Ánh nhìn này khiến Lục Thanh Nhai ɕảɷ ŧɦấყ như ngọn lửa trong người đột ngột bị dập tắt bằng một gáo nước lạnh.
Trong suốt nửa đoạn đường sau, anh lái xe cẩn thận đến trước cổng sân tập có hàng rào sắt bao quanh.
Lâm Mị nhảy xuống xe, nhìn anh với khuôn mặt trắng bệch, nhíu mày và run rẩy nói: "...Có lẽ đến lúc cậu thực hiện lời hứa của mình rồi."
Lục Thanh Nhai không nói gì, đưa tay gãi tấm lưng của mình - ngực của Lâm Mị đã áp sát ở đó suốt đoạn đường, khiến anh đổ nhiều mồ hôi và cơ thể ɕảɷ ŧɦấყ không thoải mái.
Lâm Mị không muốn chờ đợi câu trả lời, nhưng cô cũng không thể nói gì thêm. Một cơn gió bất ngờ nổi lên, mùi xăng còn đọng lại trong không khí bay vào mũi cô, dạ dày cô quặn lên, không thể kiềm chế nổi nữa, Lâm Mị quay lưng và ngồi xuống, bắt đầu nôn mửa.
Lục Thanh Nhai: "..."
Mặc dù đã quay lưng đi trước khi ngồi xuống nôn, nhưng Lâm Mị biết rõ tư thế này không che chắn được gì.
Cô nghe thấy bước chân của Lục Thanh Nhai xa dần, trong lòng cô càng thất vọng hơn, Lâm Mị âm thầm bật khóc, ɕảɷ ŧɦấყ chính mình giống như nữ chính trong một bộ phim lâm ly bi đát của Quỳnh Dao.
Cô ngồi đó không muốn đứng dậy, gặm nhấm nỗi thất bại của mình.
Ít phút sau, tiếng bước chân lại vang lên, cô không quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một chai nước lạnh được đưa đến trước mặt cô.
Cô nhận lấy, sau đó ngước mắt lên nhìn theo cánh tay của anh.
Hai bên đường cỏ mọc um tùm, xen kẽ là những đám hoa dại không tên, không khí mang một mùi hương thiên nhiên thoang thoảng, Lục Thanh Nhai mặc bộ đồ trắng, nổi bật dưới ánh nắng.
Lương tâm nhà giáo và trái tim của thiếu nữ bắt đầu đấu tranh trong người cô. Gương mặt Lâm Mị nóng bừng, cô uống một ngụm nước và nhỏ giọng cảm ơn anh.
Lục Thanh Nhai nhìn cô một cái, xoay người leo lên chiếc mô tô rồi lái vào trong, chú chó Edmond và Lâm Mị đuổi theo phía sau.
Lục Thanh Nhai lái chiếc xe mô tô lao lên đường đua, ở vạch xuất phát đã có vài chiếc xe mô tô sẵn sàng.
Lâm Mị nắm chặt chai nước trên bậc thang, nhìn các tay đua đang chuẩn bị, cô hồi hộp dõi theo. Trọng tài đưa lá cờ lên rồi phẩy xuống một cái, bảy chiếc xe mô tô phóng nhanh như cắt.
Trong khói bụi mịt mù, chiếc xe mô tô màu đen đỏ của Lục Thanh Nhai dễ dàng nhìn thấy, nhưng chỉ trong nháy mắt, nó đã lao lên phía trước của đoàn đua.
Một vòng, hai vòng, ba vòng…
Lục Thanh Nhai luôn giữ vị trí dẫn đầu, khoảng cách giữa anh và những chiếc xe phía sau càng ngày càng lớn dần, giống như một tia chớp thoắt ẩn thoắt hiện.
Lâm Mị đột nhiên đứng dậy, nắm chặt hai bàn tay lại, âm thầm cổ vũ: "Cố lên, cố lên..."
Tiếng còi báo hiệu kết quả, chiếc xe mô tô màu đen đỏ đã lao qua vạch đích.
Lâm Mị nhảy cẫng lên "Yeah!" một tiếng.
Ngay lập tức cô nhận ra rằng hành động này thật ngốc nghếch, Lâm Mị quay đầu lại thì thấy ánh mắt của Edmond đang nhìn cô chăm chú.
