Lâm Mị không bao giờ nghĩ rằng cô sẽ còn có cơ hội gặp lại Lục Thanh Nhai trong cuộc đời này.

Giữa tháng sáu, Lâm Mị làm phiên dịch viên đi cùng người đại diện của công ty thương mại Chris, đến thành phố Đồng Hồ để tham gia đàm phán kinh doanh.

9 giờ sáng, mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang làm lóa mắt người nhìn. Lâm Mị đã gặp và hướng dẫn một số đại biểu nước ngoài tham dự sự kiện triển lãm đến khu vực hội nghị ở phía tây, vừa đi cô vừa giới thiệu về văn hóa và đời sống người dân tại thành phố Đồng Hồ.

Khi đến cổng triển lãm, Lâm Mị dừng lại cúi xuống lục tìm thẻ tham dự trong túi, bất chợt bốn dáng người mặc trang phục màu xanh quân đội lướt qua.

Lâm Mị hơi giật mình một chút, ngước lên nhìn.

Những người nước ngoài đi trước cô ngoảnh đầu lại gọi: "Cô Lâm ơi?"

Lâm Mị bình tĩnh trở lại, mời mọi người vào trước.

Khi khách mời đã vào trong hội nghị, Lâm Mị tiến về phía nhóm người mặc đồ quân đội, cầm chai nước khoáng phần nắp đã ướt đẫm mồ hôi tay. Cô hít thở sâu, thì thầm: "Lục Thanh Nhai?"

Nhóm người đó không hề phản ứng lại, ánh mắt cũng không thay đổi.

Một lát sau, cô mới nhận ra rằng họ là cảnh sát. Nếu tự nhiên lại bắt chuyện có thể bị xem là người tình nghi.

Lâm Mị gật đầu xin lỗi, quay người bước vào khu triển lãm. Khi đi đến gần cửa, cô lại liếc nhìn một lần nữa.

Người đàn ông đó mặc đồng phục huấn luyện màu xanh quân đội, thắt lưng quần có dao găm, mang một đôi bốt quân đội, đeo kính râm, cầm súng, tư thế thẳng đứng như cây liễu trắng sừng sững trong mưa gió.

Nhưng thật kỳ lạ, kính râm và mũ bảo hộ đã che nửa khuôn mặt của anh, nhưng chỉ nhìn thoáng qua cô cũng đã nhận ra.

Tuy nhiên cô lại nghi ngờ đây chỉ là ảo giác.

Cuộc họp buổi sáng chủ yếu là để hai bên công ty tiếp xúc và đưa ra ý kiến. Hội nghị thương mại sẽ kéo dài mười hai ngày, có nhiều thời gian để tranh luận.

Buổi sáng trôi qua một cách nhạt nhẽo, giờ nghỉ trưa, Lâm Mị dẫn một số người nước ngoài ra ngoài ăn trưa.

Bước ra ngoài cửa trung tâm triển lãm, cô nhìn sang góc đường lúc sáng, bốn người kia đã không còn ở đó.

Hành động đứng lại nhìn chằm chằm của cô đã thu hút sự chú ý của những người khác.

"Cô ơi."

Lâm Mị quay mặt lại.

Người dọn dẹp hội trường đang nhìn vào chai nước khoáng trong tay cô: "Cô uống hết chưa? Có muốn vứt rác không?"

"Vâng, uống hết rồi." Lâm Mị mỉm cười, đưa chai cho người dọn dẹp.

Ra khỏi trung tâm triển lãm, đi về hướng tây khoảng năm trăm mét, có một quán ăn địa phương rất nổi tiếng,

Hai hàng cây xanh lá dọc theo ven đường, bóng râm dày đặc, một số chiếc xe Jeep quân sự đậu sát mép đường. Một đội cảnh sát có vũ trang, người đứng tựa vào xe Jeep, người ngồi xuống ven đường, mỗi người cầm một hộp đồ ăn, nói cười vui vẻ.

Lâm Mị dừng lại, cô thấy phía xa có một nhóm phóng viên đang giơ camera lên chụp ảnh, cô quay người tiến về phía đám đông.

Không thấy ai giống Lục Thanh Nhai.

