Lâm Mị tức giận.
Chỉ có tiên nữ mới có thể chịu đựng được Lục Thanh Nhai, nhưng cô cũng không thể cãi nhau với một đứa con nít. Suy nghĩ mãi, cô quyết định đầu hàng: “Nói với ba của cậu, tôi không thể làm gia sư cho cậu được nữa.”
Rời khỏi căn phòng đang bật điều hòa, nhiệt độ bên ngoài có thể khiến người ta bỏng da. Lâm Mị tìm một chỗ có bóng cây, đứng ngơ ngác chờ xe buýt, không khí càng ngày càng oi bức. Nơi này hoang vắng, đến thì dễ nhưng đi thì khó, cô hy vọng có thể nhìn thấy một chiếc xe nào đó chạy về hướng trung tâm thành phố để xin đi nhờ một đoạn.
Có tiếng gầm của động cơ mô tô từ xa.
Lâm Mị nhìn lên và ngay lập tức quay mặt đi. Chiếc mô tô màu đen đỏ, nhìn một cái là biết là của Lục Thanh Nhai.
Chiếc xe mô tô nhanh chóng dừng bên cạnh cô, Lục Thanh Nhai ném cho cô một chiếc mũ bảo hiểm: "Lên xe."
Lâm Mị mím môi, không nói gì.
Lục Thanh Nhai nhíu mày, bộ dạng nghiêm túc, không giống như đang đùa, anh nói: "Không có thời gian giải thích với cô, mau lên xe đi."
Lâm Mị do dự một chút, sau đó cô cũng đeo mũ bảo hiểm và leo lên xe.
Lúc đi anh chạy xe lạng lách gây khó dễ cho cô, nhưng khi trở về Lục Thanh Nhai lại lái xe rất ổn định, anh không đi theo con đường chính có nhiều đèn giao thông mà chọn một con đường vòng nhỏ.
Lâm Mị không giỏi nhìn đường, sau khi đi vòng một lúc, cô đẩy chiếc mũ bảo hiểm lên và nhìn qua vai Lục Thanh Nhai, bảng hiệu "Bệnh viện nhân dân số 1 Giang Phổ" xuất hiện trước mặt cô.
Xe máy dừng ở cổng sau bệnh viện, anh nhảy xuống xe và nhanh chóng cởi mũ bảo hiểm đưa cho Lâm Mị: "Giúp tôi khóa xe." Không giải thích nhiều, anh chạy theo hướng tòa nhà bệnh viện, lao qua góc đường và nhanh chóng biến mất. Chìa khóa vẫn đang cắm trên xe, đung đưa một chút rồi dừng lại.
Lâm Mị khóa xe rồi tìm một nơi có bóng râm đứng đợi.
Nửa giờ sau, Lục Thanh Nhai đi xuống, vẻ mặt không vui.
Lâm Mị bước tới đưa chìa khóa cho Lục Thanh Nhai, anh nhận lấy rồi bỏ vào túi, cúi đầu nhìn cô nói: "Giúp tôi một việc." Trong lúc vội vã chạy, hai má anh đầy mồ hôi, vai và lưng cũng ướt đẫm.
Giọng điệu của anh rất chân thành, hoàn toàn khác với thái độ trước đây.
Lâm Mị: “... Nói đi.”
“Cô giúp tôi chăm sóc Edmond một thời gian. Thức ăn cho chó để trong tủ ở phòng phía đông, không cần dắt nó đi dạo, tính tình của nó cũng rất tốt, không cắn người.”
Lâm Mị ngơ ngác nhìn anh.
Lục Thanh Nhai dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tuần này tôi định ở lại bệnh viện.”
Anh không nói chi tiết nên Lâm Mị cũng không hỏi thêm nhiều, chỉ thắc mắc: “Mấy người trong nhóm cậu đâu, không giúp được sao?”
Lục Thanh Nhai cười: “Bọn họ là một đám lười biếng, tự lo được cho bản thân họ đã là may phước lắm rồi.”
Lâm Mị vuốt nhẹ mũi, tự hiểu lời nói này như là một lời khen gián tiếp về sự đáng tin cậy của mình: “Vậy còn chuyện học …”
“Biết rồi.” Lục Thanh Nhai cũng không giữ bình tĩnh nữa: “Khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ đi học.”
