Đó là lý do tại sao cô thấy trong ánh mắt của cô ta lộ vẻ khiếp sợ và thù địch.

Trong lòng Giang Tốc tổng kết lại.

“Giang Tốc tới rồi à?” Lê Mạt Nhi là người đầu tiên phát hiện ra cô.

Những người khác nghe thấy thế thì vội vàng quay đầu lại nhìn: “Giang Tốc tới đây, mau nhìn phiếu bầu của cô…”

“Vừa rồi cô có nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi không?” Có cô gái khẩn trương hỏi, như là sợ Giang Tốc sẽ ra ngoài nói bậy.

Giang Tốc gật đầu: “Có nghe thấy.”

“Vậy cô có tin vào tin đồn này không? Kể cho chúng tôi một chút đi.” Cô gái vội nói.

Giang Tốc đi tới ngồi xuống: “Ừm… Có đi.”

“Cô thấy như nào?” Những người bên cạnh đột nhiên trở nên thích thú, mọi người xúm lại một chỗ. Vừa rồi họ đang xem phiếu bầu cũng không nhiệt tình lắm. Quả nhiên, bản chất của con người là hóng chuyện.

Vẻ mặt Giang Tốc vẫn như thường ngày, nhẹ giọng nói: “Tôi ghét ảnh hậu Đổng.”

“…” Ngay lập tức không khí im lặng lại, mọi người đều trợn mắt khiếp sợ. Điều này mà cũng dám nói!

Giang Tốc dừng một chút, sau đó lại nói thêm một câu: “Tôi cũng ghét Trình Việt.”

Mọi người đột nhiên tỉnh táo lại, lúc này họ ɕảɷ ŧɦấყcô gái thường xuyên lấy A này, như thể cô đang kiểm soát mọi thứ trong tay mình, chỉ là một cô gái nhỏ tuổi hơn họ, và sở thích của cô rất bình thường.

Ngay lập tức, sự cảnh giác trong lòng mọi người đều biến mất hết.

Thậm chí còn có người nhịn không được nhỏ giọng nói: “Không có gì nghiêm trọng, sau này ở bên ngoài cô đừng nói như vậy, không thể đắc tội người như Trình tiên sinh được...

Ô Tình Tình nghe thấy cũng choáng váng

Nhưng cô ấy luôn ɕảɷ ŧɦấყGiang Tốc rất nghiêm túc khi nói ra những lời này, không sợ hãi chút nào, cũng không giống bốc đồng cho lắm.

Dường như cô gái chỉ đơn giản thông báo cho cả thế giới.

Giống như… sát thủ đưa danh thiếp của mình trước khi giết người. Trong đầu Ô Tình Tình xuất hiện liên tưởng quỷ dị như vậy.

Lê Mạt Nhi vẫn luôn im lặng, lúc này mới cười nhẹ, xen vào nói: “Tôi cũng ghét Đổng Giai Ngọc.”

Cô ấy trông có vẻ ngọt ngào, khi nói ra những lời này không hợp với thiết lập của nhân vật lắm, khiến cho mọi người đều kinh ngạc nhảy dựng.

Sau khi Lê Mạt Nhi nói xong, nhìn thoáng qua Giang Tốc, cười hỏi: “Lần sau chúng ta thành lập một đội được không?”

Mọi người nghe xong, ngay lập tức hâm mộ không ngừng.

Tổ hợp hai người ở cạnh nhau, chắc chắn sẽ thật bùng cháy!

Giang Tốc: “Còn tùy tình huống.”

Lê Mạt Nhi nghe xong cũng không tức giận, ngược lại còn cười với cô một cái.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Mọi người nói thầm, trong lòng nói nhất định Giang Tốc có thù lớn với ảnh hậu Đổng, bằng không sẽ không hề cố kỵ nói ra những lời này trước mặt nhiều người như vậy…

Giang Tốc không xem phiếu bầu trên máy tính, cô cầm theo miếng bánh mì nhỏ và một quả táo đi vào sảnh lớn.

Dư Tâm Nghiên vẫn lo lắng cho cô, vội theo đi theo sau, ấp úng nói: “Chị cũng ɕảɷ ŧɦấყem không nên nói những lời này trước mặt mọi người như vậy…Nếu bị truyền ra ngoài, người khác sẽ nói rằng em không tôn trọng người đi trước.”

Giang Tốc xé bánh mì ra, ăn đến nỗi hai má phình lên.

Sắc mặt cô vẫn không thay đổi, không nhanh không chậm mà thấp giọng nói: “Đổng Giai Ngọc có thù địch với tôi.”

