CÓ SẢNG VĂN SIÊU HAY NÀO TRONG GIỚI GIẢI TRÍ HAY KHÔNG? (4/..)
-------
“Lý Thanh rác rưởi đâu,chuyển màn hình tôi nhìn một chút.”
“Lầu trên xin giữ miệng cho sạch sẽ, đây có thể là kịch bản của chương trình. Đừng nói nhảm mà không có bằng chứng...”
“Mấy người nói tôi nói nhảm sao, phải hay không thì xem tiếp đi rồi biết...”
------
8.
Một đêm không ngủ.
Tôi dậy ngay khi trời sáng.
Tôi quyết định sẽ quay lại con đường đã đi hôm qua, nếu tổ chương trình cũng đang tìm chúng tôi, có lẽ sẽ gặp nhau.
Dù không hỏi Lục Minh Thâm xem anh ấy có muốn đi cùng nhau không, nhưng anh đã ngầm im lặng bước theo.
Chúng tôi đi bộ đến nơi trực thăng hạ cánh hôm trước nhưng không thấy ai cả.
Chỉ thấy một mảnh giấy rơi từ cây đa bên bờ vực.
Nó đã bị mưa làm ướt, nhưng nét chữ vẫn có thể đọc được một cách mơ hồ.
Nội dung đại khái là hôm qua trời mưa to, thiết bị của tổ tiết mục bị hư hỏng, rất nhiều người bắt đầu phát sốt.
Tình huống có vẻ nghiêm trọng vì nghi ngờ mắc bệnh truyền nhiễm. Bệnh nhân đang cần điều trị gấp, và cuối cùng đoàn công tác phải sơ tán khẩn cấp.
Nhưng họ thông báo để chúng tôi yên tâm là dù thế nào đi nữa, sẽ có người đến tìm kiếm và giải cứu.
Cho nên kết quả cuối cùng là chúng tôi bị bỏ rơi.
Nghe có vẻ vô lý nhưng đó là sự thật. Không chịu thì buộc chịu.
Trong đầu tôi đã muốn nói đậu m.á cả ngàn lần rồi.
Có lẽ thấy tôi nhìn lên trời quá lâu, Lục Minh Thâm nhìn theo ánh mắt của tôi.
“Em đang nhìn gì đó?”
“Trời sáng rồi.”
Lục Minh Thâm: “Ừ.”
“Ngay cả ông trời cũng cạn lời.”
「……」
Sau khi chấp nhận sự thật này, tôi quyết định bỏ qua.
Nếu phải sống sót ở nơi hoang dã thì đây không hẳn là thử thách quá lớn với Bối Lam này.
Kỷ lục lâu nhất mà tôi từng có là sống sót một mình trong rừng nguyên sinh bảy mươi tám ngày, và nó chỉ kết thúc khi tôi xài hết muối.
Việc này rõ ràng không giống như đang ở nhà. Nên vào ngày đầu tiên trải qua ở vùng hoang dã, chúng tôi phải tìm một nơi trú ẩn có thể che mưa chắn gió.
Tôi đưa Lục Minh Thâm vào sâu trong rừng.
Tôi đào dưới gốc cây mấy cái rễ cây đưa cho anh: “Thêm tinh bột.”
Anh sững người một lúc liền cầm lấy nhét vào miệng mà không hề cau mày.
Ăn xong, anh hỏi: “Em bình tĩnh quá, có vẻ quen mấy chuyện này nhỉ?”
Tôi trố mắt ra, đánh trống lảng: “Ồ, xem TV mới biết được, tôi cũng không biết thứ anh vừa ăn có độc hay không.”
Khóe miệng anh hiện lên một nụ cười: “Nếu như tôi bị em hạ độc chết, em sẽ phải áy náy cả đời này, sau này mặc kệ làm chuyện gì, em đều sẽ nhớ tới tôi, cho nên tính ra tôi cũng không thiệt.”
Tôi chỉ có thể nói, ảnh đế đúng là ảnh đế.
Thời điểm này mà anh cũng có thể diễn tròn vai.
9.
Gần một giờ chiều, tôi lần theo địa hình nơi nghỉ đêm qua và tìm thấy một cái hang.
Nhưng bên trong đã có người rồi.
Là ba người Lý Thanh, Dư Vi và Phương Thành An.
Dư Vi rúc vào một góc, trong khi Lý Thanh và Phương Thành An đang cố gắng tạo ra lửa bằng cách chà xát hai thanh gỗ.
Tôi thật sự muốn cười khi nhìn thấy hành động của bọn họ, nhưng cuối cùng quyết định quay lưng bỏ đi mà không nói lời nào.
Phương Thành An nhìn thấy quả dại trong túi của tôi, mở miệng nói trước: “Hang động này đủ lớn, cô có thể ở lại.”
Tính đến bây giờ thì bọn họ đã không được ăn gì trong một ngày một đêm.
Xem ra bọn họ thậm chí không biết cái gì có thể ăn cái gì không thể ăn nên đều đang cố gắng chống đỡ.
Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy không còn lựa chọn nào tốt hơn vì vậy đồng ý ở lại.
Tôi đưa quả dại hái được cho Phương Thành An, Lý Thanh cũng muốn tới lấy, tôi cũng không ngần ngại hất tay hắn ta ra.
“Anh mà cũng chịu chạm vào mấy thứ trái cây hỏng này sao? Nó có ngon hơn mấy loại trái cây mà Lý đại minh tinh từng chạm qua không?”
"Cô……" - Lý Thanh sắc mặt tái nhợt, hắn cố gắng chịu đựng ánh mắt của Lục Minh Thâm.
Ban đầu Dư Vi không thèm lại chỗ tôi. Trên mặt cô ta tràn đầy khinh thường: “Những thứ này đến chó còn không muốn ăn, nhất định sẽ có người tới tìm chúng ta, Lý Thanh anh đúng thật là đồ nhu nhược không có cốt khí.”
Tôi có chút buồn cười liếc nhìn cô ta.
Cốt khí?
Ngây thơ.
Nơi hoang dã chuyện gì cũng có thể xảy ra, lúc đói rét đến mức sắp đi gặp ông bà tới nơi để xem cô lấy cốt khí ở đâu ra?
Có lẽ em gái Dư Vi sẽ sớm biết thôi mà.
Đêm hôm đó, sau khi Lý Thanh cố xoay thanh củi để đốt lửa suốt một giờ đồng hồ, hai tay đều bị phồng rộp.
Lục Minh Thâm bấy giờ mới không nhanh không chậm lấy chiếc bật lửa ra.
Lý Thanh nổi điên: “Anh có bật lửa sao còn không nói sớm.”
Lục Minh Thâm khẽ liếc hắn ta một cái thản nhiên: “Cậu không hỏi.”
Sau đó anh thản nhiên bồi thêm: “Có hỏi tôi cũng không nói.”
…………
Tôi ở phía sau không nhịn được cười. Đỉnh đấy.