“Thời gian và địa điểm…”
“Cô tự chọn.”
Lâm Mị nhìn anh: “...Tạm thời tin cậu lần cuối cùng.”
Lục Thanh Nhai nghiêng đầu sang một bên, lau mồ hôi trên trán: “Việc tôi ở lại bệnh viện, cô đừng nói cho ai biết, có ai hỏi cô cứ nói tôi đi du lịch rồi.”
Vài ngày sau đó, Lâm Mị đến ngôi nhà gỗ đúng giờ để chăm sóc cho Edmond. Nhóm của Khâu Bác reo hò mỗi khi cô xuất hiện, họ gọi “Cô giáo Lâm” một cách chế giễu. Lâm Mị không rảnh để đôi co với họ, mỗi lần bổ sung thức ăn và nước cho chú chó xong, cô chơi với nó một chút rồi rời đi.
Edmond là một con chó Đức, cô ɕảɷ ŧɦấყ khá kỳ lạ, vì theo trí nhớ của cô, chó Đức thường không quá thân thiện như vậy. Nhưng mới vài ngày, nó đã trở nên quen thuộc với cô, mỗi khi cô rời đi, nó đều đưa cô đến lối ra vào, và sau khi xe nổ máy chạy, nó còn sủa theo và quẫy đuôi một lúc.
Tuy nhiên, khi sáng nay Lâm Mị đến thì đã xảy ra chuyện.
Một đám người đứng xung quanh sân, ở giữa là một người đàn ông trung niên cởi trần. Dưới chân ông ta có một cái lồng sắt, Edmond bị nhốt bên trong, sủa inh ỏi và đập đầu mạnh vào lồng.
Lâm Mị chen vào giữa đám đông: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Sau khi hỏi thăm mới biết gần đó có một đứa trẻ bị cắn. Người dân trong thị trấn đã không ưa nhóm mấy đứa con nhà giàu đua xe này từ lâu rồi, khi nghe tin này, ngay lập tức có người chắc chắn rằng “Con chó của bọn nhóc ấy đã làm”. Do đó, một nhóm người mang theo lồng, dao, lưới cá và cả bẫy thú hung hãn đến đòi trừng phạt.
Edmond dù có thông minh đến đâu, cũng không thể chống lại được hơn chục người trưởng thành cùng nhau đuổi bắt, cuối cùng nó bị nhốt vào lồng.
Chân sau của nó chảy máu, làm cho mảnh đất phía dưới ướt sũng, Lâm Mị nhìn thấy thì tức giận không chịu nổi, chạy lên và đứng trước lồng: “Ông nói nó cắn, vậy bằng chứng đâu!'
“Cần bằng chứng gì nữa! Ở đây hàng xóm đều quen biết nhau, ai lại để chó cắn người, xung quanh chỉ có mỗi con chó của bọn nhóc này…”
“Thị trấn này không chỉ có một con chó! Nếu ông muốn trừng phạt nó, ít nhất cũng mang người bị cắn đến đây chứ…” Lâm Mị dừng lại, nhận ra rằng cô đang đặt mình vào một tình huống khó xử, “... Ông đã hỏi đứa bé chưa? Chó cắn nó như thế nào…”
“Đừng nói chuyện với cô ấy!” Một người đàn ông trung niên vung con dao làm bếp lên: “Dù nó có cắn hay không thì hôm nay cũng phải giết chết, nếu không mai mốt cũng xảy ra tai nạn.”
Lâm Mị đứng thẳng che chắn Edmond: “Nếu ông muốn giết nó thì giết tôi trước này!”
Một người phụ nữ trung niên tiến đến muốn kéo cô ra: “Cô gái ơi, đừng cứng đầu, chỉ là một con chó thôi mà…”
Lâm Mị không nói nhiều, quỳ xuống đất ôm lấy lồng sắt. Edmond rên ăng ẳng.
Lâm Mị đưa ngón tay vào lồng, sờ nhẹ đỉnh đầu dính bụi bẩn của nó, nói nhỏ: “Không sao đâu Edmond.” Chiếc lưỡi ẩm ướt của Edmond liếm vào ngón tay cô.
