Lý Diệp nhẹ nhàng nắn cằm Gia Nhu, hỏi: “Ai nói với nàng tất cả những chuyện này? Tiết độ sứ Hoài Tây à? Hay là chị họ nàng?”
Gia Nhu cho rằng khi giao thiệp với những người thông minh thì tuyệt đối không được đọ trí. Huống chi nàng vốn không thuộc nhóm người thông minh. Nàng ngước mắt lên, nói: “Chuyện triều đình ta không hiểu lắm, chẳng qua chỉ nói hết những gì mình biết cho chàng nghe thôi. Vương Thừa Nguyên là người yêu của chị họ, chị họ nói đó là người tốt. Ta không muốn chị ấy đau lòng, cũng không muốn người đó bị oan uổng, cho nên muốn xin Quảng Lăng Vương cứu.”
Lúc Gia Nhu nói thế, biểu cảm rất chân thành, Lý Diệp không nhìn ra chút xíu sơ hở nào. Thời gian chung sống tuy không dài, nhưng chàng biết nàng không phải là người mưu mô. Có thể trong lòng nàng vẫn còn giấu giếm điều gì đó, nhưng tuyệt không có ý làm hại ai.
Chàng thả lỏng người, đổi giọng cười nói: “Gia Nhu, nàng cảm thấy chỉ với mấy lời này thì có thể thuyết phục được ta không?”
Gia Nhu hơi chán nản cúi đầu xuống: “Cho dù thế nào, ta cũng phải thử một lần chứ. Lúc nghe chị họ nói, ta cũng rất bất ngờ. Chị ấy còn định tự mình đi cứu Vương Thừa Nguyên, nhưng ta nhất định cản lại. Ta nghĩ, việc Vương Thừa Nguyên muốn rời Trường An, có phải là do Vương Thừa Tông bệnh nặng, muốn gặp mặt Vương Thừa Nguyên lần cuối hay không nhỉ? Cho nên mới bị người ta cố ý lợi dụng, tạo nên hiện trường giả là ám sát thiên tử. Ta thấy, nếu những người hiền lành đều có thể bị hãm hại tùy tiện và hàm oan, thì con người ta còn biết hy vọng vào cái gì nữa đây?”
Giọng nàng không lớn, nhưng chữ chữ như gõ vào trong lòng Lý Diệp. Chàng biết mình chưa bao giờ là chính nhân quân tử, chỉ vì hoàn thành ước nguyện của ân sư, nên mới đi theo Quảng Lăng Vương. Mà chỉ cần có thể đạt tới mục đích cuối cùng, thì trong quá trình, dù cho phải dùng thủ đoạn gì chàng cũng không để bụng. Cho nên ban đầu, chàng quyết định khoanh tay đứng nhìn đối với chuyện tối nay.
Nhưng nàng đã đúng. Vì ngăn cản Thư Vương, làm trong sạch vũng nước đục ngầu là triều đình này, bọn họ mới phải đấu tranh, nếu bọn họ đồng tình với cách làm của Thư Vương, vậy có gì khác biệt với lão ta đâu? Muốn đi con đường chính trực, nhất định phải làm những việc quang minh. Được vậy thì những người đã, đang ở vào hoàn cảnh trái ngang mới có thể thấy được hy vọng, tin tưởng Lý Thuần và đi theo ngài ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT