10.
Nhìn những bình luận liên tục xuất hiện trên màn hình, toàn bộ nhân viên vườn bách thú đều cực kỳ vui mừng.
Mạc Tầm hớn hở nói: “Chương trình đầu tiên đã thành công đến vậy, quả nhiên tôi chính là đạo diễn ngôi sao của giới giải trí mà.”
Quý Tinh Uyên đáp: “Nếu nổi đến thế thì nên thêm tiền cho Tiểu Ôn nhỉ?”
Mạc Tầm cũng không tức giận, ánh mắt lia về hai bàn tay đang nắm chặt nhau của bọn tôi, cười tủm tỉm: “Cô gái mà anh thường xuyên nhắc đến với em chính là Ôn tiểu thư đúng không? Chậc chậc giấu cũng kĩ gớm, hại em nổi cả da gà đây này.”
Quý Tinh Uyên để lộ nụ cười trào phúng: “Lo quản mình cho tốt đi, đừng để lũ khỉ lúc nào cũng gọi là đạo diễn Mạc Tầm độc thân.”
Mạc Tầm: “...”
Đúng vậy, từ khi tôi thoát khỏi chế độ độc thân, đối tượng bị nhóm khỉ trào phúng biến thành Mạc Tầm.
Mạc Tầm đổi đề tài: “Ngày mai là ngày quay cuối cùng, sẽ có thêm khách mời đặc biệt, anh có muốn tham gia không?”
Quý Tinh Uyên hỏi lại: “Vì sao anh phải tham gia?”
“Giả vờ gì chứ?” Mạc Tầm nở nụ cười ôn hòa: “Em thấy ngày nào anh cũng lên mạng nhìn những bình luận gọi Ôn tiểu thư là vợ chằm chằm, mắt như muốn nhỏ máu ra, nếu không nhanh cho cả nước biết thân phận của mình thì có lẽ sẽ bị mất vợ lúc nào không hay.”
Tôi nhìn Quý Tinh Uyên: “... Thật hả?”
Tôi còn tưởng anh ấy không bao giờ lên Weibo.
Qúy Tinh Uyên rũ mắt nhìn tôi, cười như không cười: “Cái này mà em cũng tin à?”
Dừng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng mà đúng là có hơi khó chịu.”
Mạc Tầm sờ cánh tay ý một tiếng.
Ngày quay cuối cùng, tổ tiết mục đã sắp xếp xong xuôi, có vài người nhà của vị khách quý tham gia hoặc là bạn bè.
Khách mời đặc biệt không cần phải là minh tinh mà còn có một số nghệ sĩ đã giải nghệ.
Hạ Tuế An mời em gái Hạ Tuế Hoan, Tề Toàn mời đồng đội Lâm Lạc của mình, Thư Di mời diễn viên Tần Song, Dư Dạ Bạch mời người bạn thân ngoài giới của mình là Tần An, Vương Hành Xuyên mang theo đứa con trai Vương Tiểu Bảo.
Mà hướng dẫn viên, mời— Ông chủ Quý Tình Uyên.
Chủ đề lần này là ‘Tạm biệt’.
Các khách quý cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, sau đó chính thức nói lời chào với bạn đồng hành của mình.
Động vật cũng có đặc tính của con người, chỉ là, cách thể hiện của chúng có hơi khác—
Hạc trắng vẫn là dáng vẻ như cũ: “Sau này đừng có thức đêm đu CP nữa, phải nghỉ ngơi và làm việc lành mạnh, sức khỏe quan trọng nhất!”
Gấu mèo ngáp một cái: “Lần sau tới nhớ bảo con trai cậu tránh xa đồ ăn của tôi ra.”
Hồ ly truyền thụ kinh nghiệm: “Muốn có được người đàn ông cô thích phải làm như vậy, như vầy, và cuối cùng bắt lấy tên kia.”
Tôi cảm thấy hơi choáng đầu: “...” Hình như trong lúc nhất thời, tôi đã biết được rất nhiều bí mật của dàn khách quý.
