3.
Sáng sớm hôm sau, tôi tiếp tục đi làm.
Hôm nay là thứ tư, vào những ngày bình thường lượng khách tham quan không có quá nhiều nhưng hình như hôm nay có hơi khác lạ.
Tôi đang chuẩn bị cho Phi Phi ăn đã thấy trước mắt xuất hiện một vài du khách đi vào.
Đi đầu là hai thanh niên, một người mặt mày thanh thoát, dịu dàng, nụ cười hòa nhã, mái tóc dài kéo ra sau, đưa đôi mắt hứng thú nhìn xung quanh, sau đó quay ra sau nói gì đó với người đàn ông.
Một người khác… Tôi mới nhìn thôi đã phải ngây người mất hai giây.
Nguyên nhân là vì cậu thanh niên này sở hữu gương mặt dài nhọn, phần khớp xương rất hoàn hảo, khuôn mặt giống như người nghệ sĩ nổi tiếng, tóc đen mắt đen, rõ ràng mặc một bộ đồ bình thường, đầu còn đội mũ trắng phô bày lên nét lạnh lùng kiêu ngạo.
Dù thế nhưng vẻ mặt của anh ấy không hề lạnh lẽo, thay vào đó là nụ cười thật tươi, đáng tiếc ẩn sâu trong đó là vẻ lười biếng, không nóng không lạnh, làm người ta cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, như đã gặp ở đâu đó.
“Ồ, anh Quý, nhân viên chăm sóc con hổ là một em gái sao?” Thanh niên kia thấy tôi bèn nói: “Đúng là hiếm thấy nha!”
Thanh niên tóc đen im lặng, chỉ nhìn tôi, một lát sau mới chậm rãi mở miệng: “Nó là hổ giấy, không cắn người đâu.”
Tôi: “?”
Có vẻ du khách này là khách quen, giọng nói rất dễ nghe, à, còn có hơi quen tai nữa.
Nhưng tôi không phải là người chủ động giao lưu với khách, vì thế chỉ chuyên chú đổ thức ăn ra cho Phi Phi mà thôi.
Có điều, điều ngoài dự đoán của tôi chính là, Phi Phi vẫn luôn tung tăng nhảy nhót nay lại uể oải rúc vào góc tường khóc nức nở.
Tôi lo lắng nó bị làm sao nên đi lại gần, sau đó nghe thấy—
“Sao ông chủ lại về rồi?”
“Ngày tháng tự do của đại vương Phi Phi đã kết thúc…”
“Từ nay về sau không thể sờ cá được nữa…”
Tôi: “...”
Cùng lúc đó, tôi nghe thấy thanh niên kia cười khanh khách nói: “Anh Quý, sao em cảm thấy con hổ này biết anh nhỉ? Còn người nhân viên kia thì không.”
Giống như tia sấm sét nổ giữa trời quang, khiến đầu óc của tôi rơi vào trạng thái mơ hồ.
Trên mặt của anh ấy vẫn là nụ cười quen mắt.
Có chỗ nào giống như trong hình đại diên đâu?
Giây tiếp theo, thanh niên tóc đen khẽ nhếch đuôi lông mày lên, cất tiếng nói trong trẻo: “Tiểu Ôn?”
— Ông chủ?
Cuối cùng cũng phản ứng lại, tôi lập tức đứng thẳng: “Có!”
Thanh niên bên cạnh xì một tiếng, cười như được mùa.
“Chào ông chủ.” Có điều tôi chẳng có tâm tư gì đi để ý chi tiết này, căng thẳng đến mức nói năng lung tung: “Thật xin lỗi, tôi không nhận ra anh…”
“Nhân viên mới à?” Thanh niên bên cạnh hỏi: “Khó trách, tôi chưa thấy cô bao giờ.”
“Cậu nói nhiều thế để làm gì hả?” Rõ ràng khóe miệng của ông chủ đang cong lên nhưng vẻ mặt lại mang theo sự trào phúng, lúc nói chuyện cũng không khách sáo: “Đã mang cậu đi dạo một vòng rồi đấy, cậu về đi.”
Nói xong, anh ấy quay qua nhìn tôi: “Không sao, cô cứ làm việc tiếp đi.”
“Anh gấp gì chứ?” Thanh niên kia không hề tức giận, còn dùng ánh mắt êm ái đánh giá tôi một chút: “Ôn tiểu thư có đúng không?”
Tôi khẽ co người lại, không biết có nên nói chuyện với anh ta hay không, đành ầm ừ vâng một tiếng.
“Tôi thấy cô có hơi quen mắt.” Anh ta nhíu mày trầm tư, một lát sau ngẩng đầu: “Anh Quý, không phải anh đang muốn tìm người dẫn chương trình sao? Cứ để nhân viên này làm đi?”
Tôi không hiểu lắm: “Hả?”
“Lúc thấy cô tôi liền nhớ đến cái này.” Người thanh niên dùng giọng điệu ý vị thâm trường mà nói: “Trước kia cô là người trong giới có đúng không? Hình tượng và khí chất khá tốt, rất thích hợp cho tiết mục này.”