Quán ăn này không có phòng riêng, chỉ có thể ngồi ăn chung với mọi người, mùi bún và nước mắm đủ loại hòa lẫn trong không khí của máy lạnh càng ngày càng trở nên nồng nặc không thể chịu nổi.

Nhiệt độ bắt đầu nóng lên, Lâm Mị không có tâm trạng ăn uống, cô gọi vài món đặc sản cho những vị khách người nước ngoài, còn mình thì gọi một bát cháo trắng ăn kèm bánh bao.

Những người nước ngoài thân thiện bắt đầu đề cập đến "binh sĩ Trung Quốc" họ gặp trên đường.

Đúng lúc đó, có một bóng người bước vào quán ăn, chính là một "binh sĩ Trung Quốc".

Những người nước ngoài “Wow” lên ngạc nhiên, Lâm Mị liếc nhìn, rồi lập tức cúi mặt xuống.

Người đàn ông đó cao gần một mét chín, che hết ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, làm cho không gian trở nên chật hẹp hơn.

Anh mở tủ lạnh trưng bày ở quán ăn, lấy bốn chai nước ngọt, rút ra một tờ 50 nhân dân tệ, khi chủ quán đang lấy tiền để thối lại, anh đứng đó đưa nắp chai vào mép quầy, mở nắp từng chai một.

Động tác nhanh chóng, toát lên vẻ lạnh lùng bất cần.

Sau đó, anh nhận lại tiền thối, nhét vào túi, rồi cầm cả bốn chai nước bằng hai tay, quay lưng đi thẳng ra bên ngoài.

Vào lúc đó, Lâm Mị cuối cùng cũng đã chắc chắn, anh chính là Lục Thanh Nhai.

Bên trong quán ăn sáng sủa trở lại

Lâm Mị gấp giấy ăn trên bàn rồi lại mở ra làm phẳng, làm phẳng rồi lại gấp lên, cuối cùng cô vo viên tờ khăn giấy trong lòng bàn tay ném vào thùng rác.

Bên lề đường, đội cảnh sát đã ăn xong, đang ngồi nghỉ, người thì sửa giày, người thì hút thuốc, uống nước.

Lâm Mị chỉ cần nhìn sơ qua một cái là thấy Lục Thanh Nhai.

Anh ngồi một mình cách đó ba bốn mét, cúi đầu, tay cầm một điếu thuốc, dưới chân là đôi giày quân đội, bên cạnh có một chai nước ngọt, chưa uống ngụm nào.

Bên cạnh có người hét lên: "Đội trưởng Lục! Anh không uống nước ngọt thì để tôi uống cho!"

Anh nhìn lên: "Đi chỗ khác!"

Khi quay đầu lại, anh bất ngờ chạm một ánh mắt phía đối diện.

Bóng râm, thời tiết nóng bức, tiếng ve ồn ào.

Kí ức của mùa hè rực rỡ ùa về.

Lâm Mị bước đi như người vô hồn.

Khi đến gần Lục Thanh Nhai, cô chợt bừng tỉnh, lấy lại tinh thần: "Nhìn thấy anh nên tôi đến đây để chào hỏi."

Khói thuốc bốc lên.

Lục Thanh Nhai ngẩng đầu nhìn từ dưới lên.

Ánh mắt này là đánh giá, nghi ngờ, hay đang suy ngẫm? Lâm Mị không thể phân biệt rõ.

Im lặng một lúc, cuối cùng cô thấy anh bắt đầu cử động, tàn thuốc bị gãy một đoạn rơi xuống đất, anh cười: "Ồ, hóa ra là cô Lâm, lâu rồi không gặp nên không nhận ra."

Bên cạnh, đồng đội của Lục Thanh Nhai đồng loạt quay đầu lại.

Tiếng ve kêu ngày càng lớn, nhưng hai người lại im lặng, một người đứng, một người ngồi.

Khung cảnh này rất kỳ quái, những binh sĩ cảnh sát mới ở phía sau tò mò nhìn Lâm Mị, đẩy vai nhau và nói chuyện một cách lớn tiếng khiến mọi người ở ngoài đường cũng có thể nghe thấy.

"Ai vậy?"

"Người yêu của đội trưởng Lục à?"

"Ăn nói linh tinh, đội trưởng Lục làm sao có thể có người yêu chứ!"

