Tổng giám đốc nhỏ giọng nói: ‘’Chắc cậu ta đến tìm tôi vì《 Show tuyển chọn Thiếu nữ 》”
Thanh niên mấp máy môi dưới: ‘’Mời vào.’’
Từ Đại Chí dắt Giang Tốc đi vào, tổng giám đốc cũng kinh ngạc. Ông ta nhanh chóng hỏi một số câu hỏi chung chung về tuổi tác, bằng cấp,… rồi nhờ trợ lý đi lấy hợp đồng.
Khi trợ lý đưa hợp đồng đến, thanh niên nhìn nhìn Giang Tốc, hỏi: "Cô ấy sẽ tham gia show tuyển chọn?"
Từ Đại Chí gật đầu liên tục : "Đúng vậy thưa Nghiêm thiếu.’’
Nghiêm thiếu đứng dậy.
Lúc này mọi người mới nhận ra anh ta cao khoảng 187-188cm, khi đi đến bên cạnh sẽ tạo cho người khác ɕảɷ giác bị áp bức.
Nghiêm thiếu đưa tay lấy bản hợp đồng trong tay trợ lý, xem qua hai lần.
Giám đốc ngập ngừng muốn nói.
Ngài xem có hiểu không?
Giám đốc muốn nói nhưng không dám.
Nghiêm thiếu nhướng mày: "Hợp đồng của bọn ông khắc nghiệt thế à?"
Giám đốc mở miệng lúng túng nói: "Cái này không quá khắc nghiệt..." Tại sao lại kêu ‘bọn ông’? không phải nên kêu là chúng ta à? Công ty này bây giờ là của anh mà.
Giang Tốc nghe vậy liếc mắt nhìn Nghiêm thiếu một cái, sau đó cô vươn tay trực tiếp lấy bản hợp đồng Nghiêm thiếu đang cầm trên tay.
Nghiêm thiếu sững sờ trong giây lát.
Đầu ngón tay của cô gái hơi lạnh, vừa rồi cô vô tình chạm vào lòng bàn tay anh. Lòng bàn tay anh ta nóng rực, cảm xúc lúc khi ngón tay lành lạnh của cô chạm đến vô cùng ཞõ ཞàŋɠ, in sâu vào tâm trí anh ta.
Giang Tốc nhanh chóng đọc qua và nói: "Tôi không ký nữa."
Từ nhỏ họ đã được dạy rằng tiền là thứ quan trọng nhất.
Giết chóc cũng là vì tiền.
Nếu thậm chí họ còn không kiểm soát được số tiền mà mình kiếm được thì sao xứng làm sát thủ?
Công ty này yêu cầu cô ký hợp đồng bán mình 30 năm, được chia 28% lợi nhuận. Cô hai, họ tám.
Quên đi, tôi thà đi giết người còn kiếm tiền nhanh hơn.
Giang Tốc nói xong không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Từ Đại Chí sửng sốt.
Tổng giám đốc cũng bối rối.
Từ Đại Chí nhanh chóng nháy mắt với đạo diễn, anh ta thực sự muốn ký hợp đồng với Giang Tốc. Đã nhiều năm anh ta chưa nâng được một người tử tế nào.
Tổng giám đốc thầm mắng Nghiêm thiếu chỉ biết gây rắc rối, nếu anh ta không mở miệng thì cô gái nhỏ này làm sao biết được chuyện hợp đồng?
Giám đốc nghĩ thầm rồi quay lại nhìn Nghiêm thiếu.
Ông ta nhìn thấy Nghiêm thiếu đang cười lạnh nhìn ông ta, giống như nhìn thấy tâm tư của ông ta. Tổng giám đốc khẽ cắn môi, cười nói: ‘’Đưa tôi xem.’’Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Giám đốc nhanh chóng lật qua hợp đồng: "Ồ, hình như trợ lý lấy sai hợp đồng rồi."
"Đưa giấy cho tôi, tôi tự viết. Sau đó các cậu cầm đí đóng dấu là được.’’
Nửa giờ sau, hợp đồng mới được công bố.
Lợi nhuận từ 28% thành 50%, hợp đồng bán thân 30 năm đã được đổi thành hợp đồng 5 năm. Hợp đồng cũng ghi rõ công ty sẽ cung cấp cho cô những loại huấn luyện nào, tiền lương và điều kiện chỗ ở và cả số hợp đồng mà cô sẽ nhận được trong một năm. Nếu 5 năm sau cô ấy không debut thành công thì hợp đồng sẽ tự động kết thúc.
Đây là một hợp đồng khó có thể tìm ra lỗi.
Giang Tốc cầm bút ký tên.
Không sao hết.
Nếu trong hợp đồng còn có lỗ hổng, lần sau cô sẽ đánh gãy tay chân giám đốc.
Giám đốc nhìn thấy cô ký tên liền thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu sao ông ta ɕảɷ ŧɦấყhơi lạnh sống lưng.
Có lẽ là do vừa rồi đổ mồ hôi quá nhiều.
Từ Đại Chí cầm hợp đồng trong tay, cười tươi đến mức híp hai mắt lại.
Anh ta vội vàng đưa Giang Tốc đi xem ký túc xá của cô, đồng thời giải thích cho cô những công việc cần chú ý.
