Thời gian trôi qua trong im lặng. 

Ký ức về mùa hè năm đó đã dần phai nhòa, chỉ còn đọng lại một vài chi tiết.

Âm thanh của vòi nước đổ xuống mặt đất, mùi hương thuần khiết của một cái cây gì đó có thể là cây dâu hoặc cây anh đào. Họ ôm nhau thật lâu, trong cái nóng bức của mùa hè, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ “mãi mãi”...

"Đội trưởng Lục!" Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía trên, kéo hai người thoát khỏi vòng xoáy ký ức.

Là Diêu Húc gọi.

"Đội trưởng Lục, mau trở về phòng bệnh đi, cô Trần đến thăm anh rồi."

Lục Thanh Nhai nhíu mày: "Cô Trần nào vậy?"

"Chính là..." Diêu Húc gãi đầu: "Người anh định đi xem mắt đó."

"..."

Lâm Mị im lặng, Lục Thanh Nhai cũng im lặng.

Diêu Húc nhìn Lục Thanh Nhai một cái, sau đó nhìn Lâm Mị, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng, Thẩm Duệ kêu cậu ta xuống tìm anh là để cậu ta chịu trận à?

"Đội trưởng Lục?" 

Lục Thanh Nhai hỏi lại: "Các cậu hợp tác với nhau để chọc ghẹo tôi à?"

"Tôi, tôi không biết gì cả! Đội trưởng Lục, anh tự mình đi lên phòng bệnh xem đi!" Nói xong, cậu ta chạy đi.

Lục Thanh Nhai: "..."

Anh nhìn Lâm Mị, vừa định giải thích vài câu thì điện thoại reo chuông báo có tin nhắn. Lo sợ có thông báo quan trọng, anh lưỡng lự một giây rồi mở ra xem.

Chu Viêm Viêm: "Xin lỗi đội trưởng! Mấy ngày qua tôi bận đi săn tin tức ở bên ngoài, không để ý tin nhắn. Ngày tháng sinh của Lâm Ngôn Cẩn tôi cũng không rõ lắm, hay là anh hỏi trực tiếp chị Lâm Mị đi!"

Lục Thanh Nhai nhìn chăm chú vào ba chữ "Lâm Ngôn Cẩn" trên màn hình một lúc lâu.

Đứa trẻ đó không phải họ "Ngôn", mà là "Lâm", cùng họ với Lâm Mị.

Điều này thú vị đấy.

Lâm Mị lên tiếng: "...Anh về phòng bệnh đi, tôi về nhà."

Lục Thanh Nhai nói: "Về đâu? Giang Phổ à?"

Lâm Mị có chút bối rối: "Khách sạn. Cuối tuần mới về Giang Phổ."

"Ở thêm vài ngày đi."   

Lục Thanh Nhai nói một cách nhỏ nhẹ: "Tôi nghỉ phép bệnh mấy ngày, tôi sẽ dẫn cô đi tham quan thành phố Đồng Hồ.”

"Anh không nghỉ ngơi à?"

"Vết thương nhỏ mà nghỉ ngơi làm gì? Quốc gia đâu nuôi những kẻ ăn ở không..." 

Anh đoán Diêu Húc sẽ không nói gì bậy bạ mà không có căn cứ, dù cho đối tượng xem mắt này đột ngột xuất hiện thì anh cũng phải đi kiểm tra rồi đuổi đi một cách nhanh chóng.

“Ở đây đợi tôi một lát…” Lục Thanh Nhai ngập ngừng: “Hoặc lên phòng đợi cũng được.”

Lâm Mị nhìn Lục Thanh Nhai một cái, tự hỏi tại sao phải lên phòng đợi? Xem trực tiếp anh tìm hiểu với người khác à?

"Tôi phải quay lại để …!"

Lục Thanh Nhai có chút lo lắng, trong đầu anh có rất nhiều suy nghĩ, nhưng anh không thể nói ra hết được, ưu tiên hàng đầu là tạm thời không để cô đi, vì vậy anh nắm cổ tay cô, kéo cô lên. 

“Đi thôi, không có gì."

Lâm Mị: "..."

Phòng bệnh khá đông đúc.