Thấy vài vị khách quý đều đưa đôi mắt nóng bỏng nhìn tôi, tôi không dám nói ra sự thật đành nói: “Anh hạc lo lắng mọi người còn trẻ làm việc và nghỉ ngơi không lành mạnh, gấu mèo hy vọng lần sau tiếp tục chia sẻ đồ ăn, Tiểu Tuyết nói khi đối mặt với lựa chọn nhất định phải dũng cảm tiến tới.”
Sau khi tôi nói xong, ông chủ ho nhẹ một tiếng, mấy động vật cũng phối hợp gật đầu.
Các khách quý lại thể hiện sự cảm động lần nữa.
Tôi nói: “Ông chủ, bọn nó nghe lời anh thật.”
Quý Tinh Uyên tỏ vẻ lười nhác: “Sau này anh sẽ bảo chúng nó nghe lời em.”
Tôi im lặng, cố gắng xoắn tóc, mong rằng nó có thể che đi lỗ tai đang đỏ bừng.
Tổ quay chụp đang ở gần, bây giờ thể hiện tình cảm trước công chúng khiến tôi cảm thấy không có đạo đức cho lắm…
Trạm thứ tư là Thủy tộc.
Dư Dạ Bạch sớm vứt bỏ dáng vẻ lạnh lùng của trước đó, bị dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Bạch làm cho tan chảy.
Anh ấy bước nhanh như bay, gấp gáp đến mức muốn kéo cả cá heo lên mặt đất để ôm.
Kết quả vừa mới đến cửa, đột nhiên sắc mặt của anh ấy hiện lên sự lo lắng: “Tiểu Ôn lão sư, Tiểu Bạch bị làm sao thế?”
Tôi im lặng nhìn Tiểu Bạch qua kính công nghiệp: “Đừng động…. Nó đang nghiến răng đấy.”
Không biết Tiểu Bạch chọn ai, vì sao một con cá heo lại thích nghiến răng hả?
Ông chủ cười một tiếng, chậm rãi nói: “Dư Dạ Bạch có nói với nó rằng mình đang chụp quảng cáo kem đánh răng, Tiểu Bạch cũng muốn chụp với anh ta.”
Thấy Tiểu Bạch thực sự không có việc gì nên Dư Dạ Bạch thở phào một hơi, ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn Tiểu Bạch chăm chú: “Tiểu Bạch, anh phải đi rồi, em nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, anh nhất định sẽ đến thăm em thường xuyên…”
Thấy anh ấy vẫn đang nói không ngừng, toàn bộ khách quý đều che miệng lại cười.
“Bây giờ Dư Dạ Bạch đâu phải là đóa hoa sơn chi lạnh lẽo đâu.” Tề Toàn nói: “Là mẹ mới đúng.”
Nói xong, mọi người đều sôi nổi cười đùa.
Trạm cuối cùng là chuồng hổ.
Mặc dù từ đầu Hạ Tuế An có hơi sợ Phi Phi nhưng mấy ngày sống chung với nó, tình cảm cũng dần dần trở nên sâu đậm, lúc này cũng lưu luyến vô cùng.
Pho Phi ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay của anh ấy: “Anh trai, Phi Phi nhớ anh lắm!”
Tất nhiên câu tiếp theo mới là bản chất thật của Phi Phi: “Chỉ có anh thêm cơm cho Phi Phi, Phi Phi muốn ăn thêm nữa…”
Tôi: “...” Đừng để Hạ Tuế An biết nó đang nghĩ gì.
Cô gái cắn kẹo mút đi theo sau Hạ Tuế An nâng đôi mắt xinh đẹp lên đón ánh nắng mặt trời vàng chói lọi.
– Đó là em gái của Hạ Tuế An, Hạ Tuế Hoan.
Hạ Tuế Hoan mới thành niên, đứng ở bên cạnh tôi, đưa cho tôi một cây kẹo mút: “Tiểu Ôn lão sư, cảm ơn chị đã chăm sóc cho anh trai của em.”
“Cũng không phải chăm sóc gì cả.” Tôi nhận cây kẹo, cười nói với Hạ Tuế Hoan: “Cảm ơn em.”