Tôi càng mơ màng hơn: “Hả?”
“Ở đây không tiện nói, chúng ta vào văn phòng nói chuyện nhé?” Thanh niên ra thế mời: “Anh Quý, không sao chứ?”
Ông chủ không trả lời anh ta, chỉ nhìn tôi: “Cô có đồng ý hay không?”
Nhìn ra được ông chủ không hề có ý không vui hoặc mất hứng, tôi khẽ gật đầu: “Anh nói đi.”
…
Nửa tiếng sau, ngồi ở trong văn phòng sáng đèn của vườn bách thú, cuối cùng tôi đã hiểu ý của anh ta.
Chương trình tối hôm qua quản lý nói với tôi là: Chuyến đi kỳ diệu cùng tôi. Thanh niên hôm nay đến đây tên Mạc Tầm, là giám đốc của Hoa Dương, đồng thời là tổng đạo diễn của chương trình, hôm nay tới đây để tham quan vườn bách thú, hai ngày nữa sẽ tiến hành sắp xếp ở đây.
Nhưng bọn họ còn thiếu một người dẫn chương trình cho vườn bách thú— Ý là có thể hướng dẫn khách quý tham gia làm nhiệm vụ ở vườn bách thú, lúc đầu muốn ông chủ ra mặt nhưng ông chủ không thích nên đến tìm tôi.
“Nhưng tôi mới làm công việc này chưa được bao lâu, vẫn chưa hiểu về vườn bách thú lắm.” Tôi ngượng ngùng nói: “Có nhiều người thích hợp hơn tôi nhiều.”
“Cô yên tâm, chắc chắn có thù lao.” Mặc Tầm lắc lắc ngón tay, ý bảo trợ lý đưa hợp đồng tới: “Cô có thể xem hợp đồng trước, hợp đồng này không có xung đột với hợp đồng cô làm ở vườn bách thú. Hơn nữa, bởi vì là hợp tác với chương trình nên ông chủ của các cô đã đồng ý rồi, bình thường cô cứ làm việc bình thường, sẽ không trừ tiền lương.”
Ông chủ không nói chuyện, tỏ vẻ cam chịu.
Tôi vốn đang có ý từ chối, có điều hợp đồng đã nhanh hơn trước một bước.
Nhìn con số làm cho trái tim người ta mê say kia, tôi thầm hít một hơi thật sâu.
… Kiếp này, tôi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Tôi là trẻ mồ côi, từ nhỏ sống dựa vào tiền trợ cấp mà lớn lên, mặc dù lúc nào cũng xui xẻo nhưng không hề gặp phải vấn đề khó khăn nào. Vừa đi học vừa đi làm, cầm tiền quốc gia tài trợ thi vào đại học, cứ thế bình an trưởng thành.
Và cũng theo đó, tôi cực kỳ nghèo.
Nếu không sẽ không đến mức ngay cả công ty chủ quản nghệ sĩ cũng không có.
Cả đời này, ước mơ của tôi chính là có được một căn nhà của riêng mình, đáng tiếc từ khi tốt nghiệp cho đến bây giờ, tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng chưa bao giờ lên năm con số, vẫn luôn sinh hoạt trong sự khốn khó, đương nhiên căn nhà nho nhỏ cũng xa dần xa.
Ánh mắt của tôi nhìn chằm chằm con số, thậm chí chưa kịp nghĩ nhiều đã hỏi: “... Ông chủ, tôi có thể đồng ý ư?”
Mạc Tầm cười: “Cô hỏi anh ấy làm gì?”
Anh ta đưa cái nhìn đầy trêu chọc nhìn thoáng qua thanh niên ngồi bên cạnh im lặng nãy giờ: “Ai da, cô nhân viên này của anh cứ như con gái anh nuôi ý, làm cái gì cũng phải hỏi ý kiến anh trước rồi mới quyết định.”
Mặt tôi đỏ lên, giải thích thay ông chủ: “Anh ấy là ông chủ của tôi nên tất nhiên nhân viên phải nghe theo sự sắp xếp của ông chủ rồi.”
Ông chủ rũ mắt nhìn tôi, lời ít ý nhiều: “Muốn làm thì làm.”
Tôi có hơi nghi ngờ: “Tôi là nhân viên chăm sóc động vật…”
“Không hề có xung đột gì với thời gian làm việc cả, nếu có thì tôi sẽ tìm người thay cô.” Anh ấy lộ ra vẻ lười biếng, trong câu nói chứa sự cổ vũ: “Tiểu Ôn, đây là bước đầu tiên để tuyên truyền về vườn bách thú của chúng ta, cô phải làm cho tốt, làm xong sẽ tăng tiền thưởng lên cho cô.”
Tôi cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, vì vậy đã bỏ qua vẻ mặt như gặp quỷ của Mạc Tầm.
