Sau Khi Trở Thành Nhân Viên Chăm Sóc Động Vật Ở Vườn Bách Thú

Chương 4


8 tháng


7.

Tôi không có bạn bè, bởi vì mải đi làm thêm nên cũng không thân với bạn cùng phòng lắm.

Tôi không biết nên nói chuyện mình thích ông chủ với ai, chỉ đành chia sẻ với động vật ở vườn bách thú.

Đặc biệt là trong mấy ngày ghi hình, mối quan hệ giữa tôi và các bạn đồng hành càng lúc càng khăng khít hơn, vì thế nhẹ nhàng nói ra tâm sự của mình cho chúng nó nghe— Như thế, sẽ không có ai biết hết.

Và tất nhiên, các con vật không ai giải thích cho tôi hiểu được.

Ví dụ như khi hỏi Phi Phi: “Phi Phi, em cảm thấy ông chủ là người như thế nào?”

Phi Phi: “Tên khốn kiếp!”

Tôi: “Nếu có người thích ông chủ…”

Phi Phi: “Thế thì thích em còn hơn, chị Tiểu Ôn, ai thích ông chủ đúng là ngu ngốc, em phải nói cho Lệ Lệ nghe để Lệ Lệ cười nhạo cô ấy mới được.”

Tôi: “...”

Khi Lệ Lệ biết tương đương với việc toàn bộ thú trong vườn bách thú đều biết hết, có lẽ lần sau khi nhóm khỉ nhìn thấy tôi sẽ đi lên bao vây cười đùa: “Đồ ngốc thích ông chủ kìa!”

Cho nên tuyệt đối đừng nói mà.

Tôi quyết định đổi sang tâm sự với con vật khác— Anh hạc là người thích hợp nhất.

“Anh Hạc.” Tôi vừa đút cho nó ăn vừa buồn rầu nói: “Anh đã yêu thích chị hạc nào hay chưa?”

Anh hạc không hổ là anh học, phán một câu xanh rờn: “Đồng chí Tiểu Ôn, cô đang đi tìm người có cùng tình cảnh với mình à?”

Tôi đáp: “Cũng không hẳn là vậy, tôi chỉ đang đơn phương yêu thầm người ta mà thôi.”

“Ồ.” Anh hạc im lặng một lúc: “Là tên nhóc nhà ai thế? Có thể để tôi xem xét được không? Nếu ổn thì tôi sẽ bảo đàn hạc trong vườn bách thú đi qua làm mai cho cô.”

Tôi: “... Anh hạc… Là ông chủ..”

“Ông chủ?” Anh hạc trắng mất bình tĩnh, quay đầu nói: “Đồng chí Tiểu Ôn, cô nghĩ kĩ rồi ư?”

Tôi: “Hả?”

“Ông chủ càng tốt. Chúng ta nên học theo chim nhạn, bày chín trận địa trợ giúp cô theo đuổi người ta.” Anh hạc nói rất dứt khoát: “Đêm nay bọn tôi thay cô bày tỏ tâm ý nha?”

Tôi hoảng sợ, nói ngay lập tức: “Không cần đâu anh hạc!”

Sau khi khuyên can mãi anh hạc trắng mới từ bỏ ý tưởng khiếp hồn đó.

Đâu phải cứ thích là nên bày tỏ tâm ý, tôi chỉ muốn có được một câu an ủi hoặc kiến nghị nào đó chứ không hề có hy vọng xa vời muốn xảy ra mối quan hệ nào với ông chủ cả.

Đến trạm cuối cùng, tôi đến bên cạnh nói cho hồ ly có nhiều mối tình phong phú nghe.

Tiểu Tuyết nghe tôi nói xong, chậm rãi vuốt bộ lông trả lời: “Nhân viên chăm sóc này, đây không phải là chuyện gì khó.”