Ký túc xá của nhân viên công ty không nằm ở trên đường vành đai 3 mà nằm trong một chung cư trên đường vành đai 4.
Chung cư được chia thành nhiều phòng.
Các phòng có kích thước khác nhau, có một số phòng dành cho hai người, bốn người và có cả những phòng sáu người ở.
"Cô vừa mới ký hợp đồng, còn chưa bước chân vào làng giải trí, chưa có thành tích gì cho nên chỉ có thể sống ở đây." Từ Đại Chí kéo cô đi, dừng lại bên ngoài cửa căn phòng dành cho sáu người.
Bên trong đã có người ở, Giang Tốc vừa đến gần đã nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện.
"Tôi nghe nói hôm nay Nghiêm thiếu đến nhậm chức..."
"Nghiêm thiếu có đẹp trai không?"
"Đẹp trai hay không không quan trọng.’’ Người nọ thở dài nói: ‘’Tôi nghe bảo vốn dĩ Nghiêm tổng sẽ tới tiếp quản công ty, Nghiêm tổng vừa tài vừa đẹp, sau khi tiếp quản công ty của chúng ta nhất định sẽ mở rộng quy mô, đãi ngộ của nhân viên chúng ta nhất định cũng sẽ cao hơn một bậc! Nhưng bây giờ lại để vị Nghiêm thiếu mới tìm về… Tôi nghe nói trước đó anh ta làm xây dựng công trường ở một thành phố nhỏ. Bây giờ anh ta có cái danh thiếu gia của gia tộc lớn nhưng anh ta cũng không phải thiếu gia thật sự.’’
"Không thành vấn đề, bọn họ đều là người Nghiêm gia. Suy cho cùng cũng là ông chủ của chúng ta. Có tiền, có xe, có nhà. Nếu có thể leo lên được, khẳng định tốt hơn so với tiêu hao thanh xuân tươi đẹp của chúng ta ở đây.’’
"Anh ta chắc chắn không có tâm tư chơi đùa phụ nữ. Tôi nghe nói anh ta muốn chứng tỏ bản thân bằng công ty của chúng ta... Nếu công ty không đạt được thành tựu như ý muốn nhất định anh ta sẽ tức giận đổ hết mọi tội lỗi lên đầu chúng ta.’’
Từ Đại Chí nghe những lời họ nói ngày càng thái quá, đá tung cửa ra: "Sau lớp huấn luyện không còn gì để làm nữa à? Các thực tập sinh của công ty bên cạnh đều tập luyện đến hai giờ sáng các cô biết không? Một tháng sau chương trình đã diễn ra rồi, các cô không tự đếm ngày à?’’
Mọi người trong phòng đều giật mình.
Họ vội vàng ngậm miệng, đứng dậy thì thầm: "Dạ vâng... Lần sau sẽ không dám nữa."
Chẳng bao lâu, ánh mắt của họ đều tập trung vào người Giang Tốc.
Lúc này Từ Đại Chí mới kìm nén cơn tức giận nói: "Đồng Nhuỵ đi rồi."
Các cô còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy Từ Đại Chí nói tiếp: "Cô ấy sẽ thay Đồng Nhuỵ, nhớ giúp đỡ cô ấy.’’
Ánh mắt bọn họ nhìn Giang Tốc đột nhiên trở nên vi diệu.
Giang Tốc hoàn toàn không để ý đến họ.
Cô ấy vẫn đang suy nghĩ... À, hóa ra Nghiêm thiếu vội vàng như vậy là muốn nhanh đạt được thành tựu.
Nếu cô có thể giúp anh ta kiếm tiền, liệu anh ta có bằng lòng chia cho cô ít tiền không?
Cô không cần nhiều.
Anh ta bốn cô sáu là được!
Nghiêm Vũ Thành một tay cầm áo vest đang đi tới chiếc BMW màu đen của mình đột nhiên hắt hơi.
Nghiêm Vũ Thành cau mày.
Xem ra hôm nay gặp vận xui, không thích hợp để về nhà!
……
Từ Đại Chí bỏ Giang Tốc ở lại.
Những cô gái khác lặng lẽ đánh giá cô, trong lòng lướt qua vô số suy nghĩ.
Không khí trở nên nặng nề trong chốc lát, mãi đến khi có người lên tiếng: ‘’Là cô, Giang Tốc. Cô có nhớ tôi không?’’
Giang Tốc quá đẹp, khi còn học trung học cô ấy chính là hoa khôi của trường.
Có một lần, cô ta nhìn thấy Giang Tốc bước lên một chiếc siêu xe.
Sao bây giờ lại trở nên nghèo túng thế? Còn muốn debut làm minh tinh?
Giang Tốc nghe thấy có người nhắc đến mình mới lạnh nhạt nhấc mắt lên: "Ồ, tôi không nhớ."
Cô gái đối diện lập tức nghẹn lời.
"Tôi cũng biết cô!" Người bên cạnh nói: "Có phải hôm qua cô và Triệu Thu Doanh xuất hiện trên trùng một tin tức không?!"
Lời này vừa nói ra những ánh mắt đang nhìn chằm chằm Giang Tốc tức khắc thay đổi.
"Trời ơi! Cô thật lợi hại…’’