Lâm Mị rất dễ nhận ra giữa đám đông. 

Cô mặc bộ váy màu xám, xung quanh là một nhóm người nước ngoài, cô tự tin và giao tiếp một cách thông thạo. Cô có chiều cao, làn da trắng nõn nà. Do đó, mặc dù khuôn mặt không có gì đặc biệt nổi bật, nhưng kết hợp tất cả đường nét lại, trông cô lại rất xinh đẹp và dễ nhìn.

Lâm Mị có ɕảɷ giác ai đó đang nhìn mình, cô quay đầu lại một cách tình cờ. 

Ánh mắt chạm nhau, cô trợn mắt một chút, sau đó quay mặt đi tiếp tục cười nói với nhóm người nước ngoài, sau đó cô lùi lại một bước, quay người hất mái tóc mượt mà, nhìn lướt qua thật nhanh, rồi tránh sang một bên rời khỏi đám đông đi về phía khán đài.

Lục Thanh Nhai tựa lưng vào ghế nhựa, không hề cử động. 

Lâm Mị đặt bàn tay trên mép chiếc váy, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh: "Đi tuần tra à?"

Lục Thanh Nhai khoanh tay nhìn xa xăm: "Người đặt bom đã bị bắt."

"Thật à? Khi nào?"

"Cách đây mười phút. Thủ phạm là hai anh em, người em là sinh viên đã nghỉ học chuyên ngành hóa chất, người anh là công nhân vệ sinh ở đây. Tôi không thể tiết lộ chi tiết."

"Tôi sẽ giữ bí mật."

Lục Thanh Nhai không nói gì, mở hộp thuốc lá và lấy một điếu. 

Không gian im lặng.

Cả hai dường như đang xem xét làm cách nào để kết thúc cuộc gặp lại sau tám năm trời xa cách.

"Lục Thanh Nhai." Ba từ rơi vào đầu lưỡi cô như trái mơ chín, đắng ngắt.

Lâm Mị đặt tay lên chiếc váy, nhìn vào đầu ngón tay, giọng điệu bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc nào: "...Những chuyện trước kia, hãy để nó trôi qua đi."

Khi Lục Thanh Nhai nghe được những lời này, đúng lúc anh chợt ngước lên nhìn thấy biển báo cấm hút thuốc treo trên bức tường đối diện, bàn tay đang tìm bật lửa dừng lại.

Một lúc sau, cơ thể anh di chuyển, hơi cúi người, cánh tay tựa vào đùi, ngón tay vân vê điếu thuốc, ánh mắt nhìn về phía trước.

"Kết hôn lâu chưa?"

Lâm Mị trả lời một cách mơ hồ: “Ừm.” 

"Họ Nghiêm đúng không? Có liên quan đến Nghiêm Cảnh không?"

Ngón tay của Lâm Mị nắm chặt rồi lại mở ra, cô nhìn về phía cửa, chuyển chủ đề: "Có vẻ như sắp đóng cửa rồi."

Lục Thanh Nhai liếc mắt sang cô.

Cuộc gặp lại do sự tình cờ của số phận, đã đưa họ gặp nhau ở nơi xa xôi phía tây nam, nhưng lại tàn nhẫn không để lại bất kỳ chút hy vọng nào.

Anh cũng không phản kháng quá nhiều, mặc cho ɕảɷ giác khó chịu lan tràn trong lòng.

Tám năm trước, vì một câu nói cay độc của cô mà anh đã rời xa quê hương, đến vùng lãnh thổ tây nam hoang sơ này để gia nhập quân đội. Trong suốt tám năm, anh đã bước qua tuyết trên đỉnh núi, đi qua con sông băng, đôi khi mặc kệ để sự sống của mình treo lơ lửng trên một sợi chỉ.

Anh ɕảɷ ŧɦấყ ông trời ban cho anh cuộc sống này, cuối cùng cũng là để hoàn thiện điều gì đó.

Nhưng…

Lục Thanh Nhai đứng dậy: “... Cô sẽ rời khỏi Đồng Hồ vào chủ nhật đúng không? Tôi sẽ đưa cô đi."

Lâm Mị cũng đứng lên, nhìn anh, cố gắng sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn thành một vài câu ngắn gọn.

Nhưng trước khi cô có thể sắp xếp xong, ánh mắt của Lục Thanh Nhai dừng trên khuôn mặt cô, anh nói một cách chậm rãi: "Tôi phải đi rồi, tôi vẫn còn nhiệm vụ."

Bước chân quân đội đạp lên bậc thềm xi măng, âm thanh rất nặng nề. Dưới đám đông có một lối nhỏ dẫn đến cửa sau. Lâm Mị theo sau Lục Thanh Nhai, nhìn anh bước vào lối đi đó, còn cô thì dừng lại.

Lối đi không hẹp nhưng ánh đèn mờ ảo, khi người ta bước vào, ánh sáng cuối đường ùa vào như một cơn sóng nuốt chửng họ.

