Khi mọi người biết Giang Tốc chỉ được lên tin tức xã hội liền giảm sự nhiệt tình lại.
Chỉ có cô gái nói "Tôi cũng biết cô" vẫn còn vây quanh Giang Tốc.
"Tên tôi là Dư Tâm Nghiên, tôi đã là thực tập sinh được sáu năm... hơi vô dụng phải không? Nhưng hiện thực chính là như vậy. Cho dù có làm thực tập sinh mười năm đi chăng nữa cũng chưa chắc đã thành công debut. Tôi đã tham gia hai show tuyển chọn, cả hai lần đều bị loại ở vòng thứ ba. Có một lần được lên hot search nhưng là lên cùng với show tuyển chọn thiếu nam bên cạnh, gây ra ồn ào không lớn không nhỏ, bị mọi người mắng là chó… Hiện tại thật vất vả mới được tham gia một chương trình lớn. Chương trình Vi Quang chắc cô cũng biết rồi. Tài đại khí thô*…’’
*Tài đại khí thô: Tiền tài, danh tiếng cao.
Những cô gái khác nghe xong không khỏi cười khẩy: “Cô đã nói chuyện này với bao nhiêu người rồi… Tôi nghĩ cô rất thích hợp đóng vai chị dâu Tường Lâm* đấy.’’
*Chị dâu Tường Lâm: nhân vật số khổ trong phim Chúc Phúc của Lỗ Tấn.
Mặt của Dư Tâm Nghiên không đỏ lên chút nào, chỉ nói nhỏ: "Người bước vào đây đều ɕảɷ ŧɦấყmình sắp nổi tiếng, một bước lên mây. Tôi kể chuyện đã xảy ra với mình để làm bọn họ tỉnh ngộ là chuyện tốt mà.’’
Những người khác nghe xong quay đầu chế nhạo, thầm lẩm bẩm.
"Nhắc nhở gì chứ? Muốn dọa đối thủ thì đúng hơn..."
"Cô ta cho rằng ai cũng giống như cô ta, sáu năm còn không debut nổi à?"
Dư Tâm Nghiên giống như không hề nghe thấy những lời này, nhưng lúc trước Giang Tốc đã từng luyện nghe nên cô nghe thấy những lời này rất ཞõ ཞàŋɠ.
Giang Tốc nhìn cô ấy: "Cô nói tiếp đi."
Dư Tâm Nghiên sửng sốt, cô vẫn còn muốn nghe sao? Cô ấy mím môi, thu lại cảm xúc vừa nói tiếp vừa vươn tay muốn giúp Giang Tốc trải giường.
Nhưng động tác của Giang Tốc rất nhanh, vài lần lên xuống đã trải xong.
Dư Tâm Nghiên không còn việc gì làm nên càng cố sức giải thích cho cô hiểu. Vi Quang tuyệt vời như thế nào, nội dung của những tiết mục sắp tới sẽ phải tham gia, có những minh tinh nào lợi hại, những người đã debut từ chương trình…
Đối với những người khác thì đây đều là những tin tức vô nghĩa không cần thiết.
Nhưng đối với Giang Tốc thì là những tin tức cô phải nhanh chóng nắm rõ. Biết càng nhiều càng ít bị người khác kiểm soát và càng dễ dàng đạt được mục đích của mình.
Thấy hai người "thân thiết" như vậy, những người còn lại nhất thời không nói nên lời, quay người lấy điện thoại di động vào nhóm trò chuyện riêng trên WeChat của họ:
[Thời buổi này chuộng con gái nên rất được cưng chiều, sao Giang Tốc việc gì cũng biết làm thế? ]
[Chắc điều kiện gia đình rất tệ]
[Cũng không hẳn, tôi thấy chất lượng quần áo của cô ta rất tốt, khí chất toát ra khi hành động cũng không giống người nghèo khó]Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
[... Vậy cô có thấy logo LV hay Gucci nào trên quần áo của cô ta không? Toàn bộ đều không có nhãn hiệu, đều là hàng Taobao thôi. Chả lẽ còn có thể là hàng đặt may cao cấp à?]
