CÓ SẢNG VĂN SIÊU HAY NÀO TRONG GIỚI GIẢI TRÍ HAY KHÔNG (1/..)
Tác giả: Đừng buồn cười nữa (别搞笑了)
Nguồn raw: Tui mua raw của Meo
Nguồn đề xuất: Bạn Hồ Huỳnh Thiên Kim (Group Meo Meo và những người bạn)
Link zhihu: https://www.zhihu.com/question/340471247/answer/2799832455?utm_id=0
-----------
Tôi là nữ diễn viên tai tiếng nhất làng giải trí.
Công ty đã chọn cho tôi một chương trình tạp kỹ sinh tồn hoang dã.
Mục đích là để tôi cố gắng hết sức làm nền lăng xê cho em gái quốc dân mà họ vừa ký hợp đồng.
Nhưng nhóm người tham gia chúng tôi đã mất liên lạc với tổ chương trình ngay khi đến vùng núi. Cuối cùng biến chương trình tạp kỹ trở thành một show sống còn thực sự ở nơi chim không thèm ỉ.a này.
Tôi xây một ngôi nhà gỗ ở vùng hoang dã, bẫy gà rừng, bắt cá và sống một cách tự tại vô tư.
Trong khi đó những thần tượng vốn hoàn hảo không tì vết trong mắt công chúng đó lại nguyền rủa, xâu xé, tranh giành để tồn tại.
Tranh giành thức ăn, chỗ ở, cấu xé lẫn nhau khiến hình tượng bọn họ cố sức xây dựng ầm ầm sụp đổ.
Mãi sau này tôi mới biết, tất cả những thứ này đều là cảnh bị quay bằng camera giấu kín, hàng ngày đều được phát sóng trực tiếp…
1.
"Hai triệu, không thể thêm nữa."
"Ba triệu, không bớt một xu."
"Bối Lam! Cô có ảo tưởng gì về địa vị của mình không vậy hả? Bây giờ cô có tiếng xấu như vậy, công ty nhận chương trình tạp kỹ này cho cô chắc hẳn sẽ rất nổi tiếng, sao cô dám đòi giá cao như vậy?"
Danh tiếng của tôi thối như vậy là vì ai?
Bởi vì tôi không đi tiếp rượu, công ty đã mua bài vu vạ cho tôi đang chơi đùa với những tên tai to mặt lớn.
Mắt tôi bị viêm liền nói thành tôi trợn mắt nhìn đàn anh.
Bị nam nghệ sĩ cùng công ty gạ tình, tôi mặt lạnh thì bị cho là chèn ép người mới.
2.
Nỗi oan của tôi có thể so với Mạnh Khương Nữ khóc đổ tường thành đấy có được không.
Tôi bình tĩnh nhấp một ngụm nước rồi lại bình tĩnh liếc nhìn các giám đốc điều hành của công ty: “Thực ra chỉ cần tham gia một chương trình tạp kỹ thì hai triệu cũng được, nhưng muốn tôi tự làm mất uy tín của mình trong lúc tham gia chương trình đi hạ bệ Dư Vi, đó lại là giá khác."
Có lẽ nghĩ rằng hợp đồng của tôi sẽ hết hạn sau hai tháng nữa, lão giám đốc điều hành đã đồng ý sau nhiều lần cân nhắc.
Sau khi ký hợp đồng chương trình "Mười ngày mười đêm ở nơi hoang dã" với bọn họ, tôi bước ra khỏi công ty, miệng ngâm nga một bài hát.
Bối Lam tôi đã sớm lên kế hoạch và tôi sẽ rời khỏi vòng giải trí thối nát này ngay khi hợp đồng kết thúc.
Trước tiên phải đến khu rừng rậm nối liền với bãi cát, và tôi sẽ phải nghiên cứu trước tất cả các địa điểm một cách cẩn thận.
Chậc chậc, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy phấn khích rồi.
Trước khi ra mắt, tôi vốn dĩ là một blogger sinh tồn hoang dã ẩn danh với tài khoản có hàng triệu người theo dõi trên mạng xã hội.
Tôi đến vùng hoang dã hai lần một năm để phát sóng trực tiếp về thử thách sống còn.
Cho đến hiện tại thì vẫn còn nổi, độ nhận diện vẫn ổn.
Sau đó trong lúc đi mua sắm thì bị các tay săn ngôi sao nhắm vào, cuối cùng tôi bị lôi vào giới giải trí khiến tôi cảm tưởng như đang gánh chịu cực hình này.
Tôi đã ngứa tay từ lâu và dĩ nhiên rất vui vẻ chấp nhận tham gia chương trình này, bởi vì tôi biết nó là chương trình về kỹ năng sinh tồn.
Bạn thân đã gửi cho tôi một tin nhắn bảo tôi xem hot search.
Không cần nhìn cũng biết.
Công ty đã bắt đầu mua bài viết.
Thông tin tôi sẽ tham gia một chương trình tạp kỹ với Dư Vi, em gái quốc dân mới được ra mắt đã ngay lập tức trở thành chủ đề nóng.
Khu vực bình luận liền chia thành hai thái cực.
Một bên là dành những lời khen có cánh cho Dư Vi ——
"Ahhhhhhh em gái của chúng ta thật tuyệt! Cô ấy đang tham gia một chương trình tạp kỹ với Lục Minh Thâm!"
"Chương trình này có vẻ rất khắc nghiệt, tôi cảm thấy thương cho em gái mong manh của chúng ta..."
"Vui lên Vi Vi!"
Một bên thì ra sức mắng tôi ——
"Chị gái này tài nguyên tốt như vậy?! Kiếp trước chị cứu mạng Ngọc Đế hả?"
"Tôi thực sự không thích nhìn thấy cô ta tẹo nào, chương trình làm ơn có thể thay đổi cô ta không vậy?"
"Bối trà xanh tham gia chương trình thực tế sinh tồn hoang dã sao? Cô ta không đi hại người là tốt lắm rồi."
"Tránh xa em gái nhỏ Vi Vi nhà tôi ra!"
…………
Tôi bình tĩnh liếc nhìn các bình luận rồi thản nhiên nhắm mắt lại nghỉ ngơi mặc xác bọn họ.
3. Chẳng mấy chốc đã đến ngày ghi hình chương trình tạp kỹ.
Chúng tôi đáp máy bay trực thăng đến một hòn đảo hoang vắng.
Nhóm chương trình đã kiểm tra hành lý của nhóm người chơi chúng tôi và tịch thu tất cả thực phẩm, cuối cùng chỉ keo kiệt đưa cho mỗi người một chai nước.
Dư Vi giao nộp những miếng khoai tây chiên mà cô ta còn giữ lại, cũng không quên diễn nét ỏn ẻn tạm biệt “khoai tây chiên yêu thích” một cách dễ thương ngọt ngào (thảo cmn mai) trước ống kính.
"Khoai tây chiên nhỏ, chị sẽ nhớ các em lắm."
Tôi hờ hững nhìn lại. Chậc chậc chậc chậc, không cần xem cũng biết sau khi phát sóng dân tình sẽ ầm ĩ khen cô ta dễ thương.
Dư Vi đã sớm làm quen mấy trò này rồi.
Tổng cộng nhóm người chơi có năm nghệ sĩ, ngoài Dư Vi và tôi, còn có ba người là nam thần Tam Kim ảnh đế Lục Minh Thâm, hai thành viên nhóm nhạc nam Lý Thanh và Phương Thành An.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.