CÓ SẢNG VĂN SIÊU HAY NÀO TRONG GIỚI GIẢI TRÍ HAY KHÔNG? (5/..)
-------
Lý Thanh nổi điên: “Anh có bật lửa sao còn không nói sớm.”
Lục Minh Thâm khẽ liếc hắn ta một cái thản nhiên: “Cậu không hỏi.”
Sau đó, anh thản nhiên bồi thêm: “Có hỏi tôi cũng không nói.”
…………
Tôi ở phía sau không nhịn được cười. Đỉnh đấy.
--------
10.
Sáng sớm hôm sau, tôi cầm con dao chuẩn bị ra ngoài kiếm gì ăn.
Lục Minh Thâm và Phương Thành An đề nghị đi cùng tôi, vì vậy tôi đã dạy họ đan lồng bẫy cá và đặt chúng xuống con sông mà nhóm Phương Thành An phát hiện ra ngày hôm qua.
Vào buổi chiều, Phương Thành An cùng Lục Minh Thâm đi kiểm tra những cái bẫy mà chúng tôi đã đặt dưới gốc cây.
Còn tôi tự mình đi nghiệm thu lồng bẫy cá, nhưng tên khốn Lý Thanh đã đi theo tôi.
Lợi dụng lúc tôi không đề phòng, hắn bất ngờ ôm eo tôi từ phía sau và quay người ném xuống sông.
Vai lưng đập thẳng vào sỏi, cơn đau đột ngột khiến tôi thở hổn hển.
Lý Thanh bắt đầu chử.i rủ.a và x.é quần áo của tôi: “Con khố.n, mày kiêu ngạo cái gì hả? Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này mà mày lại kiêu ngạo như vậy?! Mày cho rằng Lục Minh Thâm sẽ bảo vệ mày và mày sẽ bình an vô sự sao? Hiện tại tao tiễ.n mày chầ.u Diêm Vương rồi bảo mày nhảy xuống sông chế.t đuối cũng không có người phát hiện, ha ha ha. Có sợ không? Sợ thì cầu xin ta.o đi, con khố.n!”
"Tao sợ con m.ẹ mày!" Vừa nói tôi vừa với tay chộp lấy hòn đá bên cạnh và đập mạnh vào đầu hắn ta.
Ngay lúc hắn còn choáng váng, tôi dùng tất cả kỹ xảo tự vệ mà mình có được nhanh chóng lật ngược Lý Thanh lại. Sau đó nắm tóc và đẩy tên cặn b.ã này xuống nước.
"Những kẻ cặn bã như mày có thể kiếm tiền trong giới giải trí thì chỉ những người trong não toàn ph.ân mới tiêu tiền cho mày mà thôi.”
11.
Hàng chục triệu bình luận liên tục gọi Lý Thanh là đồ cặn bã và thấp kém như heo ch.ó đột nhiên dừng lại trong giây lát.
“Đừng mắng, đừng mắng, đứa nhỏ biết sai rồi, oa oa oa.”
“Chết tiệt, tôi đã bỏ ra hơn một nghìn tệ để anh ta được vào danh sách đề cử, nuôi một con chó cũng không thấy phí tiền như vậy.”
“Lầu trên làm ơn đừng xúc phạm họ nhà ch.ó.”
“Não tôi đúng là dính ph.ân thật rồi! Chị Bối Lam đánh hay lắm!”
“Từ giờ trở đi, tiền của tôi sẽ chỉ dành cho chị Bối Lam.”
“Đánh chết con sú.c s.inh này! M.ẹ k.iếp tôi tức quá!”
…………
12.
Khi Lý Thanh tỉnh dậy, tôi đã trói anh ta trong hang bằng một sợi dây.
Mọi người lần lượt quay lại, tôi không thèm giải thích tình hình, chỉ tập trung dọn dẹp và nướng tất cả số cá tôi bắt được.
Lý Thanh chỉ bị kéo đến đây khi chia thức ăn.
“Tôi bắt cá, bắt cua, đào sắn. Tôi là người phân chia thức ăn, mọi người có phản đối gì không?”
Lục Minh Thâm cười cười nhún vai.
Phương Thành An cũng lắc đầu.
Tôi gắp một miếng khoai mì nướng rồi ngồi xổm trước mặt Lý Thanh: “Muốn ăn không?”
Hắn ta và Dư Vi đã đói hai ngày rồi, giờ ngửi thấy mùi thức ăn là bắt đầu nuốt nước bọt.
Lý Thanh còn chưa kịp nói chuyện, Dư Vi đã bò tới: “Tôi muốn ăn.”
Tôi cười: “Cô đợi đi, chưa đến lượt cô đâu”.
Tôi đợi cho đến lúc Lý Thanh gật đầu mới gằn từng chữ: “Vậy anh hãy nói rõ cho tôi biết về những nữ nghệ sĩ, nữ trợ lý hay những người khác đã bị anh quấy rối, sàm sỡ từ khi anh vào ngành. Anh quấy rối như thế nào, khi nào, ở đâu, và đối tượng nào.”
Hắn ta sửng sốt một chút, hơn nữa cũng đang rất đói bụng, thầm nghĩ dù sao cũng không có nhiều người, tên khốn này liền bắt đầu lộ mặt thật.