Tôi và cô ấy từng là bạn học, trước đây gia đình cô ấy cũng có một ít tiền.
Vạn Duyệt gõ dòng này vào hộp thoại nhưng cuối cùng lại xóa hết.
Nói ra cũng có ý nghĩa gì đâu? Cô ta ngạc nhiên trước mặt mọi người như vậy nhưng Giang Tốc lại không nhớ cô ta là bạn học cũ của mình.
Đồ đạc của Giang Tốc không nhiều lắm nên sau khi cất vào tủ khóa lại, cô nhờ Dư Tâm Nghiên dẫn cô đến siêu thị mua một ít đồ dùng cần thiết.
Sau đó sẽ chính thức ở đây.
Trong tháng tới, họ sẽ được công ty sắp xếp đào tạo chuyên sâu. Mỗi ngày đều phải có mặt lúc 8 giờ sáng và 10 giờ tối mới được về chung cư.
Quá trình huấn luyện diễn ra như vậy, khi còn mười ngày cuối cùng sẽ loại thêm một nhóm người nữa.
Giang Tốc ghi nhớ tất cả những điều này. Sáng hôm sau cô thức dậy lúc sáu giờ, chạy 5km ngoài trời trong gió lạnh, trên đường về thuận tiện mua hai cái bánh bao, vừa đi vừa uống sữa bò chậm rãi hướng về phía chung cư.
Trời vẫn chưa sáng hẳn.
Rất nhiều cửa hàng còn chưa mở, bánh bao trong tay cô mua ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ, là loại sản xuất theo dây chuyền nên hơi khô và cứng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Giang Tốc vẫn nhịn không được mà nheo mắt lại.
Đây là trải nghiệm mà cô chưa từng có——
Cô từ từ ăn thức ăn trên tay, đối mặt với ánh bình minh Vi Quang xa xa kia mà chậm rãi trở về chung cư.
Nghề này cũng không tệ lắm!
Những người khác dậy thì đã tám giờ, vội vàng rửa mặt đánh răng, dưỡng da trang điểm, lúc đang thay quần áo thì thấy Giang Tốc bước vào cửa.
Mọi người đều choáng váng.
"Cô ra ngoài làm gì?"
Giang Tốc: "Chạy bộ."
"..." Chỉ có cô ấy thôi? Cô ấy yếu đuối đến vậy sao? Còn đi chạy bộ?
“Ngày đầu tiên còn ɕảɷ ŧɦấყmới mẻ nên có tinh thần là chuyện tốt, sau này đừng để bị choáng ngợp nhé.” Những người khác lãnh đạm nói, sau đó vội vàng xách túi đi ra ngoài.
"Nhanh lên! Đã muộn quá rồi!"
"Tôi sẽ không ăn sáng đâu..."
Giang Tốc không cầm túi mà quay người đuổi theo Dư Tâm Nghiên, đưa cho cô ấy hai cái bánh bao và một túi sữa đậu nành.
Dư Tâm Nghiên sửng sốt.
Nhưng người khác cũng sửng sốt.
"Ăn sáng." Giang Tốc nhàn nhạt nói.
Hầu hết giới trẻ hiện nay đều mắc bệnh viêm dạ dày nông*. Nguyên nhân đầu tiên là bỏ bữa sáng, thứ hai là thường xuyên ăn đồ anh nhanh, thứ ba là thức khuya không đều đặn.
*Viêm dạ dày nông: Hay còn gọi là viêm loét nông hang. Là tình trạng tổn thương niêm mạc dạ dày xảy ra khi miếng lót tại hang vị bị thủng khiến các mô bên dưới bị lộ ra. Nếu không được chữa trị kịp thời sẽ gây ra biến chứng nghiêm trọng như xuất huyết dạ dày, thủng dạ dày, ung thư dạ dày...
