Ngày xuân, mưa phùn rơi như giăng tơ, phủ xuống toàn bộ thành Trường An.
Trên đường cái, trong con phố được thiết kế theo hình bàn cờ vắng tanh vắng ngắt còn ở pháp trường cách không xa khu chợ Đông lại đang tập trung rất nhiều người. Trên đài cao ba trượng để một cái trống to, một người đàn ông vạm vỡ bao cổ tay màu đỏ, ở trần đánh trống, tiếng trống truyền ra xa từng trận nghe như tiếng sấm mùa xuân.
Có một gã thư sinh đến trễ liều mạng đi về phía trước nhưng bá tánh vây xem thật sự quá nhiều, hắn không chen ra trước được, chỉ có thể nghe tiếng bàn tán xôn xao của mọi người bên cạnh.
“Lâu rồi không thấy hình phạt ngũ mã phanh thây, rốt cuộc người này đã phạm phải tội gì vậy nha?”
“Trời ơi, đó là Quận chúa Li Châu, vợ cả của Hoài Tây Tiết độ sứ Ngu Bắc Huyền mà. Lúc Ngu Bắc Huyền khởi binh cũng là lúc lấy đường muội của Thánh nhân ra để khai đao tế cờ, bây giờ người này lọt vào tay Thánh nhân thì làm sao mà có kết quả tốt được?”
“Đã là vợ của Ngu Bắc Huyền mà hắn ta không quan tâm tới luôn?”
“Ngu Bắc Huyền vừa mới bị triều đình đánh đuổi đến phía Nam sông Hoài, bây giờ đâu có rảnh để cứu người…. Cũng tội, vốn là cành vàng lá ngọc giờ lại rơi vào kết cục như thế này.”
Xung quanh là một mảnh tiếng bóp cổ tay thở dài tiếc nuối. Hành hình thị chúng vốn chỉ áp dụng đối với thứ dân hoặc là dạng người cùng hung cực ác, làm sao cũng không tới phiên Quận chúa địa vị cao quý như thế này, nhưng bây giờ vì triều đình muốn tỏ vẻ quyết tâm đối kháng với quân phản loạn, cố ý giết gà dọa khỉ.
Hơn nữa, trên đời này đã sớm không còn phủ Vân Nam Vương nữa rồi.
Trong khu hành quyết, Mộc Gia Nhu mặc áo tù, tóc đen chật vật phủ xuống mặt. Tay chân và cổ nàng đều bị dây thừng buộc chặt, năm đầu dây là năm con ngựa kéo. Mấy con ngựa không ngừng phát ra tiếng thở phì phì trong mũi, bốn vó đạp đạp, vận sức chờ phát động.
Nàng ngước mắt nhìn làn mưa bụi rơi xuống từ trên không, biểu tình đờ đẫn. Tới giờ phút này, nàng không còn sự sợ hãi và hoảng loạn của mấy ngày trước đây, ngược lại có vẻ rất bình tĩnh.
Cho dù làm gì đi nữa cũng không thể thay đổi được kết cục này, vậy thì chỉ còn cách thản nhiên đối mặt mà thôi.
Nước mưa không mùi không vị rơi cả vào trong miệng nàng, lan tràn một nỗi chua xót vô biên. Quá khứ hai mươi bốn năm thoáng hiện trước mắt nàng như từng cảnh trong đèn kéo quân.
Nàng sinh ra ở Nam Chiếu, phụ vương là Vân Nam Vương tiếng tăm lừng lẫy, mẫu phi xuất thân từ dòng tộc Thôi Thị nổi tiếng ở Thanh Hà. Khi còn niên thiếu, vì muốn cùng Hoài Tây Tiết độ sứ Ngu Bắc Huyền ở bên nhau mà nàng không tiếc ngỗ nghịch với phụ vương, bị đuổi khỏi nhà.
Sau đó, Ngu Bắc Huyền phụng chỉ thành hôn với Quận chúa Trường Bình, nàng từ vợ cả biến thành bình thê, dựa vào tình cảm bao năm với y nên mới đi tới hôm nay.
Cho đến khi Nguyên Hoà Đế đăng cơ, bắt đầu trọng dụng một đám triều thần chủ trương tước quyền của Tiết độ sứ, lục tục thu hết quyền lực từ phiên trấn(*) về. Ngu Bắc Huyền phái người đến Trường An ám sát Tể tướng và Ngự sử đại phu đang trên đường thượng triều, làm một chết một bị thương khiến cả triều khiếp sợ. Sau này, triều đình tập trung binh lực cả nước đối phó với quân Hoài Tây.
(*)Phiên trấn: vùng tự trị.
Nàng đi theo y Nam chinh Bắc chiến, lại vì bảo vệ mẫu thân của y nên mới bị quân triều đình bắt được, mang về Trường An giam giữ.
Triều đình dùng nàng làm mồi nhử, thiết kế bẫy rập, hòng dụ Ngu Bắc Huyền sa lưới. Nàng biết rõ nếu so với mưu đồ bá nghiệp của y thì mình quá bé nhỏ không đáng kể đến. Thế nhưng sâu thẳm trong lòng nàng vẫn còn tồn tại một chút hy vọng xa xôi.
Bên tai chợt truyền đến tiếng nói the thé của hoạn quan: “Thánh nhân đến!”