Edmond: "Gâu!"
Lâm Mị: "..."
Trên đường đua đầy khói bụi, vài chiếc xe mô tô còn lại từ từ đến đích, những tay đua bước xuống xe, từng người một lại bắt tay với Lục Thanh Nhai, sau đó khoác vai nhau cùng đi đến khu nhà gỗ.
Khi họ đến gần, Lâm Mị nhận ra trọng tài lúc nãy là Đan Đông Đình. Cậu ta vung cờ, nhìn vào đồng hồ bấm giờ trên tay, vui mừng nói: "Anh Lục, với thành tích hiện tại của anh, chắc chắn sẽ được vào vòng trong!"
Lục Thanh Nhai đưa tay lau mồ hôi trên trán: "Còn kém xa lắm."
Mọi người đều đến vòi nước để rửa mặt, sau đó mở tủ lạnh để chọn đồ uống, ngồi xuống trên bậc thang.
Lục Thanh Nhai mở nắp một chai nước ngọt, quay đầu nhìn thấy Lâm Mị đã tự động di chuyển ra phía ngoài. Con chó Edmond, ngày hôm qua gặp cô còn sủa ầm ĩ, không biết từ lúc nào đã thân thiết với cô. Một người và một con chó ngồi ngoan ngoãn trên bậc thang.
Lục Thanh Nhai uống một ngụm nước ngọt rồi tiến lại gần.
Lâm Mị ôm cặp sách, vẫn đang nghĩ cách thuyết phục Lục Thanh Nhai học hành nghiêm túc, chợt ɕảɷ ŧɦấყ có bóng người đi tới, cô quay đầu nhìn, anh đang mang theo chai nước ngọt đến gần, ngồi xuống bên cạnh cô: "Không phải cô muốn dạy học cho tôi sao? Học thôi.”
Lâm Mị sửng sốt: "Học ở đây hả?"
Lục Thanh Nhai quay đầu nhìn cô: “Không được à?” Edmond đi tới dụi đầu vào chân Lục Thanh Nhai.
"Dĩ nhiên là không."
“Vậy thì tôi sẽ không học.”
Lâm Mị: "..."
Anh cầm chặt chai nước ngọt uống thêm một ngụm, những giọt mồ hôi vẫn còn vương trên tóc của anh, rơi xuống dưới cằm.
Lâm Mị muốn nhìn anh rõ hơn nhưng không dám ngước lên: "Lúc cậu hứa với tôi đâu có nói mấy cái điều kiện này."
Lục Thanh Nhai cười lớn, liếc nhìn cô, giơ tay cầm chai lên, chỉ vào chiếc xe mô tô đậu ở giữa sân: “Chọn một chiếc bất kỳ, chỉ cần cô chạy một vòng quanh đường đua này, tôi sẽ học cùng cô. Thời gian và địa điểm do cô quyết định. "
Anh đã mất hết uy tín, Lâm Mị không thể tin tưởng anh được nữa.
Lục Thanh Nhai co ngón tay út lại mang ý nghĩa “lời hứa” chĩa về phía cô.
Lâm Mị ɕảɷ ŧɦấყ rối bời, cô nhìn chăm chăm vào Lục Thanh Nhai.
"Cặp” Lục Thanh Nhai vươn tay ra cướp lấy chiếc cặp sách cô đang ôm, "Đưa cho tôi."
"Ê!"
Trước khi cô kịp ngăn lại, chiếc cặp đã bị Lục Thanh Nhai cướp mất. Anh kéo khóa, lấy một cuốn sổ và bút ra, mở một trang trắng và ký tên, đưa nó đến trước mặt Lâm Mị: "Tôi đã ký tên rồi, nội dung thỏa thuận cô muốn viết sao cũng được."
Lâm Mị giữ nguyên tư thế.
Lục Thanh Nhai nhếch môi: "Không dám à?"
Một thoáng im lặng, Lâm Mị cầm lấy quyển sổ rồi đặt nó lên bậc thang. Cô đứng dậy, bước vào đường đua.
Lục Thanh Nhai ngơ ngác một chút: "Ồ." ( truyện trên app T𝕪T )
Nhìn từ phía sau lưng cô rất mạnh mẽ và kiêu hãnh.
