Chân người khác còn chưa duỗi ra được thì cô đã giãn cơ xong, sau đó cô nhẹ nhàng xoay người lại, hạ eo xuống.
"Giống như một con thiên nga."
"Giống như một vũ công ba lê."
Bên ngoài cửa sổ sát đất Nghiêm Vũ Thành và tổng giám đốc đồng thời nói.
Tổng giám đốc dừng một chút rồi nói tiếp: "Không ngờ tới, cô ta quả thực là một hạt giống tốt. Khó trách cô ấy có khí chất rất độc đáo."
Nghiêm Vũ Thành Không nhìn thấy cô có khí chất hay không có. Anh ta chỉ ɕảɷ ŧɦấყkhi cô hạ eo chạm vào mũi chân tạo thành đường cong kéo dài từ cổ đến chân thất sự rất xinh đẹp, thậm chí đến cả bàn tay của cô cũng rất đẹp.
Ở trong phòng, giáo viên đi tới phía sau Giang Tốc, nói: ‘’Em từng học khiêu vũ à?’’
Giang Tốc: ‘’Đã từng học một chút.’’
Giáo viên bảo cô cầm sách đi từ bên kia phòng tập qua, cúi người rồi ngồi xuống… Cô ấy chỉ nhìn Giang Tốc đi, đứng, ngồi.
Giang Tốc theo lời cô nói và hoàn thành toàn bộ quá trình.
Cô bước đi duyên dáng, khi ngồi xuống dáng người cũng thẳng tắp, cổ thon dài. Khi cúi xuống cầm cốc nước, những ngón tay mảnh khảnh và mặt kính trong suốt tương phản với nhau, tạo nên một vẻ đẹp siêu thực.
Con gái dường như từ khi sinh ra đã biết cách thể hiện những mặt tốt nhất của mình với người khác.
Cả phòng tập trở nên im lặng trong chốc lát.
Giám đốc nhịn không được mà âm thầm cảm thán.
So với thiếu gia bên cạnh, người có khoác lên mình tấm da thiếu gia hào môn cũng không đẹp thì cô gái này quá giống một nữ hoàng cao quý.
Giáo viên: "...Không còn gì để luyện tập nữa."
A, chỉ vậy thôi sao?
Giang Tốc: "Được."
Chẳng bao lâu sau, đã đến giờ học khiêu vũ vào buổi chiều của nhóm thiếu nữ.
Cùng một điệu nhảy, Giang Tốc chỉ cần tập ba lần đã có thể canh chuẩn thời gian thực hiện động tác.
Cô giáo dạy nhảy đưa iPad cho cô: "Hôm nay em được nghỉ ngơi. Trong lúc giải lao, em có thể click mở các điệu nhảy này để làm quen trước."
Mọi người: " ..."
A, chỉ vậy thôi sao?
Giang Tốc: "Được."
Bây giờ không ai dám nói với Giang Tốc những khóa học này khó như nào nữa. Khi nghĩ đến "lời nhắc tốt tính" mà sáng nay họ đã nói với Giang Tốc họ liền ɕảɷ ŧɦấყxấu hổ.
Chớp mắt đã đến giờ học thanh nhạc buổi tối, sáng sớm giáo viên đã nghe nói có một cô gái rất xuất sắc nên đã mời Giang Tốc ra làm mẫu.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
"Công ty chỉ dạy hát phổ thông, em có thể hát hai câu để cô nghe thử."
Mọi người không khỏi hơi nín thở.
Tôi không tin, cô ta đã từng học qua thể hình, có cơ sở vũ đạo chả lẽ đến thanh nhạc cũng là siêu phẩm?
Nhưng cô gái trước mặt lại không hề tỏ ra xấu hổ, dường như cô đã quen với việc bị hỏi và kiểm tra ngẫu nhiên như thế này.
Cô nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm ngọt ngào đặc trưng của thiếu nữ, như tiếng hót của chim vàng anh, như sự mát lạnh của dòng suối, mềm mại và dai dẳng như lụa...
Giáo viên thanh nhạc cũng trầm mặc một lúc: ‘’Giọng hát của em rất hay, nhìn năm có một.’’
Tất nhiên rồi.
Giang Tốc bình tĩnh nói trong lòng.
Giọng này là dùng rất nhiều thuốc mới có được đấy.
"Nhưng..." giáo viên thanh nhạc đổi giọng.
Mọi người lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vậy là vẫn có thiếu sót.
Giáo viên thanh nhạc hiền hoà cười nói: “Nhưng em chỉ có kỹ năng thôi, thiếu sự đầu tư về mặt cảm xúc. ... Nhưng không sao hết, em còn trẻ, kinh nghiệm còn ít, chỉ cần luyện tập thêm là được.”
"..." Mọi người nghẹn ngào.
Giang Tốc: "Được."
Chỉ vậy thôi sao?
Đấy là thiếu sót à?
Sao không có môn đào tạo lắp súng trong vòng một phút? Sao không có môn mạo hiểm thắt dây an toàn trong 80 giây và nhảy từ trên lầu cao xuống sau đó an toàn tiếp đất? Sao không có môn hoá trang mình thành một người khác trong vòng 15 phút? ... ( truyện đăng trên app TᎽT )
Giang Tốc ngơ ngác trong giây lát.
Giáo viên thanh nhạc dạy cô một số kỹ thuật để bảo vệ giọng hát của mình, sau đó mọi người trơ mắt nhìn Giang tốc đi sang một bên nghỉ ngơi.
Ngay cả Vạn Duyệt cũng chết lặng.
Không thể nào!
