Người đưa danh thiếp cho Giang Tô tên là Từ Đại Chí. Sáng sớm hôm sau anh ta đến khách sạn đúng giờ đưa Giang Tốc lên xe.
"Công ty của chúng tôi là công ty giải trí Tam Kim! Rất có tiếng trong nghề, là một lò đào tạo minh tinh lớn! Mỗi năm có hơn một trăm minh tinh nam nữ debut từ show tuyển chọn…’’ Vừa lên xe, Từ Đại Chí đã lải nhải không ngừng.
Từ Đại Chí nói không sai, trước đây công ty giải trí Tam Kim quả thực là một cái lò đào tạo minh tinh, là nơi mà vô số nam nữ đều muốn tiến vào.
Nhưng thời thế thay đổi quá nhanh, trong hai năm qua có rất nhiều công ty giành giật miếng bánh lớn là show tuyển chọn này nên công ty giải trí Tam Kim từ lâu đã mất đi quyền lực.
Từ Đại Chí nói những lời này là để trấn an cô gái trước mặt. Muốn khơi dậy sự khao khát tiền tài địa vị của cô và muốn cô ý thức được rằng mình chỉ là một con người nhỏ bé, tương lai phải hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của công ty.
"Ừ." Giang Tốc ngồi bất động ở đó chỉ ừ một tiếng.
Từ Đại Chí chưa bao giờ thấy ai lạnh lùng như thế.
Những người muốn trở thành minh tinh nghe xong lời nói của anh ta đều nhịn không được mà kích động, bày tỏ sự khao khát đối với tiền tài và địa vị. Một số người tuổi còn nhỏ thậm chí còn lập tức bày đỏ lòng trung thành với công ty, muốn vì công ty mà kiếm thật nhiều tiền!
"Anh Từ, chúng ta đến nơi rồi." Tài xế ngồi ở ghế trước quay đầu lại nói.
Người lái xe cẩn thận nhìn diện mạo của Giang Tốc, nghĩ thầm: Thật xinh đẹp, khí chất cũng rất độc đáo.
Chẳng trách sáng sớm đã phải đi đón người.
Lúc này Từ Đại Chí đẩy cửa xe ra: "Được, Chúng ta xuống thôi.’’
Giang Tốc đáp lại, đặt một tay lên mép xe cửa.
Từ Đại Chí liếc nhìn.
Nước da trắng nõn, vừa trắng vừa mềm, nhìn qua có vẻ rất mịn màng. Toàn thân cô toát lên khí chất mỹ nữ yếu đuối xinh đẹp động lòng người.
Từ Đại Chí theo bản năng đưa tay ra muốn đỡ cô mà chưa kịp suy nghĩ.
Suy nghĩ trong đầu anh ta nhanh chóng thay đổi.
Lạnh lùng cũng không sao.
Nhìn dáng vẻ mảnh mai của Giang Tốc, anh ta bảo lên xe liền lên xe mà không hề đề phòng. Bộ dạng này vào công ty chính là nói gì nghe đấy, không dám phản kháng.
Chắc là cô gái nhỏ này chưa gặp chuyện lớn bao giờ, không biết lò đào tạo minh tinh khắc nghiệt như nào nên mới có biểu hiện thờ ơ như thế…
Suy nghĩ của Từ Đại Chí thay đổi liên tục. Chờ anh ta lấy lại tinh thần thì Giang Tốc đã xuống xe.
"Đi, vào thôi." Từ Đại Chí vừa dẫn đường cho cô vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của Giang Tốc.
Công ty giải trí Tam Kim - lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa*. Trụ sở công ty nằm trên đường vành đai 3, cùng toà với một trung tâm thương mại lớn. Ông chủ của công ty giải trí Tam Kim đã vung tay mua lại tầng 1-5 của tòa nhà chọc trời này.
*Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa: Lạc đà vốn to lớn hơn nên dù có gầy cũng lớn hơn ngựa. Ở đây có ý là công ty giải trí Tam Kim tuy không còn quyền lực như xưa nhưng cũng là công ty lớn nên dù quyền lực không bằng thì thanh thế vẫn cao hơn.
Tòa nhà cao ngất, đi qua cửa xoay bước vào đại sảnh sẽ thấy mặt sàn được lát đá cẩm thạch sáng đến mức có thể soi gương. Nhìn lên sẽ thấy một chiếc đèn chùm pha lê lớn, mọi thứ xung quanh đều rất tráng lệ.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Từ Đại Chí nghĩ thầm, tận mắt nhìn thấy chắc sẽ rất kinh ngạc và ngưỡng mộ đúng không?
"Lại đây, đi lối này."
Lúc này có một cô gái trẻ chạy tới nắm chặt tay áo Từ Đại Chí khóc nói: ‘’Tôi biết sai rồi, xin lỗi tôi đã chia tay. Tôi vượt qua 500 người để được chọn…Fan đã bỏ ra rất nhiều tiền cho tôi, tôi vẫn muốn tham gia chương trình…’’
Giang Tốc yên lặng xem hết một màn này.
Chà, không phải lừa đảo là tốt rồi.
