Khi mới gia nhập đội cảnh sát, mọi người đều hay hỏi về "quê của cậu ở đâu", "gia đình có bao nhiêu người", "ở quê có những địa điểm hay đặc sản gì không" rồi càng ngày càng hỏi chi tiết hơn. Dù trước đó có người yêu hay không thì đều phải trả lời trung thực.
Những người có bạn gái thì giữ chặt bức ảnh có hình người yêu và cười tủm tỉm, còn những người chưa có bạn gái, thì tự tưởng tượng về việc kết hôn với Lâm Chí Linh và Song Hye Kyo.
Chỉ có Lục Thanh Nhai là không nói một lời nào.
Có người trêu chọc tục tĩu: "Lão Lục, đừng nói là đến bây giờ cậu vẫn chưa nếm mùi phụ nữ nha?"
Lúc đó bị quản lý nghiêm ngặt, không được hút thuốc, Lục Thanh Nhai cắn một cây cỏ trong miệng rồi nói: "Các người thì biết cái quái gì, mối tình đầu của tôi xinh đẹp như hoa, đặc biệt đôi mắt cực kỳ to tròn long lanh."
Sau này, Lục Thanh Nhai trở thành đội trưởng, mỗi khi tập huấn nhóm cảnh sát mới, trong đội luôn lan truyền câu chuyện về "tình đầu của đội trưởng có đôi mắt to tròn, xinh đẹp như hoa, nghe nói nhiều rồi vẫn chưa biết tên."
Dần dần, mọi người đều cho rằng đội trưởng Lục chỉ là đang nói xạo.
Nhưng lúc này…
Trước mặt không phải là người phụ nữ xinh đẹp như hoa, đôi mắt to tròn đấy sao.
Quang Dật Dương đẩy nhẹ Ngu Xuyên, nói nhỏ: "Có thể chính là cô ấy đó."
Ngu Xuyên mỉm cười đắc ý vì đã đoán trúng.
Lâm Mị không biết chuyện gì xảy ra, chỉ ɕảɷ ŧɦấყ sau câu nói này, ánh mắt của mọi người trong phòng đều thay đổi khi họ nhìn cô.
Vẫn là Thẩm Duệ biết cách cư xử: "Xin lỗi, cô Lâm đừng để ý, Ngu Xuyên của đội chúng tôi rất thích soi mói người khác."
Ngu Xuyên: "..."
Lâm Mị không nghi ngờ gì, cười hỏi: "Mắt to thì có ý nghĩa gì vậy?"
Ngu Xuyên ngập ngừng, gãi đầu. Quang Dật Dương nắm lấy cơ hội: "Mắt to tốt đấy! Mắt to có nghĩa là cô Lâm rất sáng tạo, tâm hồn bao la..."
Chu Viêm Viêm nghi ngờ: "Quân đội mà cũng mê tín như vậy à?"
Quang Dật Dương: "Đây không phải là mê tín, mà là có thông tin..."
Lục Thanh Nhai nãy giờ ngồi im đột nhiên lên tiếng, làm gián đoạn bài thuyết trình của Quang Dật Dương: "Mau ngồi xuống gọi món lên đi, mọi người không đói à?"
Mọi người đồng loạt đáp: "Không đói!"
Lục Thanh Nhai: "..."
Mọi người đều tò mò muốn biết về Lâm Mị nên không để ý chuyện đói no.
Quang Dật Dương không làm mọi người thất vọng, phát huy khả năng làm phiền người khác của mình, tự ý đại diện đặt ra các câu hỏi mọi người muốn hỏi: "Cô Lâm trước đây có quan hệ gì với đội trưởng Lục của chúng tôi nhỉ?"
"Đồng hương." Lâm Mị cười một cách khó hiểu.
"Cô Lâm làm nghề gì? Tôi nghe anh Thẩm Duệ nói lúc phát hiện bom, cô đã hỗ trợ chúng tôi rất nhiều.”
"Tôi làm phiên dịch."