Khi đến cửa, Lục Thanh Nhai quay đầu lại.

Có lối đi và lan can chắn đường nên đương nhiên không thể nhìn thấy gì.

Điện thoại trong túi vang lên, Lục Thanh Nhai lấy ra và nhìn xuống, cuộc gọi của phó đội trưởng Lý Hạo.

"Alô."

Anh chỉnh lại đồng phục và đi về phía tòa nhà chính phủ trong ánh hoàng hôn.

Trong vài ngày cuối cùng hội nghị diễn ra, Lâm Mị không gặp lại Lục Thanh Nhai.

Vào một buổi trưa khi Lâm Mị dẫn khách hàng ăn trưa xong, trên đường về, cô đi qua con phố mà Lục Thanh Nhai và đồng đội thường xuyên tụ tập để ăn cơm hộp.

Đôi mắt tinh tường của Quang Dật Dương ngay lập tức nhận ra cô: "Cô Lâm! Cô đến tìm đội trưởng của chúng tôi đúng không?"

Lâm Mị nhanh chóng trả lời: "Không, không phải, tôi chỉ đi ngang qua đây thôi."

Quang Dật Dương nhiệt tình chỉ sang bên kia đường: "Quán ăn ở đối diện rất ngon đấy."

Lâm Mị nhìn qua, không phải đó chính là quán ăn mà Lục Thanh Nhai mở nắp chai nước ngọt lần trước hay sao.

Lâm Mị cũng hơi tò mò, bẽn lẽn hỏi: "... Đội trưởng Lục hôm nay không trực à?"

Quang Dật Dương mở to mắt nhìn cô: "Đội trưởng của chúng tôi đã nhập viện, cô Lâm không biết à?"

Lâm Mị sửng sốt.

Trước khi cô kịp hỏi, Quang Dật Dương đã nói tiếp: "...Chiến dịch phối hợp với đội phòng chống ma túy, chi tiết tôi không thể nói được..."

"Tôi hiểu, tôi sẽ giữ bí mật."

Quang Dật Dương gật đầu: "Hôm qua, đội trưởng Lục đã bị đâm khi cố gắng giải cứu con tin... " Anh ta đưa tay lên mô tả kích thước của con dao: "Con dao rất bén, đâm thẳng từ phía sau..." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tim Lâm Mị đập nhanh.

"Nhưng may mắn nhiệm vụ đã thành công, hiện tại đội trưởng Lục đang nghỉ dưỡng tại bệnh viện quân đội. Trung tâm hội nghị cũng đã đóng cửa nam và cửa bắc, nên quân đội bắt đầu rút lui bớt..."

Quang Dật Dương đậy nắp hộp cơm: "Sau khi sự kiện kết thúc, cô Lâm sẽ rời khỏi đây phải không?"

Lâm Mị gật đầu, cô lo lắng về vết thương của Lục Thanh Nhai, cô cười gượng: "Ngôn Cẩn vẫn nhớ lời anh nói, muốn tôi nhờ anh dạy bắn súng, suốt hai ngày nay đều nài nỉ tôi xin tài khoản WeChat của anh."

"Được thôi!" Quang Dật Dương lấy điện thoại ra, mở mã QR Code và đưa nó cho cô: "Cậu bé rất quan tâm về vũ khí, sau này hãy để cháu gia nhập quân đội nhé."

"Ngôn Cẩn vẫn còn nhỏ lắm, để sau này lớn rồi tính."

Trò chuyện thêm vài câu, Lâm Mị quay lại và gửi tin nhắn cho Chu Viêm Viêm, hỏi thông tin liên lạc của Thẩm Duệ.

Tối hôm đó khi công việc kết thúc, Lâm Mị gặp Thẩm Duệ để cùng nhau đi thăm Lục Thanh Nhai.

Lục Thanh Nhai đang ở bệnh viện quân đội. Khoa nội trú nằm trong một tòa nhà khá yên tĩnh, Lâm Mị được Thẩm Duệ dẫn lên, suốt đường đi cô không dám phát ra âm thanh lớn.

Cửa phòng bệnh mở nhẹ, Thẩm Duệ nói: "Lão Lục, cô Lâm đến thăm cậu nè."

Trong phòng, Lục Thanh Nhai đang thay quần áo, quay lưng về phía cửa, băng quấn từ nách xuống eo, che phủ cả phần lưng phải. Khi nghe tiếng mở cửa, anh không quay đầu lại, cánh tay phải mệt mỏi vươn ra để mặc chiếc áo sơ mi, nhanh chóng cài hai nút áo cuối cùng, sau đó anh ngồi xuống bên mép giường, cố gắng mang giày.

Thẩm Duệ hỏi: "Bác sĩ đã cho cậu cử động chưa? Cậu chuẩn bị đi đâu vậy?"

Lục Thanh Nhai: "Đói."

"...Đúng là." Thẩm Duệ đưa hộp cơm cho anh.