Nhóm người này dám đối đầu với chó, nhưng không dám đối đầu với người. Nhìn thấy Lâm Mị có vẻ như muốn tự tử, họ cũng không dám tiến lên.
Một người phụ nữ trung niên lại gần hỏi: “Cô gái ơi, con chó này không phải của cô chứ…”
“Là của tôi.”
Tình hình bỗng trở nên căng thẳng.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng ầm ầm, giữa một đám bụi mù mịt, bảy tám chiếc xe mô tô nối đuôi nhau đi vào, đều đặn dừng lại trước cửa. Lâm Mị nhìn lên và thấy Lục Thanh Nhai đang nhảy xuống xe mô tô.
Anh chế nhạo: "Có vấn đề gì thì đến trực tiếp nói với tôi, ăn hiếp chó và phụ nữ làm cái gì!"
Nhóm người này không dám xung đột với nhóm Lục Thanh Nhai. Khi anh nói như vậy, họ ngay lập tức sợ hãi rụt rè.
Nghe tiếng Lục Thanh Nhai, Edmond gào lên mạnh mẽ hơn. Lâm Mị lo lắng nó sẽ làm vết thương trên chân trầm trọng hơn, ngay lập tức nhẹ nhàng an ủi nó: "Không sao, sắp mở cửa cho Edmond rồi."
Lục Thanh Nhai và nhóm của anh đe dọa một lúc, nhóm người kia chỉ biết chửi rủa rồi mạnh ai nấy về, không dám làm loạn.
Khi Lâm Mị nghe tiếng nhóm người dân đi xa dần, cô thở phào nhẹ nhõm rồi ngay lập tức đi mở cửa lồng. Có tiếng bước chân phía sau lưng cô, rồi đột ngột kéo cánh tay của cô lên.
Lục Thanh Nhai cúi đầu nhìn cô, lo lắng hỏi: "Có bị thương không?"
Chân cô mềm nhũn, cô đứng đó một lúc lâu mới bình tĩnh nói: "Tôi không sao, nhưng Edmond..."
Quần áo và khuôn mặt của cô đều lấm lem bùn đất, cánh tay của cô lạnh ngắt.
Lục Thanh Nhai không thể hiểu được trong lòng mình đang trải qua loại cảm xúc gì, anh phủi nhẹ bụi bẩn trên tóc cô: "Cô đi rửa mặt đi, để Edmond cho tôi."
Lục Thanh Nhai thả lỏng cánh tay cô, đợi cô gật đầu, anh mới cúi xuống để ôm Edmond ra khỏi lồng.
Sáng hôm sau, Lâm Mị cùng Lục Thanh Nhai đi vào trung tâm thành phố để giúp Edmond xử lý vết thương, rồi quay lại ngoại ô. Edmond đã được bôi thuốc trên chân, nằm yên trong một chiếc chuồng sạch sẽ và khô thoáng, đôi mắt trong trẻo nhìn chăm chú vào Lục Thanh Nhai, có vẻ rất tội nghiệp.
Lục Thanh Nhai vuốt nhẹ đầu của nó: "Đừng cử động, chờ khỏi rồi ba sẽ đưa con đi chơi."
Lâm Mị cũng ngồi xuống bên cạnh, hỏi Lục Thanh Nhai: "Tên của nó... có phải là đặt theo bá tước Monte Cristo không?"
"Đúng vậy, Abbé Faria."
Abbé Faria là người đã giúp Edmond Dantès, bá tước Monte Cristo, thoát khỏi nhà tù. Lâm Mị ɕảɷ ŧɦấყ gương mặt nóng bừng, không thể ngờ rằng Lục Thanh Nhai thậm chí còn đọc kiệt tác nước ngoài, thật là kỳ quái.
Lâm Mị hỏi: "Tại sao cậu lại nuôi nó ở đây?"
"Ba tôi không cho nuôi, hơn nữa ở trung tâm thành phố cũng rất gò bó, ở đây nó tự do hơn một chút."
Lục Thanh Nhai quay đầu nhìn cô.
Lâm Mị vuốt nhẹ lông của Edmond, rồi chợt nhận ra ánh nhìn của anh: "Sao?"