"Vậy là thường xuyên đi nước ngoài phải không?" Quang Dật Dương nhìn sang Ngu Xuyên, ra tín hiệu hỏi anh ấy có thể “đọc suy nghĩ” của cô được không?
Ngu Xuyên bắt đầu động não chăm chú nhìn.
Lục Thanh Nhai và Lâm Mị mỗi người một hướng, một người quay sang bên trái hút thuốc, một người quay về bên phải trò chuyện rôm rả. Mặc dù họ ngồi cùng một dãy ghế, nhưng khoảng cách giữa hai người cứ như cách nhau một đại dương.
Người quen biết bình thường sẽ không cư xử như thế, nếu chưa từng có chuyện gì xảy ra với hai người này, anh ấy sẽ tự nguyện chạy 20 km.
Quan sát một hồi, Ngu Xuyên mạnh mẽ nói: "Trước đây cô Lâm là giáo viên của đội trưởng Lục đúng không?"
Lâm Mị đang nâng cốc trà, đột nhiên dừng lại: "Trước đây có làm gia sư dạy kèm tiếng Anh khoảng 2 tháng."
Mọi người kéo dài âm thanh "Ô" một cách trầm trồ, trong đội chỉ có Lục Thanh Nhai có khả năng tiếng Anh tốt nhất, giờ nghỉ hay xem các bộ phim Mỹ hoặc Anh, bộ phim nào không có phụ đề, anh có thể phiên dịch ngay lập tức.
Khi mới nhập ngũ, mỗi khi có thời gian rảnh, anh đều ngồi ở một góc, cầm cuốn sổ nhỏ, học từ vựng. Lúc đó, người chỉ huy còn đặt biệt khen ngợi anh, nói rằng mọi người nên học hỏi đồng chí Lục Thanh Nhai, có tư duy tiên tiến và hướng tới quốc tế.
Đây là một tấm gương trong đội đã được truyền miệng trong vài năm nay, nhưng không ngờ rằng sau lưng lại có một động cơ đầy thú vị như vậy.
Lục Thanh Nhai lên tiếng: “Được rồi! Đâu phải đang điều tra dân số đâu, Diêu Húc né sang một bên, để người ta mang đồ ăn lên."
Thức ăn và rượu được mang ra, toàn bộ đều là đặc sản của thành phố Đồng Hồ, Quang Dật Dương chuyên nghiệp giới thiệu từng món, cuối cùng cười và nói: "Cô Lâm, bữa ăn này thay lời cảm ơn của chúng tôi dành cho sự hỗ trợ của cô hôm nay."
Lâm Mị cười nói: "Không, tôi phải cảm ơn mọi người đã mời tôi mới đúng, nếu không làm sao tôi có cơ hội ăn cùng mọi người như vậy."
Quang Dật Dương: "Đừng khách sáo! Nếu cô Lâm không chê, lần sau để đội trưởng Lục đưa cô đến nhà ăn của chúng tôi, ở đó có rất nhiều món ngon, đúng không đội trưởng Lục?"
Lục Thanh Nhai hút một điếu thuốc, phẩy tro thuốc vào gạt tàn, ngồi thẳng người lên một chút, vẻ mặt không thể phân biệt được là đang vui hay tức giận, nhưng khi anh không cười lại toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ: "Trung Úy Quang, lần trước cuộc thi bắn tỉa toàn quân, kết quả bắn chuyển động trong 180 giây của cậu là bao nhiêu điểm?"
Ngu Xuyên thay anh ta trả lời: “295 điểm!"
"Tháng sau, Tổng cục tham mưu trưởng sẽ đến kiểm tra, nếu cậu không đạt được 300 điểm, có lẽ sẽ không giữ được kỷ lục đâu nhỉ?"
Quang Dật Dương nói: "Đội trưởng Lục, kỷ lục không phải muốn phá là phá..."
Lục Thanh Nhai cười nhếch mép: "Đã biết kỷ lục khó phá, sao không nhanh chóng ăn xong rồi quay lại tập luyện, lần sau thi đấu không đạt được hạng nhất, đừng nói với người khác là chúng ta chung đội."
