Y tá không còn cách nào khác đành phải nói: "Đến bệnh viện xong chúng ta đi làm kiểm tra trước, cảnh sát sẽ liên hệ sau.”
Giang Tốc gật đầu.
Nhưng ngay sau đó cô lại ɕảɷ ŧɦấყđau đầu.
Rất nhiều tin tức và hình ảnh mạnh mẽ xâm nhập vào đầu cô.
Trong một biệt thự được trang trí lộng lẫy.
"Thì ra anh ấy thờ ơ với mình, không chịu liếc mắt nhìn mình lấy một cái là vì ảnh hậu Đổng. Anh ấy thích ảnh hậu Đổng." Cô gái sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm đập nát khung ảnh trên tay. Bức ảnh trong khung là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc váy dạ hội màu trắng, mái tóc ngắn hơi xoăn bồng bềnh tạo cho người nhìn ɕảɷ giác nhẹ nhàng yếu đuối.
Người giúp việc bên ngoài nghe thấy tiếng động vội vàng gõ cửa: "Giang tiểu thư có bị sao không? Có vật gì vỡ sao? Cô có bị cắt trúng tay không?’’
Cô gái không lên tiếng.
Giúp việc thấy cô không nói gì nên bỏ đi, lúc sau cô gái mang theo điện thoại và ví tiền xuống lầu.
Khi xuống lầu cô tình cờ nghe được giúp việc đang nói chuyện: “Tính tình của Giang tiểu thư cũng thật kì, nghe thấy tiếng vỡ nên tôi gõ cửa phòng cô ấy, gọi nửa ngày cũng không đáp lại câu nào ."
"Không phải là đập vỡ đồ gì của thiếu gia chứ?"
"Chắc không phải đâu..."
"Tôi đi chuẩn bị thuốc cho cô ấy trước, hai ba bữa lại đổ bệnh một lần. Đúng là kì quái."
Hai dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô, cô lẩm bẩm: "Không một ai thích mình, mình không nên tồn tại ở trong cái nhà này, mình là một gánh nặng.’’
Cốt truyện tiếp theo diễn ra nhanh chóng.
Cô gái nhảy xuống sông còn thanh niên kia tử vong.
"Tại sao ngay từ đầu người chết không phải là cô?"
"Thật kinh tởm."
Trên mạng tràn ngập những lời chửi rủa.
Ảnh hậu Đổng đi đến trước mặt cô gái, cô ta mặc một bộ lễ phục còn hoa lệ hơn so với trên ảnh chụp, khinh bỉ nhìn cô, cười khẽ nói: ‘’Hừm, đúng thật là có chút giống tôi.”
Cốt truyện lại nhanh chóng lướt qua.
Có người đứng trong văn phòng thấp giọng báo cáo về cái chết của cô gái.
Chiếc ghế da quay lại.
Một người đàn ông thân hình cao lớn mặc tây trang màu đen ngồi trên ghế. Người đàn ông này rất đẹp, mày đen như mực, ánh mắt thâm tuý mà sắc bén, đuôi mắt nhếch lên như mắt phượng, sống mũi cao thẳng. Khuôn mặt quá mức tinh xảo trộn lẫn một chút lệ khí làm cho người nhìn ɕảɷ ŧɦấყbị xâm lược, không dám nhìn thẳng.
Người đàn ông giống như nghe được một chuyện không đáng nhắc tới, nói: "Đã biết."
Chuyển tầm mắt qua, Giang Tốc thấy trên bàn nam nhân có một tấm danh thiếp, trên đó viết hai chữ ‘Trình Việt’ và phía dưới ghi một chuỗi số điện thoại. Ngắn gọn lưu loát.
Hình ảnh trong đầu Giang Tốc đột ngột dừng lại.
"Cô ổn chứ?" Giọng nói lo lắng của y tá vang lên bên tai cô. ( truyện trên app T𝕪T )
"Kỳ lạ, cô ấy không có vấn đề gì mà." Bác sĩ cũng nghi ngờ nói.
Giang Tốc vội vàng ngẩng đầu nhìn họ: "Tôi không sao."Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Người đàn ông tên Trình Việt vừa xuất hiện trong tâm trí cô rất mạnh mẽ và cũng rất đáng sợ.
Giác quan thứ sáu của Giang Tốc nhạy bén chọn lọc ra những tin tức quan trọng nhất.
Xe cấp cứu nhanh chóng đến bệnh viện, Giang Tốc cũng sắp xếp lại thông tin cuộc đời của cô gái trong đầu.
Cô không thể quay lại thế giới trước nữa mà chỉ có thể tiếp tục sống dưới thân xác này, nhưng cô sẽ không sống lại cuộc đời của cô gái.
Giang Tốc ɕảɷ ŧɦấყthoải mái khi nghĩ đến việc cô sẽ không phải chấp hành những nhiệm vụ làm mãi không xong kia.
Giang Tốc phối hợp với y tá và bác sĩ để nhanh chóng làm xong kiểm tra toàn thân, dùng những tờ tiền ướt trong túi thanh toán viện phí. Sau đó cô đi đến trung tâm thương mại bên cạnh để mua quần áo và điện thoại mới. Dùng điện thoại tra đường để đi đến khách sạn gần nhất.
Khi nhận phòng xong thì đã là bảy giờ tối.
Giang Tốc chậm rãi lê cơ thể suy yếu mệt mỏi của mình chậm rì rì mà đi về phía thang máy.
Một người đàn ông vội vàng bước tới, một tay cầm điện thoại giận dữ hét lên: "Cô ta bị điên à? Chưa debut đã chạy đi yêu đương. Hợp đồng đã ký trước đó với công ty cũng trở nên vô ích. Danh sách đã nộp lên trên rồi, giờ tôi đi đâu tìm người bù vào chỗ trống được?’’