Dư Tâm Nghiên nghe xong, sắc mặt tái nhợt: “Vậy, vậy bây giờ phải làm sao? Mọi người đều nói sau lưng cô ta có chỗ dựa là Trình tiên sinh…”

Giang Tốc: “Chị nghĩ thế nào về những lời nhận xét cô ta ở trong và ngoài vòng giải trí?”

Dư Tâm Nghiên cau mày: “Những nhận xét về ảnh hậu Đổng rất không tồi, kỹ năng diễn xuất tốt, ít nói, nhẹ nhàng, bởi vì bệnh nên ít xuất hiện, các fan đều rất lo lắng.”

Giang Tốc: “Cho nên, những người như thế này rất coi trọng hình tượng và nhân cách, nếu muốn xuống tay đối phó với tôi thì phải làm trong âm thầm, không một ai biết.”

Dư Tâm Nghiên nghe cô nói mà rùng mình: “Đúng vậy…nếu cô ta khinh dễ em thì sẽ không có ai tin em!”

Giang Tốc: “Vậy bây giờ mọi người đều biết tôi ghét cô ta, có thù oán với cô ta. Nếu có người âm mưu hại tôi, thì chị ɕảɷ ŧɦấყmọi người sẽ nghĩ đến ai đầu tiên?”

Dư Tâm Nghiên ngơ ngác nói: “Ảnh hậu Đổng.”

“Họ sẽ nghĩ đến cô ta ngay lập tức. Cho dù không có bằng chứng nhưng chỉ cần trong lòng họ cũng có một chút dấu hiệu thôi cũng đủ rồi... Ít nhất không phải mọi người bị khuôn mặt của ảnh hậu Đổng làm cho mù quáng”

Giang Tốc nhẹ nhàng nói, vẫn cứ không nhanh không chậm: “Ừ, một khi chuyện dưới bàn bị đưa ra ánh sáng, sẽ không thể bày ra trò bẩn thỉu nào.”

Lúc này bọn họ đã đi tới thang máy.

Cửa thang máy ting một tiếng đã mở ra.

Giang Tốc bước vào, cúi người chào Dư Tâm Nghiên: “Tôi đi trước!”

Chờ khi thang máy đi xuống, Dư Tâm Nghiên mới nhớ ra cô ấy chưa hỏi Giang Tốc muốn đi đâu.

Giang Tốc vào một cửa hàng quà tặng, lấy ví ra mua mười bộ quần áo búp bê, rồi chọn ra một bộ và tự mình mặc cho khủng long nhỏ.

Hôm nay là thứ năm, Trình Việt sẽ đi ăn tại một nhà hàng Quảng Đông tên là “Thiên Khung”.

Tất cả những điều này đều được đào bới từ những hình ảnh trong tâm trí nguyên chủ.

Nhắc mới nhớ, đây là lời mà ảnh hậu Đổng đã nói với nguyên chủ, miệng lưỡi ảnh hậu Đổng nhẹ nhàng bâng quơ nói với nguyên chủ rất nhiều sở thích của Trình Việt, cuối cùng nói với nguyên chủ: “Cô nhất định phải chăm sóc Trình Việt cho thật tốt.. ."

Nguyên chủ nghe xong liền khóc to.

Thật ra Giang Tốc không thể hiểu nổi chuyện này có gì phải khóc.

Nếu không muốn nghe ảnh hậu Đổng lảm nhảm nhiều lời thì chỉ cần đánh nát đầu cô ta là được sao? Vì sao phải tức giận đến nỗi khóc lên thế?

Giang Tốc chẹp miệng, thưởng thức hương vị sữa của bánh mì trong miệng, né tránh camera rồi lặng lẽ trèo lên tường.

Chờ đến khi Trình Việt bước ra từ nhà hàng Quảng Đông, một con khủng long nhỏ từ trên trời rơi xuống.

Vệ sĩ phản ứng rất nhanh, lập tức sờ tới vũ khí sau eo mình.

Khủng long nhỏ ồm ồm nói với Trình Việt: “Anh đã bị tôi bao vây, mau chịu trói đi.”

Trình Việt nhìn những vệ sĩ cao to bên cạnh mình: “…”

Anh hơi cau mày.

Rốt cuộc là ai bao vây ai?

Khóe miệng vệ sĩ giật giật, không còn chút nhiệt tình nào muốn xông lên.

Ai lại đi ám sát mà mặc quần áo như này?

Khủng long nhỏ có chút vụng về bước lên phía trước hai bước, vệ sĩ đưa tay ngăn cản: “Muốn chơi xiếc thì đi qua kia…”

Vệ sĩ còn chưa nói xong đã bị khủng long nhỏ bay lên đá vào hông.

Vệ sĩ chợt ɕảɷ giác được một sức mạnh không thể cản được, cả người đều bay ra ngoài.

Bước chân của khủng long nhỏ không dừng lại.