Lục Thanh Nhai cầm lấy chai nước ngọt, đột ngột đứng dậy, quay đầu nhìn một binh sĩ cảnh sát trong nhóm đó, "Ngu Xuyên! Nước ngọt đây, uống hết trong mười giây! Mọi người xếp hàng, chuẩn bị đổi ca!"

"Dạ!"

Ngu Xuyên gãi đầu, mặt mày ủ dột, bị người khác đẩy lên phía trước, mới từ từ bước ra khỏi hàng, nhận chai nước ngọt từ tay Lục Thanh Nhai.

Anh ấy ɕảɷ ŧɦấყ đây không phải là chai nước ngọt mà là bình chứa xăng.

Ở phía khác, trong khi Lục Thanh Nhai đang chỉnh sửa lại quần áo, Lâm Mị dập tắt điếu thuốc chưa hút hết của anh, ném vào thùng rác.

"Thưa giáo viên Lâm, khi nào cô rời đi? Kết thúc nhiệm vụ đội cảnh sát vũ trang cơ động Đồng Hồ muốn đề nghị mời cô dùng bữa."

Giọng điệu của anh rất khách sáo, không giống giọng điệu khi nói "không nhận ra cô". 

Lâm Mị đã phục hồi trạng thái bình thường, không còn mất kiểm soát nữa. Cô trả lời một cách bình tĩnh: "Chưa biết, nếu có thời gian, tôi sẽ liên hệ."

Lục Thanh Nhai tỏ vẻ lạnh lùng: “Số điện thoại của tôi là 131XXXXXXXX. Có thể có nhiệm vụ, không chắc nghe máy được."

Lâm Mị nói "vâng", nhưng chắc chắn cô sẽ không gọi điện thoại.

Tia nắng chiếu xuống xuyên qua tán lá cây đa, dưới bóng râm loang lổ ánh sáng, cô nhìn Lục Thanh Nhai, người đàn ông đã tám năm mới gặp lại, vừa thân quen vừa xa lạ.

Lục Thanh Nhai cũng nhìn cô, nhưng chỉ thoáng chốc đã quay người lại và hô to: “Tập hợp!”

Hai chân khép lại, đôi giày quân đội dậm xuống thật mạnh, lưng thẳng, cả cơ thể không động đậy.

"Chuẩn bị! Quay trái! Chạy bộ - Chạy!"

Một dãy bóng người đứng thẳng lên, điểm danh rồi bước đi mạnh mẽ, biến mất dưới ánh nắng mặt trời nóng bỏng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Còn năm phút nữa là đến giờ đổi ca, khi tới nơi mọi người giữ nguyên vị trí, nghỉ ngơi một chút và chờ đợi. Lúc này, Ngu Xuyên tiến lại gần Lục Thanh Nhai, đôi mắt xoe tròn: “Đội trưởng Lục, tôi thấy anh và cô Lâm gặp nhau."

Lục Thanh Nhai bị nói trúng tim đen, anh nhìn Ngu Xuyên chằm chằm.

"Tôi thấy anh vào quán ăn."

"Vào quán ăn thì sao? Tôi mua nước ngọt cho cậu mà?"

"Kế bên có siêu thị, sao anh lại vào quán ăn mua nước ngọt?"

Ngu Xuyên là người giỏi quan sát nhất trong đội, cộng thêm việc anh ấy thường xuyên đọc những cuốn sách tâm lý khi rảnh rỗi, nên nắm bắt suy nghĩ của người khác rất chính xác, mọi người hay nói anh ấy là có “ánh nhìn xuyên thấu”.

Trước đây nhìn "xuyên thấu" người khác, lần này nhìn "xuyên thấu" đội trưởng.

Lục Thanh Nhai nhếch môi: “... luật nào nói không được vào quán ăn mua nước ngọt?"

"Cô Lâm là..."

"Cậu tập luyện chưa đủ đúng không? Về tăng cường độ tập luyện lên!" Ngu Xuyên sợ nhất điều này, ngay lập tức im lặng, nhìn Lục Thanh Nhai một cái rồi quay về chỗ.

Buổi chiều, nhiệt độ của tòa nhà phía tây trở nên thấp hơn. Lâm Mị lạnh đến mức bàn tay run rẩy, khi không có ai chú ý, cô quay lưng lại và hắt xì hơi một cái.