Tôi thở dài: “Tôi biết nên từ bỏ nhưng mà…”

“Ai nói cô từ bỏ hả?” Tiểu tuyết trợn mắt nhìn: “Cô chưa nghe câu nhìn thấy sắc đẹp hồn khảm vào tim sao? Cô đẹp như này, chỉ cần dùng chút mưu mẹo nắm là nắm chặt ông chủ ở trong lòng bàn tay ngay.”

Tôi: “?”

Tiểu Tuyết bắt đầu hướng dẫn từng bước: “Cô tận dụng hết khả năng của mình đi. Tự đi vào văn phòng của anh ta, vừa tới đã liếc mắt đưa tình thổ lộ, đến lúc đó để lộ bả vai như ngọc, ánh mắt đáng thương, gạo nấu thành cơm, vậy là nước chảy thành sông!”

Hả… Hả? Đây là quyến rũ người ta mà!

Vành tai tôi đỏ lên, ngôn từ lộn xộn: “Sao… Sao thế được? Ông chủ là người ngay thẳng, với lại anh ấy cũng rất đẹp…”

Hồ ly dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi: “Cũng đúng, vậy chắc là cô không biết…”

Nó chưa nói xong bỗng nhiên có tiếng chó sủa vang lên trong không khí.

Tôi cúi đầu, thấy một con chó lông trắng đang cố gắng trèo qua rào chắn: “Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, anh tới rồi!”

Tôi: “...?”

Tiểu Tuyết ra vẻ tự đắc: “Cô xem, tôi chỉ dùng chút mưu đã khiến cho giống đực khác loài tự dâng tới cửa, thế tại sao cô không dùng nó với ông chủ?”

Tôi: “...”

Tiểu Tuyết là hồ ly tuyệt sắc, tôi không thể nào sánh bằng.

Là tôi đã mạo phạm.

Nói chuyện với các động vật khác xong đã đến lúc ghi hình.

Hôm nay thời gian ghi hình trùng với lịch làm việc nên quản lý nói sẽ tìm người thay ca cho, lúc này tôi mới yên tâm tới chỗ quay.

Kết quả khi hoàn thành xong set quay tôi mới phát hiện người thay cả giúp mình là ông chủ.

Lúc này anh ấy đang đi đến trước chuồng hổ, không biết đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt có hơi thất thần, Phi Phi cũng đang rụt người ở trong góc, nhìn thấy tôi cũng không kêu gầm gừ xông lên.

Tôi đang định gọi ông chủ liền thấy anh ấy cúi đầu, lấy di động ra.

Hả?

Tôi chớp chớp mắt, chưa kịp phản ứng lại di động đã vang lên.

Ông chủ quay đầu, đúng lúc thấy dáng vẻ chuẩn bị chạy trốn của tôi.

“Tiểu Ôn.”

Lấy di động ra, quả nhiên là Wechat của ông chủ, hỏi tôi đang ở đâu.

Tôi ấp a ấp úng: “Ông chủ, anh thay ca giúp tôi à?”

Anh ấy không trả lời chỉ lặp lại một câu: “AAA ông chủ hửm?”

Dừng một lát, nhướng mày nói tiếp: “Em không biết tên của tôi?”

Lúc này tôi mới nhận ra ông chủ đang cúi đầu nhìn tên hiển thị trên màn hình di động của tôi, ngay lập tức muốn đào khe đất để chui vào, giọng nói y như con muỗi vo ve: “Em biết.”

“Ồ…” Anh ấy từ từ hỏi: “Vậy tên tôi là gì?”

“Quý Tinh Uyên.” Tôi mím môi: “Ông chủ, em chỉ là… Điền thêm chữ A đầu tiên để tên của anh hiện lên ngay hàng đầu…”

Đột nhiên giọng nói của tôi im lặng hẳn.

Nhận ra bản thân nói ra lời xúc động, tôi đứng ngây tại chỗ chỉ hận không thể biến mất khỏi thế giới ngay tức khắc.

“Không phải chuyện này.” Anh ấy nói: “... Tôi muốn biết chuyện khác.”

“Phi Phi nói trong vườn bách thú có cô ngốc thích người xấu.” Vẻ mặt của ông chủ vẫn bình tĩnh: “Vậy em có biết cô ngốc kia là ai không?”

