Ngôn Cẩn cách đây hai tuần, cô đã tìm lại được một chút quyết tâm.
Có những thứ đã qua, không nên nhìn lại.
Buổi sáng sau khi họp xong, Lâm Mị như thường lệ dẫn đầu khách hàng rời khỏi trung tâm triển lãm.
Nhìn lên, Lục Thanh Nhai đang dẫn đầu một nhóm người mặc đồ cảnh sát cơ động, không chuyển hướng, đi thẳng về phía họ.
Vincent sợ hãi nói: "Cảnh sát?!"
Nhóm người của họ đứng ở cổng trung tâm triển lãm, làm cản trở tất cả các con đường ra vào, ngay lúc đó, nhân viên vệ sinh đang đẩy chiếc xe rác đi qua, liên tục nói, "Nhường chỗ, nhường chỗ."
Lâm Mị nhanh chóng kêu gọi mọi người tránh sang một bên, cô vô tình bước lên phía trước hai bước bắt gặp ánh mắt của Lục Thanh Nhai.
Anh giới thiệu trước khi cô mở lời: "Đây là Nghiêm Phong, từ đội điều tra hình sự, đến gặp cô Lâm tìm hiểu một số thông tin."