Mộc Gia Nhu cười nhạt, không thể ngờ được một tử tù như nàng lại có thể được Nguyên Hoà Đế tự mình giám hình.
Nguyên Hoà Để đăng cơ cũng chỉ mới có mấy năm, tuổi còn trẻ, là một vị quân chủ đầy hứa hẹn. Về mặt chính trị thì chăm lo việc nước, trọng dụng hiền thần, cải cách kinh tế, cực lực tu bổ nguyên khí cho đất nước bị thất thoát bởi trận đại loạn vào bốn mươi năm trước, khôi phục lại uy tín cho triều đình, khiến quốc gia có dấu hiệu chuyển mình phát triển.
Hoạn quan đi đến khu hành quyết, nhìn nữ tù trên mặt đất đang đầu bù tóc rối rất khó nhận ra, hắn kiêu căng ngạo mạn hỏi: “Mộc thị, ngươi đã biết tội chưa?“
Mộc Gia Nhu không nói câu nào.
Hoạn quan cười lạnh: “Mộc thị, Thánh nhân đã mấy lần chiêu cáo thiên hạ, phản tặc Ngu Bắc Huyền tất nhiên đã biết ngươi ở Trường An bị hành hình, y lại bỏ mặc ngươi không màng, trong lòng ngươi không chút oán hận nào sao? Nói cho ngươi biết thêm một chuyện, Ngu Bắc Huyền cưới ngươi vốn là có mưu đồ khác, hiện giờ ngươi đã vô dụng, tất nhiên y sẽ không đến cứu.”
Trong lòng Mộc Gia Nhu vừa động, lại bởi vì cần cổ bị dây thừng thít chặt nên không thể quay đầu nhìn tướng mạo tên hoạn quan kia ra sao, đuôi mắt chỉ thấy được một đôi ủng đen hơi bị ướt bởi nước mưa, ngoài ra thì rất sạch sẽ, cùng với hoàn cảnh lầy lội xung quanh trông có vẻ không tương xứng.
“Sau khi ngươi đi theo y, y đã nhờ tay cha ngươi mà mỗi năm nhận được một thành(**) muối sắt(***) của Nam Chiếu, lại thông qua danh tiếng của Thôi gia mà chiêu mộ nhân tài cho mình. Hiện giờ đôi cánh y đã cứng cáp rồi, cấu kết với Vũ Ninh Tiết độ sứ đối đầu cùng triều đình. Vũ Ninh Tiết độ sứ có một ái nữ chưa gả nên y mới giết Quận chúa Trường Bình, bỏ rơi ngươi.”
(**)1 thành = 1/10.
(***)Muối và sắt là hai nguyên tố rất quan trọng thời xưa, có ý nghĩa sống còn với một đất nước.
Trong đầu Mộc Gia Nhu ầm một tiếng nổ tung, thì ra, sau khi nàng bị trục xuất khỏi Vương phủ, cha và mẹ cũng âm thầm giúp nàng? Mấy năm nay, y đối tốt với nàng chính là vì nguyên nhân đó? Y nói đi đến chỗ Vũ Ninh Tiết độ sứ để cầu viện, tương lai chưa rõ, muốn nàng lưu lại Thái Châu chờ tin của y, tất cả đều là giả dối! Y đã sớm muốn bỏ rơi nàng, chuẩn bị cưới người khác!
Tay nàng dần dần nắm chặt thành quyền, hốc mắt nóng lên, trong đầu có một giọng nói lặp đi lặp lại, rằng đây chỉ là kế ly gián của bọn họ, nhưng nàng đều sắp phải chết rồi, bọn họ dối nàng thì có tác dụng gì chứ?
Lúc trước mẹ nàng cũng đã từng nói qua, cuộc gặp gỡ giữa hai người nơi chợ buông ngựa đều không phải ngẫu nhiên, chính do y trăm phương nghìn kế tiếp cận nàng, thế nhưng khi đó nàng làm sao mà nghe lọt câu nào được chứ.
Cơn mưa không lớn, ngày xuân Trường An còn mang theo hơi lạnh thắt lòng người, nước mưa lạnh lẽo rơi trên mặt nàng hoà cùng nước mắt nhanh chóng lăn xuống.
Nàng yêu một cách toàn tâm toàn ý, vì y mà trả giá cả tuổi thanh xuân, từ bỏ thân phận, vứt bỏ người nhà, kết quả lại chỉ là một hòn đá kê chân trên con đường mưu đồ bá nghiệp của y!
Quá ngu xuẩn!
“Hành hình!” Một giọng nói uy nghiêm truyền đến từ trên đài cao.
Năm con ngựa theo sự chỉ huy của mã quan chạy thẳng về phía trước, đem nàng từ trên mặt đất kéo căng ra, tứ chi bị kéo đến cực hạn, đau đớn khôn cùng, cổ bị siết chặt làm cho nàng hít thở cũng khó khăn.
“Bệ hạ, thần có vài câu muốn nói!” Bên ngoài pháp trường bỗng nhiên có một người lớn tiếng kêu lên khiến cho đám đông một trận ồn ào.
Những tiếng vang xung quanh nàng dần dần xa xôi giống như đang ở một thế giới khác.
Nàng đã không còn gì luyến tiếc, chỉ cầu được chết mà thôi.