Tập đoàn Trình thị sở hữu bệnh viện tư nhân và phòng thí nghiệm hóa sinh riêng, chi phí duy trì hoạt động hàng năm lên tới hàng trăm triệu nhân dân tệ.

Trình Việt lần đầu tới bệnh viện Trình thị, chuyên gia nghe tin lập tức vội vàng tới, lấy máu, xét nghiệm.

Viên sô cô la còn chưa kịp tan trong miệng anh ta cũng được đem đi phân tích.

Vị bác sĩ phụ trách hỏi đầy lo lắng: “Ngài có ɕảɷ ŧɦấყ chỗ nào khó chịu không?”

Trình Việt hơi nhướn mày: “Không có.”

Anh chỉ ɕảɷ ŧɦấყ tức giận thôi.

Vì chưa thể lột da tiểu khủng long kia.

“Vỏ ngoài đúng là sô cô la, bên trong chứa thành phần là một vài loại thảo mộc khác nhau, hiện tại chưa phát hiện ra thành phần nào có khả năng gây hại cho cơ thể con người… chỉ là sự kết hợp các thành phần khá kỳ quái, trong phạm vi hiểu biết của chúng tôi thì chưa từng xuất hiện thứ gì tương tự.”

Sắc mặt Trình Việt trầm xuống: “Biết rồi.”

Bởi vì đối phương cầm viên sô cô la qua lớp trang phục thú bông khủng long, sau đó trực tiếp nhét vào miệng Trình Việt nên ngoại trừ mẫu nước bọt của anh ta thì không tìm kiếm được dấu vết nào khác trên viên sô cô la.

Việc này chứng minh mục tiêu của đối phương hẳn là muốn anh…. nghẹn sô cô la.

Bất chấp những liên tưởng và suy diễn kỳ quặc trong mạch não của Trình Việt, anh vẫn không tài nào nghĩ ra nổi tiểu khủng long kia muốn làm gì.

Nhưng mà đấy vẫn chưa phải là vấn đề lớn nhất ở đây, sự thật mỉa mai nhất vẫn là một tiểu khủng long bé nhỏ đã hạ gục toàn bộ nhóm vệ sĩ vẫn đều đều nhận lương bổng đắt đỏ hằng tháng của Trình Việt.

Đúng là cả đám chẳng được cái tích sự mẹ gì.

Cùng lúc đó, một vệ sĩ mở cửa tiến vào phòng, mặt cắt không còn giọt máu, như thể gặp phải sự đả kích ảnh hưởng tới tính mạng.

“Thưa ngài, chúng tôi đã kiểm tra camera quanh khu vực đó, đối tượng lợi dụng toàn các điểm mù của camera theo dõi nên …”

Vị bác sĩ bên cạnh ngắt lời: “Thế đã điều tra bộ trang phục thú bông kia chưa?”

Cậu chàng vệ sĩ gật rồi lại lắc đầu: “Bộ đồ đó là kiểu dáng sản xuất đại trà trong nước, bán sỉ bán lẻ khắp nơi, cũng cùng loại với đồng phục của nhân viên nhiều khu trung tâm thương mại và công viên chủ đề, gần như đi đâu cũng có thể bắt gặp. Nếu mà có mã số sản phẩm và thông tin nhà sản xuất thì cũng có khả năng tra được chút manh mối… nhưng lúc đó quá vội vã, chỉ nhìn lướt qua nên cũng chưa kịp dò tìm được mã số.”

“Ôi… vậy là manh mối đứt đoạn cả.” Người bác sĩ ngượng ngùng tóm lược lại kết quả điều tra, tận đáy lòng thì âm thầm nghĩ chuyện này cũng quá ảo diệu rồi, thế mà lại có người đã ngông nghênh đạp lên đầu Trình tổng giương oai!

Trình Việt sa sầm mặt mày, chẳng nói năng gì nữa.

Cả căn phòng chìm trong yên lặng, không ai dám hó hé gì, lo sợ ngộ nhỡ hé răng lỡ miệng là sẽ làm Trình Việt bực bội hơn.

“Kiểm tra cả camera khu lân cận đi, mở rộng phạm vi tìm kiếm.” Qua một lúc lâu, Trình Việt mới cất giọng: “Tôi không tin tên đó có thể tránh được mọi cái camera.”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

“Ừm, quyền hạn…”

“Gọi điện thoại cho Triệu Bác Ngang.” Trình Việt cười lạnh: "Anh ta đang ước gì có một cơ hội cống hiến đấy.”

“… Vâng.”

Đến tận lúc này Trình Việt mới chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm vào cậu vệ sĩ: “Đánh không lại?”

Cậu vệ sĩ run run rẩy rẩy, mồ hôi lạnh đầy đầu, chẳng nghĩ nổi mấy câu biện minh.

Trình Việt đứng lên, thẳng người bước ra ngoài cửa.

Bác sĩ đứng phía sau còn lo lắng nói theo: “Vì an toàn của bản thân ngài, tôi kiến nghị ngài nên tiến hành rửa ruột…”

Nửa tiếng sau, Trình Việt sửa sang lại cổ áo sơ mi, ra khỏi bệnh viện.

Anh ta gần như vẫn nguyên vẻ chỉn chu đĩnh đạc, ngoại trừ cổ áo hơi nhăn, gương mặt tai tái và ấn đường có chút tăm tối…

Giọng nói của anh ta tưởng chừng như là rít qua kẽ răng: “… Cũng không hẳn là không có manh mối gì.”

“Anh vừa mới nói gì cơ?” Thư ký đứng bên cạnh sửng sốt.