"Nếu giữa cuộc thi cô ta bị lộ, không phải vẫn là tin nóng à! Nhưng còn chưa dự thi đã lộ tin tức ra, nếu còn cố chấp đưa cô ta đi dự thi thì những người khác sẽ khinh thường công ty chúng ta như nào?’’
"Bảo cô ta cút ra ngoài! Cút, cút, cút!"
"Tôi đi ven đường nhặt đại một..."
Người đàn ông tức giận chửi rủa rồi cúp điện thoại, cùng Giang Tốc đi vào thang máy.
Đi đường nhặt đại chỉ là lời nói khi tức giận thôi.
Người đàn ông nghĩ, lại chọn một người trong số những thực tập sinh kia đi, phải xinh đẹp, phải xứng đáng với danh hiệu bình hoa. Không có tư bản chống lưng, không có tiền và phải dễ kiểm soát. Đợi khi thời cơ đến, thả cô ta ra, khi thời cơ đến…
Tiếng ‘đinh’ vang lên, cửa thang máy mở ra.
Suy nghĩ của người đàn ông bị kéo lại.
Giang Tốc ra khỏi thang máy trước.
Người đàn ông thấy bóng lưng cô, ngay lập tức sửng sốt.
"Này, cô gái đằng trước, chờ đã... chờ đã..." Người đàn ông vội vàng đuổi theo cô.
Giang Tốc quay lại lạnh lùng nhìn anh ta.
Không hiểu sao người đàn ông lại ɕảɷ ŧɦấყlạnh, anh ta đè nén ɕảɷ giác kỳ lạ này xuống, lấy điện thoại di động mở tin tức ra. Sau đó anh ta nhìn Giang Tốc, lại nhìn vào điện thoại, rồi lại nhìn Giang Tốc...
"Đúng là tin tức đó!"
Giang Tốc nghiêng đầu ... Nhìn chằm chằm vào anh ta không nói tiếng nào.
Người đàn ông này thực sự rất kỳ lạ.
Nếu lát nữa xảy ra tranh cãi, cô nên vặn cổ anh ta hay đá vào ngực anh ta?
"Cô là người mà Triệu Thu Doanh đã cứu trong tin tức!" Người đàn ông vội vàng nói.
Thật xinh đẹp! Người đàn ông thầm nghĩ.
Ảnh chụp trong tin tức rất mờ nhưng anh ta liếc mắt một cái đã biết là cô gái trong ảnh rất xinh đẹp!
Giống như cành liễu đón gió, cô ấy cũng chỉ là một bình hoa yếu đuối mà thôi!
Giang Tốc lạnh lùng nói: "Anh ta không cứu tôi."
Người đàn ông gật đầu: "Đúng đúng, cậu ấy muốn cứu cô nhưng chưa kịp thì cô đã tự bơi lên. Cho dù như thế nào đi chăng nữa thì hai người cũng xuất hiện trong cùng một bảng tin!’’
Huấn luyện viên của show tuyển chọn kia là Triệu Thu Doanh!
Nhiệt tình quá...
Người đàn ông cố nở một nụ cười ấm áp đưa danh thiếp của mình ra: "Xin chào, tôi là người đại diện của công ty giải trí Tam Kim. Cô có muốn cân nhắc đến việc trở thành thực tập sinh của công ty chúng tôi, tham gia show tuyển chọn không?’’
Show tuyển chọn? Làm minh tinh?
Giang Tốc đã thấy trên TV.
Giang Tốc mím môi dưới: "...Một tháng bao nhiêu tiền?"
"Mỗi tháng tối thiểu 3 nghìn."
Giang Tốc xoay người rời đi.
Sát thủ mỗi tháng có thể kiếm được ít nhất 30 vạn trên một nhiệm vụ.
Người đàn ông phía sau hét lên: “Nhưng nếu thành công debut thì mỗi tháng ít nhất cũng kiếm được cả trăm nghìn. Sau đó quay phim, chụp quảng cáo, ra album là sẽ kiếm được cả trăm nghìn vạn nữa!’’
Giang Tốc lập tức dừng lại.
Ngàn vạn?
Được, cô sẽ đổi nghề.
Kim đồng hồ rất nhanh đã chỉ đến mười hai giờ, bữa tiệc sinh nhật vẫn náo nhiệt như cũ.
Đổng Giai Ngọc hơi nghiêng đầu nói chuyện với Triệu Thu Doanh: "Tôi nghe nói cậu muốn làm huấn luyện viên cho show tuyển chọn?’’ Cô ta hơi mỉm cười: ‘’Tôi đến làm khách quý được không?’’
Triệu Thu Doanh có chút lơ đãng: "Ừ, sao cũng được."
Giang Tốc tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm đổ tất cả những thứ trong ví ra.
Trong đó có một tấm thẻ ngân hàng sáng lấp lánh nhìn có vẻ rất nhiều tiền.
Cô không lấy đồ của người khác. Giang Tốc không nhìn nữa mà bẻ nó thành từng mảnh rồi ném vào thùng rác.
Sau đó cô khẽ cau mày, ở dưới ánh sáng màu ấm làn da cô trắng như ngọc, đẹp đến kinh người.
"...Sức mạnh và kỹ năng vẫn còn nhưng thân thể này sức chịu đựng kém quá." Cô nhẹ nhàng lẩm bẩm. Lỡ như sau này đụng mặt người tên Trình Việt nhìn qua có vẻ rất hung ác kia thì một tay cô sao có thể bẻ gãy cổ anh?