Dư Tâm Nghiên có đủ ba điều trên.
Mỗi buổi sáng bọn họ đều dậy không nổi nên họ cũng không biết đã bao lâu rồi mình chưa ăn sáng.
Dư Tâm Nghiên ngơ ngác nhận lấy, trong lòng ɕảɷ ŧɦấყấm áp.
Có phải vì hôm qua cô ấy đã nói rất nhiều chuyện cho Giang Tốc không? Cô không những không phàn nàn việc cô ấy nói quá nhiều mà còn chăm chú lắng nghe mọi chuyện, thậm chí còn mang bữa sáng cho một mình cô ấy?
Những người khác nhìn thấy cảnh này trong lòng không khỏi có chút chua xót.
Vào ngày se lạnh ai lại không muốn ăn đồ nóng để làm ấm bụng cơ chứ.
"Được rồi được rồi, chúng ta đi nhanh lên!" Có người sốt ruột thúc giục.
Căn hộ họ ở cách ga tàu điện ngầm khá xa, khi họ đi bộ đến đó thì Dư Tâm Nghiên đã ăn gần xong.
Sau khi ngồi tàu điện ngầm mười bảy phút họ đã đến công ty.
Nhóm người vội vàng đi lên lầu, lúc này Giang Tốc mới phát hiện công ty này có rất nhiều thực tập sinh nữ tranh giành nhau để tham gia show tuyển chọn này.
Giáo viên thể hình ở bên trong vỗ tay.
"Được rồi được rồi, vào đi."
Giang Tốc là người cuối cùng bước vào.
Phòng tập rộng lớn nháy mắt trở nên an tĩnh, giáo viên thể hình sững sờ trong giây lát.
"Cô ấy là ai? Cô chưa từng gặp cô ấy bao giờ à?"
"Anh Từ đã đích thân tuyển dụng cô ấy, giống như điều động nội bộ để lấy một xuất tham gia."
Bạn cùng phòng của Giang Tốc nghe những âm thanh hâm mộ hoặc ghen ghét xung quanh. Thấy Giang Tốc đến gần nhịn không được mà nói: “Giáo viên này rất nghiêm khắc, lát nữa đừng có khóc đó nha.’’
Nếu mưu kế của Dư Tâm Nhiên có thể khiến Giang Tốc sợ hãi thì sử dụng theo cũng không sao.
Giang Tốc: "Ồ."
Ồ?
Ồ thôi?
Đừng nói là bạn cùng phòng, những người bên cạnh cũng không nói nên lời.
"Trước tiên chúng ta hãy giãn cơ một chút đã." Giọng giáo viên vang lên cắt ngang họ.
Bọn họ có rất ít người đã từng học vũ đạo, phần lớn bọn họ đến tuổi này mới tới tham gia show tuyển chọn vì bọn họ xinh đẹp. Bây giờ mới không trâu bắt chó đi cày* tập giãn cơ và hạ eo…
*Không trâu bắt chó đi cày: ám chỉ một người làm về lĩnh vực họ không chuyên.
Đây là bài học đau đớn nhất.
Dư Tâm Nghiên nói: "Để tôi đỡ cô."
Giang Tốc không trả lời.
Bên cạnh còn có người hô ‘’A a, nhẹ một chút.’’, ‘’Đợi chút đừng ép nữa a a a.’’, ‘’Cô có thật là đang đỡ tôi không thế?’’… Thân thể Giang Tốc cực kỳ linh hoạt, cô nhấc chân đè lên xà ngang, xoay eo, cúi đầu, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào mũi chân, giống như chuồn chuồn lướt nước*, rồi lại nhanh chóng dừng lại chuyển sang chân còn lại.
*Chuồn chuồn lướt nước: nhẹ nhàng.