Lục Thanh Nhai cũng không khách sáo, mở hộp cơm, tách chiếc đũa dùng một lần, ăn hai miếng cơm, nhìn thấy trong túi có một cốc sữa đậu nành, liền lấy ống hút cắm vào. Lực cắm quá mạnh, lại nhắm không chuẩn, nắp cốc sữa đậu nành chưa mở ống hút đã bị cong.

Lục Thanh Nhai nhăn mày một chút.

Lâm Mị chen vào từ bên cạnh Thẩm Duệ, đi thẳng đến chỗ Lục Thanh Nhai và giật lấy cốc sữa đậu nành trên tay anh.

Lục Thanh Nhai: "..."

Lâm Mị mở túi xách của mình, lấy một lưỡi dao dài chưa đến một centimet ra, từ từ cắt dọc theo mép cốc. Cô mở cái nắp cốc bằng nhựa ra, đưa cốc sữa lại cho Lục Thanh Nhai.

Lục Thanh Nhai ngẩng đầu nhìn cô nhưng không cử động.

Thẩm Duệ ɕảɷ ŧɦấყ không khí không ổn liền tìm lý do: "...Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại một chút."

Anh ta nhanh chóng đóng cửa lại rồi chuồn đi.

Phòng bệnh có hai giường, một giường trống, sau khi Thẩm Duệ rời đi, căn phòng trở nên yên tĩnh.

Lâm Mị không nói lời nào, đặt cốc đậu nành lên bàn, khuôn mặt vô cảm.

Lục Thanh Nhai đã quen thuộc với tình huống này, trước đây mỗi khi cô tức giận đến cực độ đều thể hiện như vậy, thường thì bước tiếp theo sẽ là cô xoay người bỏ đi.

Lục Thanh Nhai nhai một cách chậm rãi, nuốt xuống trước khi nói tiếp: "Cô Lâm tới đây làm gì? Đến xem tôi chết hay chưa à?"

"Đúng vậy, cả làng xóm ở Giang Phố đang chờ nổ pháo ăn mừng."

Lục Thanh Nhai cười lặng lẽ: "Thật đáng tiếc, tôi còn sống."

Họ thường xuyên nói chuyện như vậy, cứ mười câu thì có lẽ chín câu đều nói móc nhau, Lâm Mị thực sự hối hận vì đã tự chuốc lấy phiền phức.

Lục Thanh Nhai ăn xong hộp cơm, chuẩn bị lấy cốc đậu nành. Anh duỗi tay ra, rồi chợt co lại đút vào túi để tìm điếu thuốc, chợt nhớ ra đây là bệnh viện, anh chán nản bỏ cuộc. Khi cúi đầu nhìn thấy con dao nhỏ của Lâm Mị trên kệ, anh thắc mắc: "Thứ này làm sao mà qua kiểm tra an ninh được vậy?"

Lâm Mị lấy lại con dao bỏ vào túi xách.

Cô ngồi xuống bên chiếc giường trống, im lặng trong một khoảnh khắc, rồi hỏi anh: "Tại sao anh bị thương vậy?"

"Thực hiện nhiệm vụ.” Lục Thanh Nhai liếc sang chỗ khác: "Làm lính, ai mà chưa từng bị thương."

Cách đây không lâu, đội cảnh sát phòng chống ma túy và đội của anh bắt đầu một chiến dịch chung, hai ngày trước, đội của anh phát hiện dấu vết của tên tội phạm buôn ma túy. Kẻ đó sống trong khu vực hỗn loạn nhất của thành phố Đồng Hồ, nơi thường xuyên xảy ra tệ nạn xã hội, mặc dù những năm gần đây đã giảm đi đáng kể, nhưng vẫn còn những người không sợ chết, tập trung ở đấy làm những công việc đen tối.

Thấy không thể trốn thoát, kẻ buôn ma túy dùng dao bắt người tình của hắn làm con tin. Trong khi đàm phán để cứu người, anh đã bị hắn đâm một nhát ở phía sau lưng.

Lâm Mị điều chỉnh hơi thở của mình, cố gắng không nghĩ đến những chiến tích vinh quang mà đồng đội anh từng kế: "...Tại sao lại chọn nghề này, vừa khó khăn lại vừa nguy hiểm."

"Bây giờ nghề nào cũng khó khăn. Cô làm phiên dịch viên mà còn gặp bom nữa là..."

"Nhưng đó là bom giả."

"Nếu là bom thật thì sao?"

Lâm Mị im lặng.

Lục Thanh Nhai nhìn cô: "Trên thế giới này không có công việc nào hoàn toàn an toàn cả, việc càng nguy hiểm thì càng cần có người làm."

Anh không muốn nói quá nhiều về sự khó khăn của nghề này, sau khi giải thích xong, anh tạm thời không nói gì nữa, cúi đầu cài nốt những chiếc cúc còn lại trên áo: “Cô đến đây chỉ để nói những điều này sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play