Tất nhiên luôn có Thẩm Duệ ở đó, bên cạnh còn có một số người như Quang Dật Dương, Ngu Xuyên, ngoài ra còn có vợ của chính trị viên đoàn Trần Nhất Mai và một cô gái trẻ.

Một nhóm từ bảy đến tám người, đứng vòng tròn xung quanh chiếc giường trống rỗng... còn người nên nằm trên giường lại đang đứng ở ngoài cửa.

Thẩm Duệ quay đầu, phát hiện anh đã trở về: "Lão Lục, cậu chạy đi đâu vậy? Giáo sư Trần chờ cậu một lúc rồi đấy."

Lục Thanh Nhai nhìn Thẩm Duệ, nghĩ trong lòng, chẳng phải là chạy theo đường mà anh ta đã chỉ hay sao?

Anh thả cổ tay Lâm Mị, bước vào hai bước, hướng về phía Trần Nhất Mai cúi chào: "Chào giáo sư Trần!" Trần Nhất Mai là là phó hiệu trưởng của trường trung học số một Đồng Hồ, vì vậy mọi người đều tôn trọng bà ấy.

Trần Nhất Mai mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: "Đã bị thương còn chạy lung tung sao?"

Lục Thanh Nhai: “Tôi không quen ngồi một chỗ.”

“Vết thương không nghiêm trọng lắm phải không?”

Lục Thanh Nhai cười nói: "Không nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Cảm ơn giáo sư Trần đã đến thăm tôi. Chẳng lẽ có ai trong đội tôi báo cáo tình trạng thương tích của tôi nặng nề lắm à?"

Trần Nhất Mai: "Làm gì có, bọn họ luôn coi chuyện lớn là chuyện nhỏ... Tôi không hiểu nổi mấy cậu, tất cả đều cho rằng mình là người sắt thép à."

Bởi vì chồng là chính trị viên đoàn, nên Trần Nhất Mai biết rõ đội hình đội cảnh sát vũ trang cơ động, đặc biệt là Lục Thanh Nhai. Mặc dù là đội trưởng, nhưng anh di chuyển nhanh hơn các binh sĩ thông thường, luôn chỉ huy các nhiệm vụ khó khăn, nguy hiểm và luôn chủ động đi trước đồng đội, đã đưa đội đạt được nhiều giải thưởng và bằng khen. Quan trọng nhất anh là một người mẫu quảng cáo hiệu quả cho các đợt tuyên truyền tuyển quân.

Sau vài câu chào hỏi, cuối cùng Trần Nhất Mai đã nói rõ ý định khi đến đây, đưa cô gái trẻ đứng bên cạnh mình tiến lên một bước và cười nói: "Đây là em họ của tôi, Trần Khả, mới tốt nghiệp trường y, đang thực tập ở bệnh viện đoàn. Nếu ở bệnh viện cậu cần gì, cứ nói với Trần Khả."

Trần Khả lắc lư đuôi tóc, duỗi tay ra, tươi cười nói: "Xin chào, đội trưởng Lục, nghe danh anh đã lâu rồi."

Lục Thanh Nhai bắt tay với cô một cách lịch sự nói: "Chào cô."

Trần Nhất Mai chủ động nắm bắt tình hình, lôi kéo thêm những người khác vào cuộc trò chuyện. Vì là phó hiệu trưởng nên bà ấy không tiện nói nhiều, mặc dù có ý định ghép đôi Trần Khả và Lục Thanh Nhai, nhưng bà ấy cũng không hề vội vã, để họ trò chuyện về những chủ đề thông thường, sau đó từ từ tiết lộ cuộc sống của Trần Khả.

Trần Khả thỉnh thoảng xen vào vài câu, kèm theo tiếng cười trong trẻo du dương.

Sau khi xem xét một lúc, Lâm Mị lùi một bước gọi: "Cố vấn Thẩm, có thể ra ngoài nói chuyện với tôi một chút được không?”

Thẩm Duệ bước ra, hỏi cô có chuyện gì.

Lâm Mị: "Tôi có việc phải đi. Làm phiền anh nói với Lục Thanh Nhai nghỉ ngơi cho tốt, tết có về Giang Phổ thì liên lạc với tôi, tôi sẽ mời anh ấy đi ăn."

