Giang Tốc là một sát thủ.
Là người siêu lạnh lùng, siêu ngầu và rất tàn nhẫn.
Bối cảnh của cô cũng giống như những sát thủ khác, không cha không mẹ, được người khác nhận nuôi từ nhỏ. Cô chưa bao giờ được đến trường và cô cũng không có bạn bè, viện trưởng mời gia sư đến kèm một mình cô. Dạy cô mọi thứ từ piano, cờ vua, thư pháp, hội hoạ và cả mười tám loại võ công.
Cô ấy đã lớn lên như thế.
Trưởng thành đến lúc cô mười chín tuổi.
Một ngày trước sinh nhật thứ mười chín của Giang Tốc, giáo viên khóa học chuyên nghiệp của cô gõ cửa cười nói: “Ngày mai tôi sẽ dạy em một số điều mà chỉ người lớn mới có thể học.”
Giang Tốc chưa học qua nhưng cô đoán có thể sẽ là dùng sắc đẹp để quyến rũ mục tiêu nhiệm vụ...
Cô thay áo ngủ nằm trằn trọc trên giường nhưng mãi không ngủ được, lần đầu tiên cô có ɕảɷ giác khó ngủ.
Không biết lật qua lật lại bao nhiêu lần, lúc Giang Tốc cau mày mở mắt ra trong bóng đêm thì.
"Khụ..." Cô sặc nước miếng.
Ngay sau đó càng có nhiều nước bao trùm người cô hơn.
"Có ai ở đây không, có người nhảy xuống sông. Cứu, mau mau đến cứu!"
Đoạn đường này luôn ùn tắc, hiện tại là lúc cao tầm nên có rất nhiều xe xếp thành hàng dài. Khi nghe thấy có người kêu cứu thì rất nhiều người xuống xe.
Có người đến để hóng chuyện chụp ảnh, cũng có một số người thực sự đến để cứu người.
Trên chiếc xe Nanny màu trắng có một thanh niên hạ cửa kính xe xuống, liếc mắt nhìn bờ sông thấp giọng nói: ‘’Hình như bên kia có chuyện xảy ra?’’
"Cũng không liên quan đến chúng ta. Trời ạ, làm sao để thoát khỏi tình trạng kẹt xe này đây? Những người đó cũng thật là, lát nữa đường thông nhưng bọn họ không lái xe đi thì chúng ta sẽ bị kẹt ở đây mất.” Người đàn ông trung niên phía sau điên cuồng vỗ chân.
Thanh niên nhịn không được đẩy cửa xe ra.
"Này tổ tông, cậu đi ra đó làm gì? Chúng ta sắp muộn rồi! Hôm nay là tiệc sinh nhật của cậu!"
"Tôi đi xem thử."
"Cậu đi xem làm gì?"
"Tôi đã từng giành chức vô địch môn bơi lội."
Nam nhân trung niên đành phải mắng: "Tôi biết là cậu đã đoạt chức vô địch, nhưng chuyện đó không phải đã xảy ra 800 năm trước sao? Hôm nay cậu còn muốn xuống nước cứu người nữa à?"
Thanh niên có thân hình cao ngất, cho dù đeo kính râm và khẩu trang cũng không che được khí chất toát ra từ người cậu ta. Khi cậu ta bước tới có một số người đã vô thức nhường đường cho cậu.
Nhìn thấy trên sông có một người đang chìm nổi, cậu không chút do dự mà cởi áo khoác, vứt mũ xuống, tháo kính râm và các vật nặng khác sau đó nhảy qua lan can chạy về phía sông.
Những người xung quanh theo bản năng kêu lên: "A, lợi hại!"
Giang Tốc vẫn đang cố gắng tiêu hóa lượng lớn thông tin vừa đổ vào đầu mình.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại những thứ khác.
Cô chỉ biết mình đã trở thành một nhân vật trong sách, người này vì yêu mà nhảy sông tự vẫn. Sau đó có một minh tinh đã đến cứu cô ta, kết quả là cô ta sống còn minh tinh kia lại chết... Cô gái này sau đó đã bị mắng rất thảm, cuộc sống về sau như chuột chạy qua đường*.
*Chuột chạy qua đường: Không ngóc đầu lên nổi.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Giang Tốc không muốn làm chuột.
Giang Tốc không chút nghĩ ngợi hít một hơi sâu, huy động hai tay sử dụng kỹ năng bơi lội đã học hơn mười năm bơi trên mặt nước.
Tiếng “cứu” xung quanh đột nhiên im bặt.
Không khí xung quanh trở nên ngưng đọng trong giây lát.
Giang Tốc vội vàng lau nước trên mặt, bình tĩnh nói với những người xung quanh: "Không có chuyện gì, đang ngắm cảnh thì trượt chân thôi." Nghĩ lại nội dung đã học ở khoá giao tiếp, Giang Tốc nói thêm: ‘’Đã làm mọi người lo lắng rồi.”
Mặc dù ngữ điệu có ɕảɷ giác như bị đông cứng nhưng giọng nói của cô rất dễ nghe, trong trẻo như tiếng hót của chim hoàng anh và trộn lẫn một chút lạnh lẽo.
Vẻ ngoài của cô cũng đẹp kinh người.
Toàn thân cô ướt sũng, làn da tái nhợt, tóc dính sát lên mặt, hàng mi dài đọng nước rung rung.
Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo trông vô cùng yếu ớt.
Thanh niên không dám nhìn lâu hơn.