Lục Thanh Nhai mỉm cười nhìn cô: "Đồ ngốc."
Chưa bao giờ anh gặp ai như cô, ngốc nghếch, ngây thơ, dũng cảm, và tốt bụng.
Trong hai tuần tiếp theo, Lục Thanh Nhai ngoan ngoãn đi học cùng với Lâm Mị.
Thật ra cũng không ngoan lắm, anh chỉ đồng ý tham gia học nửa ngày, buổi chiều nhất định phải đi ra ngoại ô để tập lái xe mô tô. Lâm Mị không thể phản đối, chỉ có thể đi theo anh, cố gắng truyền đạt càng nhiều kiến thức càng tốt, và ép anh nhớ từ vựng.
Lục Thanh Nhai khá thông minh, nhưng anh không thích học hành chăm chỉ. Trong nửa giờ học đầu tiên, anh thường xuyên trêu chọc cô. Một lúc sau anh lại muốn cô chơi game cùng mình, đấu tay đôi, chế nhạo cô khi cô thua. Được một lát lại muốn cùng cô xem phim hoạt hình "Truyền Thuyết Anh Hùng Dải Ngân Hà", rồi lại muốn ăn dâu, gọi người mang đến... Lâm Mị bị choáng ngợp bởi những chiêu trò của anh.
Có lần Lục Thanh Nhai hỏi cô: "Cô giáo Lâm, cô mới hai mươi tuổi, sao lại có thể tốt nghiệp đại học?"
Lâm Mị ɕảɷ ŧɦấყ câu hỏi này không phải là đang trêu chọc, nên cô trả lời: "Trí nhớ của tôi khá tốt, khi tôi còn nhỏ, tôi đã thông minh hơn một chút so với bạn bè đồng trang lứa, ba tôi rất tự hào về điều đó. Khi tôi năm tuổi, ông đã đưa tôi đi học tiểu học. Nhưng sau này tôi mới biết rằng, lúc đó ba mẹ tôi đang trong giai đoạn thăng tiến, rất bận rộn, không muốn bị tôi quấy rầy."
Lục Thanh Nhai cười: "Cô tự nói về bản thân mình như vậy sao?"
Lâm Mị tiếp tục: "Tuy nhiên, khi vừa học lớp hai tiểu học, ba tôi muốn tôi nhảy lên học lớp bốn luôn nhưng hiệu trưởng không chấp thuận. Sau đó, khi tôi lên trung học, ba tôi mới phát hiện điểm Vật Lý của tôi rất tệ."
Lục Thanh Nhai hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, tôi vẫn học ở một trường trung học uy tín, chọn ngành Văn học, cũng chỉ đủ sức thi đậu một trường xếp hạng 985 trong tỉnh." Cô kết thúc bài phát biểu của mình: "Nghe có vẻ khó khăn nhưng thật ra thì không."
Lục Thanh Nhai suy ngẫm về một chi tiết trong câu chuyện: "Trí nhớ tốt?" ( truyện trên app T𝕪T )
Lâm Mị cảnh cáo: "Cậu định làm gì vậy?"
"Chơi ghi nhớ lá bài không? Chiều nay chơi nha."
Lâm Mị thẳng thừng từ chối: "Mơ đi!"
Tuy nhiên, chiều hôm đó, Lâm Mị vẫn bị kéo đi ra ngoài ngoại ô. Trên thực tế, trong hai tuần qua, mỗi chiều cô đều bị Lục Thanh Nhai dắt đi với những lý do kỳ lạ khác nhau.
Buổi chiều, bọn họ thực sự tổ chức đánh bài Poker, Lâm Mị ngồi bên cạnh Lục Thanh Nhai, âm thầm hướng dẫn anh đánh bài. Lúc đầu cô không muốn, nhưng sau khi bị Lục Thanh Nhai liếc nhìn hai lần, cô không thể giữ được nguyên tắc của mình.
Cuối cùng, Lục Thanh Nhai thắng lớn, mọi người đồng thanh kêu gọi ăn mừng.