Thẩm Duệ sửng sốt: "Cô Lâm chuẩn bị rời đi sao?”

“Tôi chỉ còn làm việc ở đây hai ngày, sau đó sẽ quay trở lại Giang Phổ. Ngôn Cẩn sắp nghỉ hè rồi, tôi đã hứa sẽ đưa thằng bé đi chơi.”

Thẩm Duệ gật đầu: “Được, tôi sẽ nói với Lão Lục, cô Lâm không giận gì đúng không? Lão Lục không cố ý đâu, do trước giờ cậu ta toàn tiếp xúc với một đám đàn ông thô lỗ như chúng tôi, cô đừng để bụng.”

Lâm Mị mỉm cười nhẹ, lại nhìn vào phòng bệnh, trong lòng cô bất chợt nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút hối tiếc: "Không sao đâu... Lục Thanh Nhai đã thay đổi rất nhiều, cuộc sống hiện tại rất phù hợp với anh ấy."

Lục Thanh Nhai đang nghĩ tới tin nhắn của Chu Viêm Viêm, muốn nói chuyện lại lần nữa với Lâm Mị, nên thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cửa.

Nhưng khi nghe đến đoạn Trần Nhất Mai kể về thành tích đạt huy chương vàng cuộc khi múa mà Trần Khả tham gia, Lục Thanh Nhai nhìn lên thì Lâm Mị đã biến mất, Thẩm Duệ cũng không thấy đâu.

Anh kiên nhẫn đợi thêm khoảng mười phút, cuối cùng Trần Nhất Mai cũng kể xong, để Trần Khả trao đổi số điện thoại với anh, sau đó hai người mới bắt đầu rời đi, kết thúc chuyến thăm ngày hôm nay.

Quang Dật Dương muốn châm chọc anh vài câu nhưng Lục Thanh Nhai không có rảnh, anh đẩy anh ta sang một bên và bước ra ngoài, đúng lúc gặp Thẩm Duệ ở hành lang.

"Lâm Mị ở đâu?"

Thẩm Duệ: "Đi rồi, tôi vừa mới tiễn cô ấy."

"Đi đâu?"

"Tôi đâu có biết, tôi chỉ đưa cô ấy lên xe taxi và quay lại đây thôi. Cô ấy nhờ tôi nói với cậu, cậu nên nghỉ ngơi cho kỹ, tết có về Giang Phổ thì liên lạc với cô ấy, cô ấy mời cậu đi ăn."

Lục Thanh Nhai chửi thề một câu và nhanh chóng lấy điện thoại để liên lạc với Lâm Mị.

Lâm Mị: "Tôi về khách sạn rồi."

"Tôi đã kêu cô ở lại thêm hai ngày nữa mà..."

"Anh vẫn còn đang bị thương, hãy nghỉ ngơi kỹ đi. Hai năm trước tôi có đến Đồng Hồ rồi, đã đi tham quan hết rồi."

Lục Thanh Nhai giữ im lặng một lát: "...Có giận tôi không?"

"Không, không phải anh đã xin lỗi rồi sao? Tôi quen biết anh đã hơn mười năm, lần đầu tiên nghe được hai chữ xin lỗi từ anh, thật sảng khoái." Giọng Lâm Mị trở nên nhẹ nhàng: "Nhìn anh sống tốt như bây giờ, tôi cũng thấy yên tâm. Những chuyện của quá khứ...hãy để nó trôi qua đi."

Lục Thanh Nhai không nói gì.

Trôi qua đi? Nhưng cũng phải khiến nó trôi qua một cách ཞõ ཞàŋɠ với anh chứ, còn thằng bé Lâm Ngôn Cẩn từ đâu ra?

Nhưng lúc này, còn cách gì để có thể tạm thời giữ Lâm Mị lại?

Đang suy nghĩ, anh chợt quay đầu lại thì thấy một đám người đang thò đầu ra cửa phòng bệnh. Lục Thanh Nhai đột nhiên trực tiếp cúp điện thoại, trầm ngâm nhìn Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ lùi lại một bước: “… Đang nghĩ gì thì cũng đừng nghĩ nữa.”

Lục Thanh Nhai: “Chúng ta là anh em đúng không?”