Quang Dật Dương la hét: "Đội trưởng Lục, cái này là coi thường người khác quá đáng! Nếu tôi đạt được hạng nhất thì sao? Cậu có thể mời tất cả mọi người ở đây một bữa không?"
Lục Thanh Nhai nói, "Nếu cậu đạt hạng nhất, tôi sẽ mời."
Bầu không khí ngay lập tức trở nên cuồng nhiệt, có một cảnh sát mới cầm điện thoại di động và hét lên: "Đội trưởng Lục! Tôi quay video rồi! Không được nói dối đâu!"
Mọi người nổi loạn, chỉ có Thẩm Duệ giữ bình tĩnh, cười nói với Lâm Mị: "Cô Lâm, đừng bận tâm, mọi người trong đội đều như vậy."
Lâm Mị dịu dàng mỉm cười, gật đầu, không thể không ngoái nhìn về phía Lục Thanh Nhai.
Trước đây anh cũng như vậy, chỉ cần lên tiếng kêu gọi, mọi người đều nghe theo, ai cũng kính trọng anh.
Bình thường đội cảnh sát cơ động nhận rất nhiều nhiệm vụ khó khăn, nếu không phải vì lần này họ được phân công hỗ trợ an ninh cho hội nghị thương mại, thì họ ít có cơ hội được nghỉ ngơi thư giãn như bây giờ. Vì vậy hôm nay họ tranh thủ ăn thịt uống rượu thỏa thích.
Lúc đầu Lâm Mị có chút lúng túng, nhưng với một người lắm lời như Quang Dật Dương và một người tinh tế như Thẩm Duệ, cô cũng đã hòa hợp được với mọi người.
Sau khi uống ba ly rượu, Lục Thanh Nhai nhận được một cuộc điện thoại từ Phó tham mưu trưởng. Anh đặt chén đũa xuống, cầm lấy điện thoại lập tức rời khỏi phòng.
Lục Thanh Nhai vừa rời đi, mọi người ngay lập tức hướng mắt về phía Lâm Mị.
Lâm Mị không khỏi tò mò về trải nghiệm của Lục Thanh Nhai trong 8 năm qua. Vừa mới hỏi một câu, mọi người liền tranh nhau trả lời:
"Đội trưởng Lục năm đầu tiên gia nhập đội, hai năm sau gia nhập đảng, sau đó vào học viện cảnh sát... bây giờ là trung úy..."
"Đã được khen thưởng 13 lần, 3 lần Bậc Ba Anh hùng, 1 lần Bậc Hai Anh hùng, còn có nhiều giải thưởng cấp đội..."
"Năm kia, khi bắt giữ một tội phạm truy nã có súng, đội trưởng Lục bị bắn vào cánh tay, máu chảy suốt đoạn đường, đội trưởng Lục vẫn xuất sắc bắt được tên truy nã..."
"Và có một lần, khi đang thực hiện nhiệm vụ ở huyện bên cạnh, có một tên tội phạm rất khôn ngoan, đi cửa sau dùng hơi cay xịt vào mặt đội trưởng Lục, nhưng vẫn bị Lục đội bắt được. Tên tội phạm thậm chí còn dã man dùng dao đâm sáu, bảy lỗ trên người anh... đội trưởng Lục không thể nhìn thấy, nhưng vẫn giữ chặt tên tội phạm, đợi đến khi có người đến hỗ trợ..."
Lâm Mị nghe mà lạnh sống lưng.
Cuối cùng cũng hiểu, vào buổi chiều, khi anh chia tay với đội trưởng đội phòng chống khủng bố Cao Tuấn, tại sao anh lại trầm tĩnh như vậy. Một người hỏi "có điều gì muốn nói không", một người trả lời “chôn cốt ở Thanh Sơn”, giọng điệu giống như chỉ đang thảo luận việc ăn thịt hay ăn cá vào buổi trưa, không có sự khác biệt lớn.
Những tình huống đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, họ đã trải qua quá nhiều lần.
Trong ký ức của cô, Lục Thanh Nhai vẫn là một chàng thanh niên trẻ trung và nổi loạn, dẫn đầu đám anh em, không biết sợ hãi, hành động một cách ngông cuồng.