Tuy nhiên, Trình Việt không nhắc lại lời vừa rồi nữa.

Lúc ấy, anh ta có ngửi được một mùi hương.

Một hương thơm ngọt ngào như sữa, ngon lành hấp dẫn như bánh mì mới ra lò, như thể dụ dỗ làm người ta chỉ muốn cắn ngay mấy miếng.

Sau khi Giang Tốc lên tầng, cô đánh một dấu mờ mờ trên quyển lịch.

Thế giới mà cô từng sống có rất nhiều loại thuốc, nào là thuốc nói thật, thuốc hồi xuân, thuốc độc giết người trong vòng bảy bước, thuốc mê chỉ hít một hơi là ngay lập tức ngất xỉu, thuốc thay hình đổi dạng biến người sử dụng trở thành dáng vẻ một người hoàn toàn khác…

Thế giới này dường như không có bất cứ thứ thuốc nào trong mấy thứ đó cả.

Giang Tốc cũng không rõ lắm, thuốc viên cô làm còn có tác dụng đối với Trình Việt hay không.

Chờ lần gặp sau hẳn là sẽ rõ… Hừm

Trình Việt liệu có sống không nổi chết cũng không xong mà răm rắp chỉ nghe lời cô?

Coi như cũng hoàn thành xong một việc lớn, Giang Tốc ngay lập tức bỏ qua vấn đề này, không thèm phí thêm chút hơi sức nào nữa.

Đinh Toàn cũng đã trở lại sau khi quay chụp MV.

Một vài người tò mò mà vây quanh cô ta hỏi han kinh nghiệm, trong khi phần lớn những người khác đều mang suy nghĩ chẳng muốn hạ thấp bản thân bọn họ để bắt chuyện với cô ta. Nịnh bợ Đinh Toàn thì được gì chứ, nếu đã bỏ công bỏ sức thì chẳng thà nỗ lực đi làm thân với Giang Tốc còn hơn…

Vòng bình chọn bỏ phiếu thứ nhất đã mau chóng kết thúc.

Các huấn luyện viên đã đến tòa nhà từ sớm, cầm một xấp tài liệu dày.

“Đây là kết quả bình chọn của vòng này.” Tuyên Văn đọc lớn.

Nghe đến lời này, mọi người đều vô thức nhìn Giang Tốc.

Nhóm huấn luyện viên tỏ vẻ như không hề nhìn thấy cảnh tượng đó, tiếp tục công bố kết quả: “Phùng Chân Chân, một ngàn tám trăm sáu mươi hai phiếu bầu…” Dĩ nhiên vẫn là thông báo kết quả từ thấp đến cao.

Lớp D, E, F hầu như đều đạt rất ít phiếu bầu, trong đó chỉ có vài người là có số phiếu tạm chấp nhận được.

Từ lớp B thì kết quả phiếu bầu đã khác hẳn.

“Đinh Toàn, hai vạn ba ngàn không trăm hai mươi ba phiếu.”

“Ô Tình Tình, hai vạn bảy ngàn không trăm chín mươi phiếu.”

Ô Tình Tình sửng sốt.

Những người khác cũng ngạc nhiên.

Đinh Toàn thì gần như không giữ được biểu tình bình tĩnh nữa.

Đến đoạn này, mấy huấn luyện viên cũng kìm lòng không nổi mà liếc về phía Ô Tình Tình. Cô ấy ཞõ ཞàŋɠ là có khả năng nhưng vẫn luôn thể hiện rất bình thường, tới tận khi biểu diễn chính thức mới nhờ thực lực chân chính mà lôi cuốn sự chú ý của người xem.

Diệp Liên Na cười vui vẻ, cổ vũ: “Giữ vững phong độ và tiếp tục phát huy nhé.”

Lời này đã đủ để khẳng định sự công nhận đối với màn trình diễn của cô ấy trước đó.

Mấy người xung quanh nghe xong, vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Những huấn luyện viên này đều là những người nổi tiếng không dễ để thân cận, lấy lòng. Dù bọn họ đã cùng nhau ăn uống nhưng vẫn chưa hề thân thiết hơn, chứ nói gì tới việc được khích lệ cổ vũ như này. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ô Tình Tình không nước mắt lưng tròng như Dư Tâm Nghiên, chỉ thở nhẹ một hơi, lén lút nhìn qua phía Giang Tốc.

Về phần Đinh Toàn, có ai lúc này thèm quan tâm cô ả vui hay không nữa?

Cạnh tranh, nỗ lực, làm gì có chuyện ai nhường ai!

Tuyên Văn tiếp tục đọc số liệu trên tay: “Lâm Tư Phong ba vạn bốn ngàn tám trăm mười một phiếu.”

Mọi người kinh ngạc thì thầm to nhỏ cảm thán.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế, phiếu bầu này đều là fan bỏ tiền tươi thóc thật ra mua đấy, vậy mà có thể nhiều tới gần bốn vạn phiếu, quá trâu bò! Fan của Lâm Tư Phong và Lê Mạn Nhi đúng là không phải dạng vừa nha!

Nhưng mà vẫn còn một người nữa…

“Giang Tốc…” Tuyên Văn đọc tới đây thì bất giác ngừng lại một chút, hơi nhướn mày, ánh mắt thoáng vẻ kinh ngạc: "Bảy vạn ba trăm mười một phiếu.”

Đỉnh!

Nhất thời, cả trường quay lặng ngắt như tờ.

Tin tức này như thế một con sóng lớn ập tới, đột ngột đánh úp bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play