Linh hồn của tôi đều lượn lờ theo từng chữ ông chủ phát ra, cố gắng kiềm chế vẻ mặt để nhìn anh ấy.

Trong đầu là một mảnh hỗn độn, ông chủ biết rồi? Sao ông chủ lại biết được? Chẳng lẽ ông chủ có thể nghe hiểu tiếng động vật ư? Thế anh ấy đã biết nhiều hay ít?

“Nếu em cho tôi biết, tôi sẽ tăng tiền thưởng lên.” Giọng nói nhẹ tựa lông ngỗng, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào tôi, trên miệng là nụ cười dịu dàng: “Hửm, Tiểu Ôn đáng yêu?”

— Tiểu Ôn đáng yêu là tên Weibo của tôi khi còn là nghệ sĩ.

Nhưng Weibo đó chỉ có mấy chục fans, lại còn là nick ảo, sao anh ấy lại biết được?

Sao có thể….

Tôi cảm thấy đầu não của mình nóng lên đến mức sắp hỏng, đưa tay lên che mặt đỏ bừng, bước chân chạy trối c.h.ế.t.

8.

Ông chủ không đuổi theo, để mặc tôi chạy đi xa.

Nhưng đến tối, anh ấy có nhắn tin.

[Sửa ghi chú đi.]

[Thật ra em có thể trực tiếp cố định tôi trên top cũng được.]

Sau một hồi do dự tôi mới nhắn lại: [Sửa thành gì ạ?”]

Anh ấy hỏi lại: [Em nói xem?]

Mặt tôi lại đỏ bừng, nhưng có nghĩ kĩ cỡ nào cũng không thể nghĩ ra: [Ông chủ… Là ý em đang nghĩ sao?]

AAA ông chủ: [Nếu không thì em cho rằng đó là gì? Nhìn tôi giống tên sếp chuyên quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c nhân viên nữ lắm sao?]

Tôi hỏi: [Nhưng vì sao?]

AAA ông chủ: [Em muốn biết à? Mai tới văn phòng tôi nói cho.]

Tôi vốn định đồng ý, nhưng bỗng nhớ đến lời nói của Tiểu Tuyết, đầu lại hiện lên một số hình ảnh cấm trẻ em dưới 18+.

Quyết định đổi đề tài: [Anh cũng hiểu tiếng động vật sao?]

[Ừ.]

[Nhà của bọn anh hiểu thú ngữ, ước nguyện khi xây vườn bách thú là thu nhận những động vật bị thương, sau khi chúng nó lớn lên sẽ đưa về nơi hoang dã.]

Anh ấy bổ sung thêm: [Tất nhiên là, có một số động vật tự mình tìm tới cửa sau đó không muốn đi nữa, cho nên vườn bách thú Nam Thành vẫn luôn mở cửa chào đón.]

Tôi có quá nhiều vấn đề muốn hỏi: [Hiểu thú ngữ… Vậy vì sao em lại hiểu được?]

Qua một khoảng thời gian thấy ông chủ không trả lời, một lúc sau anh ấy gửi voice qua: “Ai biết được.” Trong giọng nói mang theo ý cười: “Có lẽ do em chính là nàng dâu được nhà họ Quý chọn cũng nên.”

Tôi: “...”

Di động rơi trên mặt, ôi đau quá!

Tôi cứ nghĩ đêm nay mình sẽ không ngủ được, ai ngờ mới nằm xuống đã chìm vào mộng đẹp ngay.

Mặc dù không nhớ rõ giấc mơ đó nhưng khi tỉnh lại, khóe môi cong lên, cười vô cùng vui vẻ.

Ngày hôm sau, tôi cầm theo quà đưa cho ông chủ, đến văn phòng đưa cho anh ấy trước khi ghi hình.

Theo tôi được biết, đa phần ông chủ đều ở vườn bách thú, có thể nói là một người cực kỳ cuồng công việc.