Chém tay, đá ngang, đánh vào cổ… Động tác uyển chuyển thuần thục. Chỉ trong chớp mắt, các vệ sĩ đều nằm xuống hết.

Trình Việt: “…”

Trong mắt Trình Việt xẹt qua một tia hưng phấn, anh giơ tay cởi hai chiếc cúc áo vest, lộ ra yết hầu và một chút xương quai xanh.

Ừ? Nên vặn cổ khủng long nhỏ trước? Hay là nên bẻ gãy tay khủng long nhỏ trước?

Ngay sau đó lại thấy khủng long nhỏ dừng lại trước mặt mình.

Cô vụng về đưa móng vuốt ra tìm kiếm trong túi, đầu tiên lấy ra một quả táo.

Trình Việt: ?

Sau đó cô lại tìm kiếm, lấy ra một viên chocolate tròn.

Trình Việt: “…”

Đây là loại thủ pháp ám sát mới chết tiệt gì vậy?

Muốn ông đây ngọt chết sao?

Giang Tốc cũng hơi buồn rầu.

Thật ra quyến rũ mới là ưu tiên hàng đầu trong khóa học sát thủ, được Ngô Mang sát vách gọi là "Khóa học VIP trả phí dành cho người lớn", nhưng đêm trước khi cô vừa muốn học thì đã xuyên tới đây.

Làm thế nào để quyến rũ anh ngoan ngoãn ăn cái này đây?

Được rồi.

Quyến rũ quả là phiền phức.

Giang Tốc nắm chặt viên thuốc rồi đến gần.

Trình Việt nhíu mày, khủng long nhỏ này tròn vo, cổ không phải cổ, cánh tay cũng không phải cánh tay, thật sự rất khó để xuống tay… Trong phút chốc, khủng long nhỏ lại sử dụng chiêu thức vừa rồi, nhanh chóng đá về phía Trình Việt, mang theo sức gió sắc bén và sức mạnh kẹp theo sắc bén phong, lực mạnh đến nỗi mí mắt Trình Việt theo bản năng giật một cái.

Anh vươn tay và nhanh chóng nắm lấy cổ chân của khủng long nhỏ.

Bên dưới bộ vest được cắt may khéo léo, cơ bắp ở cánh tay anh hơi phồng lên.

Khủng long nhỏ lúc này không những không hề sợ hãi mà còn lợi dụng tình thế cưỡi lên người anh, dùng móng vuốt nhung lông còn to hơn cả khuôn mặt của mình, nắm lấy viên chocolate tròn nhét vào miệng anh.

Trình Việt: “…”

Vị ngọt đắng hòa tan trong miệng, trong chốc lát, anh còn ngửi thấy một chút mùi sữa thoang thoảng.

Khủng long nhỏ cho ăn xong đá chân vào sườn eo anh.

Trình Việt theo bản năng chặn lại, nhưng căn bản khủng long nhỏ này không muốn tiếp tục chiến đấu với anh, mà thay vào đó nó vụng về vẫy đuôi khủng long, giẫm lên vai Trình Việt và nhanh chóng bay lên rồi đi dọc theo bức tường của con hẻm bên cạnh. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trình Việt giận điên lên.

Anh tức giận mà cười ra tiếng: “…Ừ? Khủng long?” Còn có mùi sữa. Con mẹ nó, đây rốt cuộc là cái quái gì!

Lúc này, vệ sĩ mới vừa lăn vừa bò, chịu đựng đau đứng dậy: “Trình…Trình tổng, phải nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra máu.”

Giang Tốc mang theo một chiếc túi lớn đi vào tòa nhà, chạm mặt Triệu Thu Doanh.

Triệu Thu Doanh không chút nghĩ ngợi liền khom lưng muốn xách giúp cô: “Đây là cái gì? Hành lý sao?”

Giang Tốc: “Không phải.”

Cô mở khóa ra, từ bên trong lấy ra hai bộ quần áo búp bê rồi đưa qua: “Tặng cho anh, anh muốn không?”

Hô hấp của Triệu Thu Doanh dừng một chút.

Cô…cô tặng đồ cho cậu ấy?

Triệu Thu Doanh mím môi, nhanh chóng nhận lấy: “…Muốn.”

Giang Tốc gật đầu, rồi nhẹ nhàng bước đi.

Dường như cô có chút vui vẻ?

Triệu Thu Doanh cắn môi dưới, cũng vô thức trở nên vui vẻ theo.

Nhưng thật ra Giang Tốc mất hứng rất nhanh.

Cô thật sự chán ghét Trình Việt.

Cô còn chưa kiếm được 200 vạn, vậy cô sẽ đưa tiền cho Trình Việt trước!

Rất may sắp phải đi chụp quảng cáo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play