CÓ SẢNG VĂN SIÊU HAY NÀO TRONG GIỚI GIẢI TRÍ HAY KHÔNG? (6/..)

-----

Tôi đợi cho đến lúc Lý Thanh gật đầu mới gằn từng chữ: “Vậy anh hãy nói rõ cho tôi biết về những nữ nghệ sĩ, nữ trợ lý hay những người khác đã bị anh quấy rối, sàm sỡ từ khi anh vào ngành. Anh quấy rối như thế nào, khi nào, ở đâu, và đối tượng nào.”

Hắn ta sửng sốt một chút, hơn nữa cũng đang rất đói bụng, thầm nghĩ dù sao cũng không có nhiều người, tên khốn này liền bắt đầu lộ mặt thật.

-------

“Vào đầu tháng 3 năm 2019, trong phòng thay đồ, tôi đã chạm vào trợ lý của mình.”

Tôi gật đầu: “Hơn một lần, sau này cô ấy chán nản và cam chịu”.

“Đầu tháng 1 năm 2019, thang máy công ty.” Lý Thanh cúi đầu, “Tôi sờ cô.”

“Tiếp tục.”

"Cuối tháng 7 năm 2020, concert kết thúc, tôi mất đi một người hâm mộ, và sau đó..." (Là hắn đã làm chuyện xấu hổ với fan của hắn khiến người đó thoát fan á)

Tôi thay hắn nói tiếp: “Sau đó cô ấy tự s.át, bởi vì chứng cứ không đủ, căn bản không định tội được tên cặn bã nhà anh.”

Tiếng của Lý Thanh càng ngày càng nhỏ:

“Vừa rồi ở bờ sông tôi quấy rối cô. . .”

Tôi đưa ngón trỏ ra lắc lắc: "Theo luật thì những gì m.ày làm gọi là cư.ỡng hi.ếp." (Đoạn này tui tức quá tui kêu m.ày luôn)

13.

Cư dân mạng xem buổi phát sóng trực tiếp đã sôi máu lên rồi.

“Mẹ k.iếp, mẹ k.iếp, mẹ k.iếp...”

“Chị trợ lý kia thật sự là siêu dịu dàng mềm mại! Tên súc sinh này có thể đi ch.ết đi được không hả!”

“Tôi nhớ tới hồi đầu năm nay, Lý Thanh còn đăng tải video làm bộ thương tiếc cô gái đã tự s.át kia, tôi buồn nôn chết mất...”

“Buổi tối mày vẫn còn nhắm mắt yên tâm mà ngủ được!”

“Có ai gọi cảnh sát không? Không có ai gọi cảnh sát, vậy tôi sẽ gọi. . .”

“Gọi cảnh sát nhanh đi, hắn đã thừa nhận rồi.”

…………

14.

Sau khi tôi nói xong câu đó, vẻ mặt của Lục Minh Thâm thay đổi.

Anh ấy sải bước tới nắm lấy cổ áo của Lý Thanh lôi ra ngoài.

Tôi cũng sững người trước hành động này: “Anh làm gì vậy?”

Vẻ mặt Lục Minh Thâm không thay đổi nhả từng chữ: “Cá trong bẫy ăn hết, liền xử hắn đầu tiên.”

“Này, tôi cho mấy người biết đây là xã hội pháp trị.”

Tôi liếc nhìn Lý Thanh: “Pháp luật sẽ không tha cho bất kỳ kẻ c.ầm thú nào.”

Lý Thanh lập tức đỏ mặt: “Mấy người không biết đâu, dù mấy người có nói, với thế lực to lớn của gia đình tôi, cô nghe không lầm đâu, cha tôi đã giúp tôi giải quyết nhiều chuyện như vậy, bây giờ nhất định là đang tìm người cứu tôi ra khỏi đây.”

Tôi không kiên nhẫn ném củ khoai sắn cho hắn ta như một con ch.ó để hắn ngậm cái miệng thối tha đó lại.

Thay vào đó, tôi hứng thú liếc nhìn Dư Vi đang cuộn thành một đống ở phía bên kia.

Cô ta vừa mới chứng kiến quá trình tôi cạy miệng Lý Thanh nên bây giờ lập tức không dám kêu khóc than đói nữa.

Tôi gắp một con cua: “Muốn ăn không?”

“Không, tôi không ăn...”

Tôi nhún vai, “Được thôi.”

Với số thức ăn ít ỏi đó nên Lục Minh Thâm, Phương Thành An và tôi hầu như ăn không đủ no nên dứt khoát đi ngủ.

Chẳng mấy mà đã sang buổi trưa ngày thứ ba ở nơi hoang đảo này.

Hôm nay tôi chỉ bắt được khoảng hai cân cá và rất nhiều quả hồng dại. (1 cân TQ = 0.5 kg)

Sau khi ăn uống no nê, tôi hỏi Dư Vi theo thủ tục, cô ta đã sớm không chịu đựng được nữa, vừa khóc vừa nói muốn ăn.

Tôi gật đầu, “Tôi chỉ có một câu hỏi.”

--------

--------

Đây là trang cá nhân của tui thôi và tui không phải nhà chuyên edit hay sốp gì đâu. Gọi tui bạn, bà ơi, em đồ đó thôi😶 Tui chỉ edit bộ này vì tui muốn đọc mà không ai làm nên làm đăng mọi người đọc chung. Và sau này cũng không chắc có edit tiếp không.

Nên cứ xưng hô bình thường thôi hen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play