Cô gái nhìn chằm chằm đỉnh đầu của tôi, như suy tư gì đó: “... Tất cả đã được hóa giải hết, lạ thật.”
Tôi không hiểu: “Hả?”
“Em đang tính giúp chị.” Cô gái lắc đầu: “Mấy vận đen trước kia quấn lấy chị đã được hóa giải hết rồi… Sau này sẽ toàn là chuyện tốt đến thôi.”
Hạ Tuế An từng nói em gái của anh ấy có khả năng xem bói.
Tôi cảm thấy hơi mơ màng: “Vì sao?”
“Em không biết.” Cô gái thoải mái cười đùa: “Để hóa giải vận đen cần công đức tự hành, có một số dùng lửa đốt, có một số dùng duyên phận.”
“Chỗ này rất thích hợp với chị.” Cô ấy nói: “Chị cũng gặp được người rất tốt.”
Tôi nhỏ giọng đáp lời: “Em giỏi quá! Làm sao em thấy được?”
“Cái này tính là gì?” Hạ Tuế Hoan bình tĩnh cong môi lên: “Nhìn từ ánh mắt của ông chủ bọn chị đấy!”
Tôi: “...”
Không dám ngẩng đầu nhìn ông chủ đâu, sợ bản thân đỏ mặt trước bao người thì xấu hổ lắm, đành cố gắng đưa mắt về chỗ khác.
Buổi quay hình đã kết thúc.
Khi tôi nhắn tin cho ông chủ, phát hiện hình đại diện của anh ấy đã thay đổi.
Đó là ảnh chụp thời tôi còn làm nghệ sĩ, gương mặt ngây ngô, mặc bộ trang phục biểu diễn trên sân khấu vào ngày hôm đó.
Hình ảnh này ngay cả tôi cũng không có nhưng sao anh ấy lại có nhỉ?
Bỗng nhiên di động rung rung.
Là thầy bói nhắn tin: “Bảo bối à, lần này tôi không lừa cô đúng chứ? Mặc dù từ đầu là để an ủi cô nhưng sau đó tôi đi tìm sư phụ vừa mới xuống nui— Kết quả cô ấy tính cũng ra như thế, cô và quý nhân của mình chính là lương duyên trời định, cô là người mà định mệnh đã chọn cho anh ta, anh ta chính là một nửa của cô..”
Thêm tin nhắn nữa.
Chị Thái, người quản lý của vườn bách thú: “Tiểu Ôn, em không tính lên biểu diễn vào hôm họp thường niên ư? Chị nói nhỏ cho em biết này, thật ra ông chủ chính là fan của em đó, em mà lên sân khấu chắc chắn sẽ nổ tung cho xem. Anh ấy nói không có video, thật ra chị đã từng nhìn thấy anh ấy nhìn video khiêu vũ của em đấy…”
Lần thứ ba di động rung lên, tôi không nhìn xem là ai nhắn tin mà chạy vọt ra mở cửa, sau đó liếc mắt thấy ông chủ đang đứng ở bên ngoài.
“Ông chủ.” Tôi thấy Quý Tinh Uyên đeo đồng hồ tôi tặng, khẽ hít mũi nói: “Em thích anh.”
“Anh biết.” Anh ấy dường như hơi ngạc nhiên, một lát sau cười: “Thật ra, nếu em không chủ động tới vườn bách thú Nam Thành, anh cũng tính gửi thư mời cho em.”
Chẳng qua đúng lúc em ra tay trước một bước.
Cô đã chủ động đến bên người anh, thậm chí cũng có năng lực hiểu thú ngữ giống như anh.
“Anh mãi mãi là chỗ dựa vững chắc cho em.” Quý Tinh Uyên rũ mắt, con ngươi đen nhánh ánh lên tình cảm dịu dàng: “Tiểu Ôn đáng yêu, anh cũng thích em.”
Phi Phi biết, anh hạc biết, Tiểu Tuyết cũng biết điều này.
Em biết, anh biết, trời đất biết.
Tất cả mọi người đều biết.
— Và… Cả trời cao cũng biết.
====