Lục Thanh Nhai đẩy số tiền đã thắng lên bàn: "Ai muốn ăn gì tự đi, tiền này chia nhau đi"
"Chẹp!" Mọi người đều méo mặt: “Ai cần chút tiền lẻ này chứ."
Lâm Mị ngồi bên cạnh, lặng lẽ nghĩ: "Tôi cần!"
Chơi bài chán, mọi người chuyển sang chơi mạt chược.
Bên ngoài trời rất nóng, cô không thấy Edmond ở trong nhà nên quyết định ra ngoài tìm nó.
Vừa bước tới cửa đã nghe thấy tiếng của Lục Thanh Nhai và Khâu Bác.
Khâu Bác cười nói: "Anh Lục, cô giáo Lâm mỗi ngày đều đi theo anh, có phải cô ấy thích anh không?"
Lâm Mị nín thở chờ đợi, chỉ nghe Lục Thanh Nhai cười nói: "Thích tôi? Cô ấy dám sao?"
Cửa ra vào gần chỗ rửa tay có một cây cây không rõ tên, có thể là cây dâu, có thể là cây anh đào, lá màu xanh ngọc, tạo nên một chút bóng râm.
Bên cạnh còn có một chiếc ghế nhựa, không biết là ai để lại.
Lâm Mị ngồi trên chiếc ghế nhựa, nắm lấy ống nước, rửa những mảng xi măng bám trên tường, có một đàn kiến đen bị cuốn trôi theo dòng nước.
Một bóng đen tiến đến.
Lâm Mị giật mình nhưng không ngẩng đầu lên.
Bóng đen kia cúi xuống bên cạnh cô, nhìn chăm chú vào dòng nước đang chảy, đột nhiên vươn tay ra, lấy cái ống nước.
Lâm Mị lập tức buông ra, nhưng anh lại nắm chặt ống nước cùng những ngón tay lạnh lẽo của cô.
Lâm Mị run lên một chút, không cử động.
Lục Thanh Nhai giữ tư thế nắm lấy ngón tay của cô, chuyển ống nước sang tay kia.
Nước tiếp tục chảy ra, đàn kiến vừa leo lên lại một lần nữa bị cuốn trôi.
Gió làm dịu đi cái nắng mùa hè.
Lục Thanh Nhai nhẹ nhàng mỉm cười, quay đầu nhìn cô một cách nghiêm túc: "Cô Lâm, cô có muốn “thuần hóa” tôi không?”
Lâm Mị vẫn không cử động. Tai và mặt cô nóng bừng, cổ họng cứng nhắc không nói được gì.
Anh vẫn giữ chặt tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt vừa lo lắng vừa kiên quyết.
Đan Đông Đình đứng ngay cửa gọi: "Anh Lục!"
Lâm Mị liền định rút tay ra, nhưng Lục Thanh Nhai nắm chặt tay cô hơn nữa, lười biếng đáp: "Đừng lại đây, vợ tôi không thoải mái."
Lâm Mị nghe thấy Đan Đông Đình nói gì đó, rồi quay đầu trở vào trong.
Lâm Mị nhỏ giọng: "Ai là vợ cậu."
Lục Thanh Nhai cười: "Bây giờ nếu cô đồng ý, thì cô là vợ tôi."
Một lúc sau, Lục Thanh Nhai nói: "Đã suy nghĩ kỹ chưa? Chân tôi cứng đơ rồi." Anh kéo cô đứng dậy.
Lâm Mị bất ngờ đứng lên, chưa giữ được thăng bằng bị Lục Thanh Nhai dùng sức kéo cô về phía trước.
Chàng trai siết chặt đôi tay hơi run rẩy, vòng quanh eo và lưng cô với một lực mạnh đến mức cô ɕảɷ ŧɦấყ như không thở được.
Bầu trời nóng bức, cơ thể gần cơ thể.
Tim sắp nhảy ra khỏi miệng.
Cô ngửi thấy mùi mồ hôi của anh, nồng nàn, hơi thở trẻ trung và sạch sẽ.
Hai tai Lâm Mị ù đi, gò má nóng bừng áp vào ngực anh.
Mặt đất như đang chìm xuống, mọi thứ dường như mờ ảo.
"Tôi dám." Cô nói.
Ý tôi là tôi dám thích cậu.