Hôm nay, bất ngờ gặp lại Lục Thanh Nhai, tâm trạng của cô cũng bị ảnh hưởng. 

Nhưng cô là kiểu người mà dù trong trái tim cô đang nổi bão cấp 10 thì ngoài mặt cô vẫn thể hiện sóng yên biển lặng.

Giờ giải lao, cô đi uống nước. Mang theo một chai nước khoáng đi xa khỏi khu vực triển lãm, bước xuống khán đài ngồi ở hàng ghế thứ ba.

Cô ngả lưng về phía sau, day day chỗ huyệt giữa trán, ɕảɷ giác mệt mỏi tràn về giống như một con sóng lớn, cùng với không khí lạnh lẽo len lỏi vào từng thớ thịt.

Nơi này đông đúc, tiếng ồn ào bủa vây, những người màu da khác nhau, ngôn ngữ khác nhau, hòa quyện lại khiến cảnh tượng hết sức náo nhiệt.

Cô đã uống hết một nửa chai nước, chuẩn bị quay lại làm việc, đột nhiên cô nín thở, giữa không gian ồn ào này có một tiếng động rất nhỏ nhưng không giống những tiếng động khác.

"Bíp, bíp, bíp."

Đơn điệu, nhưng liên tục.

Lâm Mị hít thở sâu, cẩn thận lắng nghe, âm thanh đến từ phía bên phải.

Bên phải, dưới chỗ ngồi thứ hai.

Lâm Mị cúi người nhìn xuống, là một chiếc túi đựng đồ màu đen. Cô nắm lấy và đột nhiên, tiếng "bíp" mà ban đầu chỉ vang lên hai giây một lần, lại tăng tần suất lên, trở nên "bíp bíp bíp" một cách điên cuồng.

Cô giật mình.

Lâm Mị nhẹ nhàng mở dây kéo túi đựng đồ, nhìn thấy bên trong có một đống đồ vật không rõ nguồn gốc kèm theo một thiết bị điện tử, trên màn hình đỏ có chữ số chấm nhảy không ngừng.

9:56…

9:55…

9:54…

Tâm trí của Lâm Mị trống rỗng, tim như ngừng đập.

Sau nửa phút, cô vẫn giữ nguyên cơ thể không chuyển động, bàn tay còn lại mò điện thoại di động.

131XXXXXXXX.

Cô cẩn thận bấm từng số.

Sau mười giây, điện thoại được nhấc máy.

Giọng Lâm Mị run rẩy: "Lục Thanh Nhai..."

8:30…

8:29…

Khi đếm ngược còn 7 phút 10 giây, trong tầm nhìn trắng xóa của Lâm Mị, bóng dáng ấy cuối cùng cũng xuất hiện.

Người đó vững vàng, dựa vào lan can, nhảy vào khu vực khán đài.

Giọng nói điện tử vang lên từ loa: "Cơ sở vật chất khán đài đang gặp sự cố, người tham gia xin vui lòng rời khỏi địa điểm ngay lập tức... Lưu ý xin vui lòng..."

Phía sau Lục Thanh Nhai còn có một người đàn ông ăn mặc bình thường. Cả hai nhảy lên cầu thang, chỉ chạy vài bước là đến gần Lâm Mị. Họ từ cửa sau đi vào, hành động nhanh chóng gần như không có ai khác chú ý.

Lâm Mị mở mắt chậm rãi, mồ hôi dọc theo lông mày rơi xuống, đau đớn.

Lục Thanh Nhai nắm chặt bàn tay đang cầm điện thoại bất động của cô, giọng nói trầm lắng: "Tôi đếm 1, 2, 3, cô đứng dậy."

Lâm Mị không thể nói lời nào, chớp mắt một cái để thể hiện sự đồng ý.

Người đàn ông đứng sau Lục Thanh Nhai mở chiếc túi màu đen, cẩn thận tiến đến.

Nửa phút sau, anh ta ra dấu với Lục Thanh Nhai.

Lục Thanh Nhai: "1, 2, 3."

Đôi chân của Lâm Mị không còn sức lực.

Lục Thanh Nhai nâng cô lên một chút, đẩy, "Chạy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play