Những người vây xem sửng sốt một lúc, sau đó lập tức nói: "Không sao, cô không bị sao là tốt rồi.’’
"Tôi vừa gọi xe cứu thương, cô gái nhỏ có thấy không khỏe chỗ nào không?"
"Lạnh không? Chị cho em mượn áo khoác."
"Lần sau cẩn thận một chút, không có chuyện gì thì đừng đi gần bờ sông như vậy!"
Giang Tốc chưa bao giờ tiếp xúc với nhiều người như vậy cùng một lúc. Những âm thanh ồn ào vang lên xung quanh làm cô choáng váng.
Cô không phải là người duy nhất bị choáng váng.
Người thanh niên bên cạnh cũng bị.
Thanh niên lúng túng đứng đó trừng mắt nhìn Giang Tốc.
Giang Tốc mới đến còn chưa hiểu rõ tình hình nên cô không muốn đắc tội người dân ở đây. Cô nhìn thanh niên bên cạnh, thấy cậu có vẻ không vui nên suy nghĩ một chút rồi nói: "Cảm ơn."
Thanh niên mở miệng giống như muốn nói: Tôi còn chưa giúp được gì nên không cần cảm ơn…
Giang Tốc lại lên tiếng khen ngợi: "Dáng người của cậu rất đẹp." Đừng buồn.
Người thanh niên: "..."
Một cơn gió lạnh thổi tới, hai má và cổ cậu ta có chút hồng, cứng ngắc không nói được câu nào.
Chờ Giang Tốc lướt qua cậu ta để đi ra ngoài cậu ta mới hoàn hồn, cúi xuống nhặt chiếc áo sơ mi và áo khoác vừa cởi ra mặc lại.
"Mẹ kiếp, cậu làm tôi sợ chết khiếp!" Người đàn ông trung niên xuống xe Nanny, lao tới ôm lấy cậu ta: "Không phải cậu đã xuống nước đấy chứ? Nếu cậu bị cảm lạnh tôi sẽ phát điên mất!"
Thanh niên xoay người đẩy người đàn ông ra. Cậu liếc nhìn bóng lưng cô gái, suy nghĩ một lúc rồi đuổi theo đưa áo khoác cho cô: “Cô cột vào eo, người cô hơi…ướt…”
Nửa câu sau của thanh niên có chút lắp bắp.
Giang Tốc nhận lấy, tính cả cái chị kia đưa cho cô.
Một chiếc mặc như áo trên.
Một chiếc quấn quanh eo.
"Cảm ơn." Giang Tốc nói.
Những người xung quanh tất nhiên sẽ không truy hỏi tại sao cô lại rớt xuống nước hay tại sao cô lại lãng phí sự nhiệt tình của mọi người, bầu không khí xung quanh cũng rất tốt.
Xe cảnh sát và xe cứu thương cũng đã đến.
Giang Tốc có chút lo lắng.
Cô là một sát thủ, mặc dù chưa từng đi làm nhiệm vụ lần nào nhưng viện trưởng thường nhắc cô rằng họ và cảnh sát giống như mèo và chuột, trời sinh đã đối địch nhau.
Giang Tốc kìm nén ý định bỏ chạy và ngoan ngoãn theo y tá lên xe.
Thanh niên xoay người quay trở lại xe Nanny.
"Ôi chúa ơi, tại sao cậu lại đưa áo khoác cho cô ấy? Nếu cô ấy trở thành fan cuồng của cậu thì sao? Các fan khác nhìn thấy vậy thì trong lòng sẽ nghĩ thế nào?" Người đàn ông trung niên giận dữ răn dạy.
"Là để cứu người. Nếu có fan không hài lòng thì." Thanh niên dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Vậy thì chúng ta chuyển hướng người hâm mộ."
Người đàn ông trung niên cạn lời.
"Được rồi được rồi, chúng ta nhanh chóng rời đi thôi. Ảnh hậu Đổng đã rời khỏi làng giải trí nhiều năm trước cũng tới tham dự sinh nhật của cậu. Đây là một tin tức lớn! Tuyệt đối cậu không thể đến trễ! Nếu như bị truyền thông chụp được thì sẽ phao tin bịa đặt là cậu không tôn trọng tiền bối." Người đàn ông trung niên lảm nhảm: "Đến lúc đó sẽ không còn là tin lớn nữa, sẽ trở thành một vụ bê bối... "
Thanh niên thấp giọng đáp lại.
Cậu ta không nói ra chuyện không phải cậu ta mời ảnh hậu Đổng đến dự sinh nhật mà là cô ta chủ động muốn tới.
Thanh niên không nhịn được lại nghĩ đến cô gái rơi xuống sông khi nãy.
Cô không giống như trượt chân mà cũng không giống như nghĩ quẩn nhảy sông tự tử.
Hai mắt của cô đen trắng ཞõ ཞàŋɠ, ánh mắt hờ hững bình tĩnh nhưng rất ngây thơ… Thiếu niên thầm nghĩ: Hy vọng lần sau cô ấy không rơi xuống sông nữa. Sau đó cậu cúi đầu mở điện thoại, lướt qua các lời chúc sinh nhật khác nhau trên weibo.
Giang Tốc ngồi trên xe cứu thương hắt hơi.
Y tá lấy chăn quấn chặt cho cô, thấp giọng hỏi: "Cô có điện thoại di động không? Liên hệ với người giám hộ xem?"
Giang Tốc lấy điện thoại từ trong túi ra.
Điện thoại đã bị nước vào.
Cô lắc lắc đầu.