“Ôi…” Mạc Tầm chà cánh tay nổi da gà, cố gắng cười thật tươi: “Vậy cô xem hợp đồng đi, nếu không còn vấn đề gì nữa thì chúng ta ký tên, sau đó còn có kịch bản cần cô đọc thuộc nữa.”
Tôi còn đang đắm chìm vào dòng suy nghĩ nhất định phải báo đáp ông chủ: “Tôi sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ!”
4.
Trước khi ghi hình, tôi nhận được danh sách khách quý tham gia chương trình này.
Tiểu thịt tươi Dư Dạ Bạch, ảnh hậu Thư Di, đỉnh lưu Hạ Tuế An, ca sĩ Vương Hành Xuyên và nữ idol Tề Toàn.
Năm người đều là những người có tên tuổi ở trong giới, đặc biệt ba vị cuối, lúc trước ai cũng trải qua thời kỳ không có nhiệt không có hiện tượng, sau đó tham gia chương trình nên mới bạo, mặc dù bây giờ chương trình kia đã bị dỡ bỏ nhưng tôi vẫn nghe được.
Hoa Dương không hổ là công ty giải trí lớn nhất cả nước, có thể kéo cùng lúc năm vị khách này.
Có thể hợp tác với công tỷ Hoa Dương, ông chủ thật là lợi hại.
Thật sự rất lợi hại.
Tập diễn với nhau vài lần, học thuộc những tiến trình cơ bản, tôi bắt đầu cố gắng dạy cho các động vật, để chúng nó cố phối hợp với tiết mục, không làm cho khách quý thấy khó xử.
Đặc biệt là nhóm khỉ, không nên vây quanh khách quý rồi kêu người ta độc thân.
Mặc dù ông chủ nói chúng nó sẽ phối hợp nhưng rốt cuộc ông chủ đâu nghe hiểu tiếng động vật, tôi vẫn nên đi chỉnh đốn trước hơn.
Từ ngày đầu tiên nhận chức, tôi đã nhận ra rằng các con vật ở vườn bách thú Nam Thành thông minh quá mức, không hề khó thuần, thay vào đó có thêm ít ‘linh khí’ của con người. Đa số có thể nghe hiểu được tiếng tôi nói, có một số còn đáp lại tôi.
Ví dụ như Phi Phi.
Nó vui vẻ hỏi tôi: “Chị Tiểu Ôn, khách quý sẽ chọn em ư?”
Dựa theo quy tắc, khách quý sẽ phải lựa chọn bạn đồng hành cho mình, bạn này sẽ giúp bọn họ vượt qua cả kỳ chương trình.
Nhưng theo tôi được biết, bọn họ đều chọn chim, hồ ly, mấy động vật nhỏ không có lực sát thương, bình thường dưới tình huống này ít người chọn hổ làm bạn đồng hành lắm!
Tôi ra vẻ khó xử nhìn dáng vẻ oai phong lẫm liệt của Phi Phi, không muốn lừa nó càng không muốn đả kích nó, mấp máy môi hồi lâu, cuối cùng nói: “Chị sẽ chọn em, có được không?”
“Được ạ được ạ.” Phi Phi nhảy cẫng lên: “Thế Lệ Lệ thì sao? Lệ Lệ nói cũng muốn có bạn đồng hành!”
Tôi: “...”
Tôi thực sự không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
Ngày chính thức quay chương trình, ông chủ cũng tới.
Khác với hình tượng ‘xuất quỷ nhập thần’ của tôi, từ sau khi kết thúc chuyến công tác, mỗi ngày đều có thể thấy ông chủ ở trong vườn bách thú.
Không phải ngồi trong văn phòng xử lý văn kiện thì đi ra ngoài ‘tuần tra’.
Từ này bỗng dưng xuất hiện ở trong đầu, tôi cứ cảm thấy như ông chủ đi dạo quanh vườn bách thú không được nhàn nhã lắm, mà thực sự nghiêm túc đi tuần địa phận của mình— Tựa như quốc vương kiểm tra lãnh thổ.
Mỗi lần anh ấy đi tới, các con vật đều ngoan hơn rất nhiều.
Đôi lúc anh ấy sẽ đứng bên cạnh hồ của anh hạc, sau đó dựa vào tấm rào chắn, nhìn sóng nước lấp lánh, ánh nắng hoàng hôn tỏa vào, giống như đang hợp nhất với trời đất.
Nhưng anh ấy vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của tôi, cúi người đưa hai tay vào túi xoay lại: “Tiểu Ôn?”
“Chào ông chủ.” Tôi chào: “Tôi tới đưa thức ăn cho anh Hạc… Cho hạc.”
“Đưa cho tôi.” Anh ấy không tỏ ý kiến, tiếng nói nhẹ nhàng, vẻ mặt dịu dàng: “Tôi cho nó ăn.”
“... Vâng.”
Tôi không dám nhìn lâu, cúi đầu đưa thùng cho anh ấy.
Chân của ông chủ rất dài rất đẹp, tôi cứ đứng đó ngây người, như hoa si vậy.
====