Thẩm Duệ thẳng thắn nói: “Tôi là người có nguyên tắc! Cho dù cậu là anh em của tôi, tôi cũng không thể giúp cậu quyến rũ phụ nữ đã có gia đình!”

Ngu Xuyên, Quang Dật Dương và Diêu Húc đều choáng váng trước câu nói "dụ dỗ phụ nữ đã có gia đình", họ nhìn Lục Thanh Nhai với vẻ mặt phức tạp.

Lục Thanh Nhai nhướng mày: "Mọi người không định giúp phải không?"

Anh nghiêm túc nói tiếp: "Tôi sẽ nói cho mọi người biết một bí mật, cố vấn Thẩm có biệt danh là..."

Thẩm Duệ hét lớn: “Được rồi tôi giúp!”

Không đến mười lăm phút sau, sau khi Lâm Mị nhận được điện thoại của Thẩm Duệ liền quay lại, vội vàng mở cửa phòng bệnh nói: "Lục Thanh Nhai..."

Mọi người đứng xung quanh chiếc giường với khuôn mặt nghiêm trọng, làm cô càng trở nên hoang mang: "... Cố vấn Thẩm, Lục Thanh Nhai bị sao vậy? Tại sao anh ấy lại đột ngột ngất xỉu?"

"Không sao cả, bác sĩ vừa đến kiểm tra, chỉ là bị chấn động não một chút." 

Thẩm Duệ trong lòng khinh thường Lục Thanh Nhai đã ép mình sử dụng chiêu trò này, nhưng vẫn cố gắng giúp anh nói dối. 

"Chúng ta vẫn phải tiếp tục hỗ trợ bảo vệ an ninh cho hội chợ thương mại, các lực lượng khác cần sẵn sàng chiến đấu tại trại quân đội để đối phó với bất kỳ tình huống đột ngột nào, hơn nữa mùa mưa đang đến, nhiệm vụ phòng lũ rất nặng nề... Nhưng theo tình hình của lão Lục, có lẽ cần một người ở bên cạnh chăm sóc..." Nói xong, anh ta nhìn Lâm Mị với ánh mắt long lanh.

Lâm Mị: "Còn hai ngày nữa tôi mới xong việc, nếu anh tin tưởng tôi, tôi có thể..."

"Nhưng còn gia đình của cô..."

"Chỉ mất vài ngày thôi, không sao."

Thẩm Duệ gật đầu một cách trang trọng, "Vậy thì, lão Lục sẽ tạm thời để cô Lâm chăm sóc."

Ngu Xuyên và Quang Dật Dương đồng thanh nói: "Lão Lục phải trông cậy vào cô Lâm rồi!"

Nhóm người rời khỏi phòng bệnh, rời khỏi hành lang, đi vào thang máy…

Quang Dật Dương không thể kiềm chế được cười to.

Ngu Xuyên ɕảɷ ŧɦấყ tiếc nuối: "Lão Lục không giữ được phẩm giá."

Lương tâm Thẩm Duệ bị cắn rứt: "...Tội lỗi, tội lỗi."

Chỉ có Diêu Húc vẫn thắc mắc: "... Lão Thẩm, vậy biệt danh của anh là gì thế?"

Trong phòng bệnh, Lâm Mị bật điều hòa một lúc để hong khô mồ hôi.

Lục Thanh Nhai giả vờ từ từ mở mắt.

Lâm Mị vội vàng cúi xuống kiểm tra: "Anh sao rồi? Còn choáng váng không?"

"Không sao." Lục Thanh Nhai nhìn vào khuôn mặt của cô.

Sự lo lắng quan tâm này đều là thật.

Lâm Mị lấy điện thoại ra: "Ngày mai tôi phải đi làm, buổi tối mới qua đây được. Anh muốn ăn gì? Tôi sẽ mượn bếp của Viêm Viêm để nấu cho anh ăn."

Lục Thanh Nhai im lặng một lúc: "... Làm phiền người ta quá."

"Anh chỉ cần nói muốn ăn gì.” 

Lục Thanh Nhai chậm rãi nói: "Nhà tôi có bếp, cô có thể sử dụng, không cần phải mượn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play