TÊN TRUYỆN: Sau khi trở thành nhân viên chăm sóc động vật ở vườn bách thú
HÁN VIỆT: Thành vi động vật tự dưỡng viên hậu
TÁC GIẢ: Quốc Gia Nhất Cấp Mạc Ngư Học Giả
THỂ LOẠI: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Dị năng, Ngọt sủng, Nhẹ nhàng, Đoản văn, 1v1, Thị giác nữ chủ, Ngôi thứ nhất
GIỚI THIỆU:
Sau khi nghỉ học, tôi chuyên tâm làm một nhân viên chăm sóc động vật ở vườn bách thú.
Bắt đầu từ hôm ấy, bỗng nhiên tôi có được một khả năng đặc biệt— Đó là có thể nghe hiểu tiếng động vật nói chuyện.
Ví dụ như ngày nào ông hổ cũng nói ‘Đói quá, đói quá đi!”
Hươu cao cổ thì nghĩ “Cao thật đấy, không ngờ lại cao thế này!”
Còn có chú cá vàng mỗi ngày mở mắt ra bằng câu hỏi: “Tôi là ai? Đây là đâu?”
Chỉ có anh Hạc, vừa tỏ vẻ ngạo nghễ, vừa bình phẩm: “Hôm nay có biết bao nhiêu con mắt của nhân viên chăm sóc nhìn vào mà còn dám tạo chuyện giao phối, mong đồng chí Tiểu Ôn đừng che giấu sự thật này.”
Tôi, người có tên là Ôn Vị Hi: “... Cảm ơn anh Hạc đã nhắc nhở.”
Ở vườn bách thú có chú chó nhỏ ba ngày rồi chưa chịu đi, tôi đành phải hỏi nó địa chỉ nhà để đưa về, đến khi gặp mặt người chủ đang cảm ơn hết lời, tôi chỉ nói một câu: “Nó là giống đực đúng không?”
Chủ nhân đáp: “Đúng vậy! Nó là một con chó rất xinh đẹp đúng không?”
Tôi: “...”
Tôi không thể nói cho chủ nhân nó biết rằng con chó nhỏ này vì yêu từ cái nhìn đầu tiên với hồ ly ở trong vườn bách thú nên mới không chịu về nhà.
Sau đó, tôi được chọn tham gia chương trình về du lịch vườn bách thú, những vị khách nổi tiếng sốt ruột vỗ quanh tấm kính cường lực.
Tôi đứng bên cạnh ra vẻ xấu hổ, cười nói: “Đừng lo… Chắc nó đang nghiến răng đấy.”
-Zhihu-
====