Lục Thanh Nhai vỗ nhẹ đầu của Edmond: "Edmond, đưa cô gái ngốc kia quay lại đây."
Con chó lớn vui vẻ chạy về phía cô, đứng trước mặt cô cản trở, sủa "Gâu gâu”.
Lâm Mị sợ hãi, giật mình lùi lại.
Lục Thanh Nhai tiến đến gần cô.
Lục Thanh Nhai: "Cô đi thật à?"
Lâm Mị thì thầm: "Cậu thách tôi mà."
"Nhưng cô không lái được chiếc xe đó đâu." Lục Thanh Nhai cười lớn: "Cô giáo Lâm thật sự nghiêm túc à?"
Lần thứ hai bị lừa, Lâm Mị rất thất vọng, cô hoàn toàn không nói thêm lời nào.
Lục Thanh Nhai nhìn cô.
Cô mặc một chiếc áo trắng rộng cổ tay, quần jeans ngắn, mang một đôi giày vải. Nhìn thoáng qua cũng có thể thấy dáng người cô khá đẹp, đẹp hơn rất nhiều so với những cô gái cùng lớp cấp 3 của anh.
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu anh, thực ra anh cũng không có can đảm để nhìn kỹ hơn.
"Anh Lục!" Tiếng gọi làm gián đoạn không khí im lặng của cả hai.
Người đến là một nam thanh niên cạo trọc đầu, ăn mặc thời trang, nhìn như thành viên một nhóm nhạc nam Hàn Quốc, đáng tiếc đi cùng anh ta lại là một cô nàng ngực khủng mông to, trông rất ăn chơi.
Người này tên là Khâu Bác, cũng là thành viên trong nhóm bọn họ, nhưng anh ta không chơi xe mô tô, mà tự làm kinh doanh.
Sau này cô hầu như đã quên hết những anh em trong nhóm Lục Thanh Nhai, chỉ nhớ đến Đan Đông Đình và Khâu Bác, vì cả hai đều có đặc điểm nhận dạng riêng, một là gầy như cây tre, một là đầu trọc sáng bóng.
Khâu Bác khoác vai cô gái ngực to đi tới trước mặt hai người, cười nói: "Anh Lục dẫn cô gái này theo để giải tỏa căng thẳng à? Đặc biệt thật, lần đầu tiên luôn đó."
Tim Lâm Mị đập mạnh. Lần đầu tiên? Câu nói này có ý nghĩa gì?
Trưa hôm đó, cả nhóm nấu lẩu trong ngôi nhà gỗ.
Lần đầu tiên Lâm Mị bước vào trong, cô bị kinh ngạc bởi sự sang trọng trong cách bày trí, mặc dù chỉ là một căn nhà chưa hoàn thiện, nhưng các vật dụng cơ bản đều có đầy đủ.
Cô thực sự muốn rời đi, nhưng bị Đan Đông Đình nhất quyết giữ lại, nói là muốn cảm ơn cô đã giúp đỡ cậu ta phiên dịch. Đám anh em của Lục Thanh Nhai cũng bắt đầu gọi cô là "cô giáo Lâm".
Dù cô không thích cách gọi này, nhưng phản đối không ai nghe nên đành thôi.
Lâm Mị là một sinh viên tốt nghiệp cử nhân, ngồi giữa một nhóm nam sinh đã tốt nghiệp cấp 3, nghe họ điền đơn đăng ký và nói về dự định tương lai, cô chợt có ɕảɷ giác như thời thanh xuân của cô đã trôi đi mất.
Dù cô chỉ lớn hơn họ một chút, nhưng cô cảm nhận rõ sự chênh lệch trong trải nghiệm cuộc sống.
Nhìn Lục Thanh Nhai, cô ɕảɷ ŧɦấყ xấu hổ, có chút lo lắng, luôn ɕảɷ ŧɦấყ mình như một tên trộm, luôn nghĩ về những thứ không thuộc về mình.
Ăn trưa xong, Đan Đông Đình nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi, Khâu Bác và cô nàng mà anh ta đưa đến bắt đầu hôn nhau, Edmond nằm trên sàn nhà ngủ.