“Tới sớm thế à?” Hôm nay cũng như mọi lần, ông chủ kéo cửa ra, thấy trên tay tôi có chiếc hộp liền ngây ngẩn cả người: “Đây là quà hả?”

Tôi gật đầu: “Vâng.”

“Ồ, vậy quà này em định tặng ai?” Quý Tinh Uyên dựa vào cửa, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn tôi.

“Cho ai hả?” Tôi có hơi hoang mang: “Cho anh đó.”

“Tôi là ai?” Anh ấy cười: “Là ông chủ, hay là…”

Nháy mắt tôi đã hiểu rõ, cảm giác hồi hộp dâng trào, ra vẻ nói: “Là cấp dưới tặng quà cho cấp trên để thể hiện sự kính trọng!”

“Vậy tôi thay cấp trên cảm ơn em trước.” Quý Tinh Uyên hơi cúi người, ghé sát vào bên tai tôi: “Nhưng bây giờ không phải thời gian đi làm, tôi không phải là ông chủ.”

Tôi ngây người, sau đó cả gương mặt đỏ chót, có điều tôi không lùi ra sau nữa: “Vậy anh có thể giúp em hỏi ông chủ xem anh ấy trả lời vấn đề hôm qua như thế nào không?”

“Cái đó à?” Quý Tinh Uyên mỉm cười nói: “Rất đơn giản, anh là fans của Tiểu Ôn đáng yêu.”

Đầu óc tôi vang rầm: “Sao anh có thể là fans của em chứ…”

“Nếu anh nói mình yêu em từ cái nhìn đầu tiên thì có phải nông cạn quá không?” Anh ấy ngẫm nghĩ: “Tóm lại, từ lần đầu tiên nhìn thấy em trên sân khấu, anh cảm thấy cô gái này đáng yêu thật, sau đó vẫn cứ mãi theo đuổi…”

Sự thật chính là như thế.

Hôm ấy là ngày đông giá rét, anh ấy đưa con hồ ly lỳ lợm ra ngoài đi dạo, liếc mắt một cái thấy ngay cô gái đứng ở dưới ánh đèn.

Trời lạnh như cắt da cắt thịt nhưng vẻ mặt vẫn bình thường, nhảy vũ điệu nhẹ nhàng êm ái, thậm chí còn hơi gập ghềnh, suýt chút nữa là té ngã— Nhưng không hiểu vì sao, lại làm cho người ta thấy đáng yêu vô cùng.

Có thể là bởi vì sự nghiêm túc hiện lên trong ánh mắt thực sự rất động lòng.

Sau khi nhảy xong, anh ấy tận mắt nhìn thấy cô gái lại suýt ngã trên đường đi, có điều rất nhanh đã ổn định lại, có lẽ là do quen rồi, lúc về còn tiện tay mua thêm tờ vé số. 

Quý Tinh Uyên nhịn không được cười.

Rõ ràng cô gặp xui xẻo, mà vẫn nuôi nấng chờ mong hằng ngày.

Hồ ly cười nhạo: “Ông chủ, anh đang thấy sắc nảy lòng tham à?”

Anh ấy cũng không phủ nhận: “Đúng là rất xinh đẹp.”

Đa số mọi người khi thích một thần tượng đôi khi chỉ qua ánh nhìn đầu tiên thấy hợp duyên là được.

— Sau đó, Quý Tinh Uyên đang định vận dụng quan hệ gia tộc tìm tài nguyên cho cô thì cô đã lùi về sau, và tự mình dâng đến cửa.

Từ lúc giao tiếp với thần tượng, đến ngày sớm chiều ở chung, thời khắc quan tâm tỉ mỉ, sự thưởng thức ban đầu dần dần lên men, trở thành tình cảm giữa nam và nữ.

Câu chuyện xưa đơn giản đáng yêu như thế đấy.

9.

Chương trình chính thức phát sóng.

Sau đó như cá gặp nước, như hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng.

Vườn bách thú Nam Thành hoàn toàn nổi tiếng, mà tôi… Hình như cũng đã nổi theo.