Nếu là lừa đảo thì cô sẽ bẻ gãy tay rồi ném họ xuống sông.
Từ Đại Chí không biết Giang Tốc đang nghĩ gì, anh ta đẩy tay cô gái ra: “Được rồi, đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Lúc yêu đương hẹn hò bị chụp được sao cô không nghĩ tới những fan hâm mộ đã bỏ tiền vì cô?’’
Nói gì cô gái cũng không chịu đi: “Không phải anh nói tôi rất thích hợp với tiết mục đó sao? Anh nói tôi rất có tiềm lực…’’
Từ Đại Chí trong đầu bốc lửa, chỉ vào Giang Tốc nói: "Đừng khóc lóc la lối nữa, thấy không? Đây này! Đây! Người sẽ thay cô! Ngay bây giờ sẽ đi ký hợp đồng…’’
Cô gái lập tức cứng người.
Cô nhìn chằm chằm Giang Tốc, câu ‘’không có khả năng’’ đã ra tới đầu lưỡi nhưng không thể nào nói tiếp được.
Cô gái trước mặt còn rất trẻ, mặt chỉ lớn bằng bàn tay nhưng các nét đã hoàn toàn nảy nở. Mi mày giống như được Chúa cầm bút tỉ mỉ hoạ ra.
Chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người ta bất giác rung động và sinh lòng thương tiếc.
Từ Đại Chí phớt lờ cô ta, đưa Giang Tốc vào thang máy lên lầu.
Trong lòng còn ɕảɷ ŧɦấყmay mắn.
May mà đã tìm được người thay thế!
Nếu không, với cái đức hạnh của Đồng Nhuỵ chỉ sợ cô ta sẽ nằng nặc tham gia chương trình…
Hai người đi thẳng từ tầng 1 lên tầng 4, không khí trên tầng 4 hơi căng thẳng.
Từ Đại Chí kéo một người hỏi: "Giám đốc đâu?"
Người nọ giơ ngón tay chỉ lên trên, vẻ mặt vừa khóc vừa cười nói: "Trên lầu, trong văn phòng tổng tài.’’
Từ Đại Chí biết nhất định đã xảy ra biến cố lớn, kinh ngạc nói: "Tổng tài mới nhận chức?"
"Đúng vậy, là... thiếu gia đó." Người đàn ông hạ giọng mịt mờ nói.
Từ Đại Chí nói xong mới phát hiện mình lỡ lời.
Này không phải chính là trực tiếp nói cho cô gái công ty đang gặp vấn đề à?
Từ Đại Chí vội vàng quay lại nhìn Giang Tốc.
Vẻ mặt Giang Tốc vẫn bình tĩnh, ánh mắt lãnh đạm nhưng cũng có chút ngây thơ. Chắc cô ấy không nghe hiểu những lời vừa rồi.
Ngốc cũng được, ngốc còn tốt hơn!
Từ Đại Chí thở dài và tiếp tục đi lên lầu cùng Giang Tốc.
Chẳng bao lâu sau, họ đã đến trước cửa văn phòng tổng tài.
Toàn bộ tầng năm cực kỳ yên tĩnh, thư ký và trợ lý đều nín thở nhìn thanh niên trẻ ở bên cạnh cửa kính sát đất.
Từ Đại Chí muốn tìm tổng giám đốc đứng ở trước mặt thanh niên.
Ban đầu Từ Đại Chí không dám đi vào nhưng nghĩ đến chuyện gấp gáp này anh ta vẫn giơ tay gõ cửa.
"Ai?" Thanh niên quay đầu lại. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hắn liếc mắt qua nhưng không nhìn Từ Đại Chí mà là nhìn Giang Tốc đứng cạnh.
Người thanh niên sửng sốt một lúc.
Cô gái xinh đẹp mong manh, khi người khác lần đầu nhìn thấy cô sẽ muốn nhốt cô vào chiếc lồng kính với bộ khung làm từ vàng ròng.
Giang Tốc cũng hào phóng mà đánh giá thanh niên.
Tìm hiểu kỹ những người mà mình tiếp xúc, từ vẻ ngoài đến bối cảnh, tính cách..Đây là bài học đầu tiên của sát thủ.
Người thanh niên này chỉ khoảng 23-24 tuổi, mặc một bộ vest màu đen không quá vừa người, bộ vest bó chặt vào cơ thể anh ta. Có lẽ vì không quen ăn mặc trang trọng như vậy nên cổ áo sơ mi của anh ta mở rộng, để lộ chiếc vòng cổ vàng không hợp với bộ đồ bên trong ra.
Anh ta khá đẹp trai.
Mày kiếm mắt sáng, sống mũi thẳng, khuôn mặt tuấn tú và nước da hơi ngăm đen càng làm tăng thêm nét phóng khoáng cho anh ta.
Anh ta trông không giống một vị thiếu gia nhà giàu mà trông giống ông chủ mỏ than hơn.
Giang Tốc nheo mắt tìm kiếm trong trí nhớ. Nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ lại không tìm ra được thông tin hay hình ảnh nào của người đàn ông này.
"Tôi, tôi là Từ Đại Chí..." Giọng nói của Từ Đại Chí vang lên ở cửa.