Lục Thanh Nhai qua lời kể của đồng đội lúc này, tinh thần ngông cuồng đó không thay đổi, nhưng lần này lại là một hành trình nặng nề, bảo vệ biên giới cùng nhân dân, không còn chỗ cho sống chết và danh dự.
Trái tim cô bỗng lóe lên một ngọn lửa, nhưng cô không thể nói rõ ɕảɷ giác như thế nào.
Câu nói mà cô để lại tám năm trước, bây giờ như một cú tát đột ngột vào mặt cô.
Trong đội, không chỉ có một mình anh dũng cảm, mọi người đã quen với việc được gọi đi chiến đấu ngay lập tức, giành chiến thắng ngay lập tức, vì vậy, những việc này, đều được kể với sự tự hào và kiêu hãnh, không có chút gì là vất vả khổ cực.
Sau khi họ nói liên tục về các thành tích xuất sắc của Lục Thanh Nhai, họ nhìn lên và thấy Lâm Mị đỏ hoe mắt.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi nhìn thấy điều này.
Ngu Xuyên càng chắc chắn cả hai người họ không chỉ là mối quan hệ bạn bè cũ, mà có lẽ còn có những vấn đề chưa được giải quyết.
Ngu Xuyên lựa chọn thời điểm phù hợp để chuyển hướng cuộc trò chuyện: “Vì vậy, đội trưởng Lục luôn cố gắng xây dựng danh tiếng và thành tựu suốt những năm qua, anh ấy không hề có bạn gái. 27 tuổi rồi vẫn là trai độc thân."
Có người đồng tình: "Đúng đúng! Điều kiện của đội trưởng Lục cũng không tồi, không nói đến những thứ khác, gương mặt anh ấy không có chỗ chê, quân đội đăng quảng cáo tuyển dụng còn đặc biệt kêu anh ấy làm hình ảnh đại diện! Các lãnh đạo ở trên còn làm mai người nhà cho đội trưởng Lục, nhưng anh ấy luôn nói chưa diệt được Hung Nô* thì chưa lập gia đình…”
(*Ý muốn nói Lục Thanh Nhai muốn bảo vệ nhân dân nên chưa có ý định kết hôn, giống như binh lính thời xưa chưa tiêu diệt được giặc Hung Nô thì chưa lập gia đình.)
Mọi người đang nhiệt tình "quảng cáo" đội trưởng Lục thì điện thoại di động của Lâm Mị đổ chuông.
Là một cuộc gọi video, cô chuẩn bị cúp máy, nhưng không may nhấn nhầm vào nút trả lời, hình ảnh bật lên, một giọng nói trong trẻo vang lên.
Bên ngoài, Lục Thanh Nhai sau khi nhận xong cuộc điện thoại, đang chuẩn bị quay về, cửa vừa mở, Diêu Húc chạy ra.
Diêu Húc: "Đội trưởng Lục! Tôi đi WC một chút..."
Lục Thanh Nhai gật đầu.
Diêu Húc tiếp tục nói: "Ồ, họ đang nói chuyện với con trai của cô Lâm, anh có tính vào chào hỏi không?"
Lục Thanh Nhai giật mình, "Con trai ai?"
Diêu Húc hơi lúng túng.
Diêu Húc là người trẻ tuổi nhất trong đội, có chút ngốc nghếch, hoàn toàn không hiểu được sự biến động trên bàn ăn giữa Lục Thanh Nhai và Lâm Mị, từ đầu đến cuối chỉ tập trung vào việc ăn uống.
Vì vậy lúc này cậu ta cũng không biết rằng một câu nói nhẹ nhàng của mình trở nên độc hại không kém một quả bom nguyên tử.
"...Con trai của cô Lâm, lúc nãy..." Diêu Húc gãi đầu: “Trong video cậu bé khá dễ thương, trung úy Quang đã nói chuyện với cậu bé được một lúc rồi. Đội trưởng Lục hãy nhanh chóng vào đi, nếu không họ sẽ cúp máy đó..."