Trên Weibo toàn topic thảo luận về chương trình, những con vật xuất hiện đều được quan tâm vô cùng, có không ít đồng nghiệp cũng trở nên bận rộn hơn.

Tôi nhìn những bình luận trên mạng, toàn bộ đều là cổ vũ ủng hộ.

[Chị hướng dẫn viên ngọt ngào quá đi!!!]

[Em gái biết cách thuần phục hổ đấy, mọi người trong nhà tôi nhìn thôi cũng thấy sợ hãi rồi.]

[Động vật ở vườn bách thú Nam Thành thông minh ghê, tôi thấy Phi Phi y chang con cái nghịch ngợm ở trong nhà…]

[Mong anh Hạc chúc phúc cho Tề Toàn.]

Tôi vừa đọc vừa cười, cầu phúc mà tìm anh hạc thì được ích lợi gì?

[Khi Dư Dạ Bạch xuống nước, mấy người có thấy cơ bụng săn chắc kia không? Mua ha ha ha, đẹp thật (hình ảnh)]

[Cá heo: Bây giờ anh muốn gì? (Hình ảnh)]

[Nhìn Thư Di buồn cười quá, cô ấy hỏi chị hướng dẫn con chó kia có ý gì, chị hướng dẫn nói chú chó đó yêu Tiểu Tuyết từ cái nhìn đầu tiên, vẻ mặt cô ấy là ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!]

[Lúc Tiểu Ôn lão sư đưa hồ ly về cũng rất hài hước! Cô ấy không ngờ nhiếp ảnh gia sẽ đưa đoạn này vào đúng không? Ngại quá, chủ nhân của chú chó yêu đương khác loài kia xấu hổ vô cùng kìa…”

[Khi Vương Hành Xuyên đút cho gấu mèo ăn, mặt nó như muốn nói đây chính là điều làm cho bổn vương vui sướng (hình ảnh)]

[Mấy người cảm thấy khách quý đã hài thôi mà Tiểu Ôn lão sư có thể giao lưu với các động vật rất mượt ư? Các khách quý: Đứng bên cạnh nghe là được.]

[Hạ Tuế An làm tôi muốn khóc mất, anh ấy sợ hổ nên không dám đến gần kìa…]

[Đúng đúng đúng, mấy người họ học theo Tiểu Ôn lão sư, kết quả các con vật nói: Mấy người là ai? Tôi muốn chị nhân viên cơ!]

[Cũng không phải toàn bộ động vật đều như thế, không phải Tiểu Bạch rất thích Dư Dạ Bạch ư, bọn họ còn dán chặt vào nhau rất nhiều lần…]

[Dư Dạ Bạch, anh là đóa hoa sơn chi lạnh lùng ngu ngốc, không thấy mỗi lần anh ấy nhìn thấy Tiểu Bạch như nhìn thấy người tình à? Trước kia tôi nhìn Dư Dạ Bạch đến mức chảy cả nước miếng, bây giờ tôi chỉ biết: Đây là con trai ngốc nhà ai thế?]

[... Tôi thấy hình như khách quý đang miêu tả bản thân… Trước khi nuôi mèo, tôi cũng từng lạnh lùng tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không bao giờ thích mèo… Giờ đây…]

[Thật ra tôi muốn nói, trước kia Tiểu Ôn lão sư là người trong giới, tôi còn từng xem sân khấu của cô ấy nữa đấy.]

[Tiểu Ôn lão sư thật sự rất dịu dàng, tôi xin đạo diễn nào đó mau quay một bộ ảnh mỹ nữ và dã thú đi, tôi muốn một ngày xem hai mươi tập.]

[Các người không hề thấy ông chủ xuất hiện lướt qua trên màn hình rất đẹp trai sao?]

[Có đoàn nào tham quan nữa không? Vé vào cửa vườn bách thú Nam Thành đã bán hết tới ba tháng sau rồi, vất vả lắm tôi mới cướp được chỗ trong đoàn mười người.]

====

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play