Sau bữa trưa no nê, mọi người ɕảɷ ŧɦấყ hơi buồn ngủ. Lâm Mị muốn đến tủ lạnh để lấy một chai nước uống cho tỉnh táo, lúc này Lục Thanh Nhai đang ngồi trên ghế cũng đứng dậy, vẫy tay gọi cô lại.
Lâm Mị không di chuyển: "...Sao?"
Lục Thanh Nhai cười: "Đi học chứ sao cái gì."
Lục Thanh Nhai dẫn cô ra khỏi căn phòng ăn lẩu, đi đến một căn phòng khác ở phía tây.
Đó là phòng ngủ, giữa phòng được trang trí một chiếc đèn chùm sang trọng, giường rộng hai mét, theo kiểu cung điện cổ điển, gối và ga trải giường đều có đủ.
Lâm Mị tò mò lật tấm ga trải giường lên.
Lục Thanh Nhai nhanh chóng nói: "Đừng ngồi xuống!"
Lâm Mị nhìn anh thắc mắc.
"Chỗ này, đôi khi bọn họ sẽ đưa các cô gái đến đây... chưa giặt." Lục Thanh Nhai giải thích.
Lâm Mị đỏ mặt.
Lục Thanh Nhai nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sau đó sử dụng remote mở điều hòa nhiệt độ, rồi nằm xuống chiếc sofa da đối diện tường: "Tôi sẽ ngủ một chút, mười lăm phút nữa gọi tôi dậy."
Lâm Mị kiểm tra chiếc sofa một lần nữa từ trên xuống dưới, nghĩ thầm chiếc ghế sofa này... cũng chưa chắc đã sạch sẽ.
Lục Thanh Nhai gác tay lên mắt rồi bắt đầu ngủ, chiếc áo T-shirt bị kéo lên, để lộ một phần hông. Lâm Mị ngồi đối diện, chống tay lên thành ghế sofa, ngẩn ngơ nhìn anh.
Từ nhỏ cô đã không quan tâm đến các ngôi sao nổi tiếng, khi các bạn nữ trong lớp điên cuồng vì thần tượng Hàn Quốc hay Nhật Bản, cô đều ɕảɷ ŧɦấყ khó hiểu, nhưng cũng có chút ghen tị.
Khi vào đại học, cô đã dành thời gian học tiếng Anh, du lịch nước ngoài, thực tập... và thoáng chốc, cô đã tốt nghiệp.
Trong thời gian học đại học, cũng có vài người theo đuổi cô, nhưng cô từ chối hết. Cô không biết mẫu người lý tưởng của mình như thế nào, nhưng ít nhất, trong nhận thức của Lâm Mị, cô biết mình không nên phát sinh tình cảm với một chàng trai chỉ vài lần gặp gỡ.
Chàng trai này nhỏ hơn cô hai tuổi, và còn là học sinh của cô.
Lo suy nghĩ lung tung, cô không để ý rằng đã qua mười lăm phút.
Khi nhận ra, Lục Thanh Nhai đã mở mắt, đang nhìn chằm chằm vào cô với một nụ cười đầy nghịch ngợm.
Lâm Mị xấu hổ quay mặt đi: "...Vậy, bắt đầu học thôi."
Lục Thanh Nhai nói “Ừm”, nhưng cũng không ngồi dậy, bắt chéo chân rồi thản nhiên nằm xuống.
Lâm Mị: "...Đã thỏa thuận rồi."
"Thì học, chẳng lẽ cô muốn tôi ngồi khoanh tay như học sinh tiểu học?"
Lâm Mị ɕảɷ ŧɦấყ chán nản, hết lần này đến lần khác cô bị anh lừa gạt.
Cô cầm lấy chiếc cặp của mình, đeo nó lên vai và đi thẳng ra khỏi phòng.
"Cô giáo Lâm!"
Lục Thanh Nhai giễu cợt sau lưng cô: "Đừng có làm bộ mặt giống như tôi bắt nạt cô như vậy."
Lâm Mị dừng lại, quay đầu nhìn Lục Thanh Nhai, nổi giận: “Cậu đừng làm lãng phí sự kiên nhẫn của tôi."
Một khoảnh khắc im lặng.
Lục Thanh Nhai cười: "Thì ra cô có thể tức giận đến mức độ này."