Giang Tốc xinh đẹp, xinh đến mức không có góc chết... Nhưng khi học cấp 3, chưa từng thấy cô đi học múa hay thanh nhạc. Lúc đó cô trông giống như một con ma ốm, gầy gò yếu đuối, quanh năm phải nghỉ học thể dục. Dù là hoa khôi trong trường nhưng cô lại hiếm khi tiếp xúc với người khác. Trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cô ta nghe nói rằng cô còn không thi đậu ba môn bắt buộc.
Nhưng dù trong lòng có gào thét thế nào thì họ cũng đều hiểu rằng nếu công ty không cử Giang Tốc tham gia 《 tuyển tú thiếu nữ 》thì chắc chắn là công ty mất trí rồi.
Dư Tâm Nghiên nhìn mình, ánh mắt dần mờ đi.
Hóa ra thật sự có thiên tài...
Không giống cô ấy, phải mất một tháng mới có thể luyện được một đoạn vũ đạo nhìn thuận mắt.
Buổi học ngày hôm đó kết thúc nhanh chóng.
Nghiêm Vũ Thành và giám đốc đã rời đi từ lâu.
Các cô gái tụ tập hẹn nhau đi ăn khuya, một số người thì tự giác hơn, họ về chung cư sớm để tiếp tục tập luyện.
Dư Tâm Nghiên đi bên cạnh Giang Tốc, thấp giọng hỏi: "Trước đây sao cô học được những thứ đó thế? Hiệu suất của cô cũng quá cao rồi. Tôi học như nào cũng không được. Nếu qua năm còn chưa được debut… tôi sẽ phải từ bỏ.’’
Sao cô học được?
Giang Tốc giật mình.
Vì nếu không học họ sẽ chết.
Trong tổ chức mà cô từng sinh sống, không có hai từ “không thể” này.
Nếu không thể, nghĩa là cô không có giá trị sống.
Lời nói đã tới bên miệng nhưng Giang Tốc lại nuốt xuống.
Cô trông còn nhỏ yếu hơn cả Dư Tâm Nghiên, nhưng cô lại giơ tay lên vỗ vỗ vai cô ấy: "Nếu chị có thể thành công tham gia thì cũng sẽ có thể thành công debut.’’
Dư Tâm Nghiên chỉ coi đó là một lời an ủi mạnh mẽ gật đầu rồi lại quên mất.
Ngày mai...hay là ngày mai cô cũng dậy sớm nỗ lực hơn?
Mọi người đều nghĩ, hôm nay Giang Tốc được khen ngợi nên ngày mai nhất định sẽ kiêu ngạo tự mãn.
Ai ngờ được hôm sau cô vẫn dậy rất sớm.
Chỉ là lần này có thêm Dư Tâm Nghiên bên cạnh.
Dư Tâm Nghiên cùng cô chạy 1 km đã không thể chịu nổi nữa, thở phì phò đi theo Giang Tốc đến ga tàu điện ngầm: ‘’Em.. Tại sao cô lại dậy sớm như thế?’’
Giang Tốc: "Vì chạy bộ và..." Cô dừng lại liếm liếm môi, trên mặt hiện lên nét ngây thơ đặc trưng của thiếu nữ: ‘’Thức ăn trong nhà ăn của công ty được miễn phí! Chúng ta đi sớm một chút đến công ty ăn sáng, bữa trưa và tối cũng có thể ăn ở công ty.’’
Dư Tâm Nghiên muốn nói lại thôi: "..."
Thức ăn trong công ty khó ăn như vậy cô còn dậy sớm để đến ăn. Thật sự khác xa với người thường!
"Và..."
"Và?"
"Và, bởi vì đồ ăn của chị nữa."
Dư Tâm Nghiên ɕảɷ ŧɦấყnhư có một mũi tên cắm vào đầu gối.
Nhưng cô không phản bác được.
So với Giang Tốc, cô ấy quả thực vô dụng.
Giang Tốc quẹt thẻ, bước vào tàu điện ngầm bình tĩnh nói: "Cho nên là... chị đến sớm một chút, em sẽ dạy chị một số kỹ năng."
Dư Tâm Nghiên sửng sốt.
Cô ấy dạy cô?
Cô ấy thực sự muốn dạy cô à?
Dư Tâm Nghiên lao tới ôm lấy Giang Tốc: "Aaa, quá tốt rồi! Cảm ơn, cảm ơn! Em thật sự quá tốt bụng mà, huhuhuhu…’’
Mười giờ sáng.
Giám đốc nghe các giáo viên báo cáo, trầm mặc một lát: "Không ngờ... tìm được bảo bối rồi, cô ấy quá giỏi..."
Nhưng ngay sau đó giám đốc lại cau mày: “Nhưng cũng có một vấn đề. Đó là cô ấy quá lạnh lùng, không giao lưu với những thực tập sinh khác thì làm sao thành lập được một nhóm? Sao có thể tạo ra tinh thần đoàn đội khiến khán giả cảm động? Giả cũng được nhưng cô ấy đến cả giả vờ giao tiếp với mọi người cũng không làm được thì vào chương trình sao có thể cạnh tranh với người khác?’’
"Sáng nay người này với Giang Tốc cùng vào công ty. Cô ấy có thể nói chuyện với Giang Tốc, vậy tại sao chúng ta không đưa cô ấy đi cùng nhỉ?"
Giám đốc cầm danh sách trong tay, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi ông ta định đi ra ngoài thì đột ngột quay đầu lại như vừa nhớ ra cái gì, nhịn không được hỏi: "Làm sao anh biết?"
Nghiêm Vũ Thành không trả lời.
Làm sao anh ta biết được?
Anh ta không ngờ sáng sớm chạy đến căn tin công ty ăn sáng không chỉ có mình người lập dị như anh ta mà còn có Giang Tốc.
Khoảnh khắc cô bước vào cùng cô gái khác, cô đã lấy đi mọi hào quang.