Khuôn mặt nhỏ của Kỷ Tuyết Tinh vì sợ hãi mà trắng bệch, cô nhìn thấy Giang Vũ thì nghẹn ngào nhào vào lòng anh.

Cô biết sẽ có người tìm ra mình, nhưng hoàn toàn không ngờ người đến đây đầu tiên lại là Giang Vũ.

“Xin lỗi em! Nếu không phải em điều hết vệ sĩ sang bảo vệ anh, Lưu Thư Nhất cũng không có cơ hội thừa nước đục thả câu như vậy”.

Sau khi Giang Vũ cởi dây thừng giúp cô, vội

vàng siết chặt Kỷ Tuyết Tình vào lòng, áy náy liên tục xin lỗi: “Anh hại em rồi!”

“Anh khoan hãy nói những chuyện đó đã”.

Kỷ Tuyết Tinh cau mày cảnh giác: “Trừ Lưu Thư Nhất ra, còn có những người khác ở đây nữa. Mới nãy, em có nghe được giọng nói của những người khác”.

“Khà khà!”

Đúng lúc này, một tiếng cười u ám đột ngột vang lên: “Thằng nhãi ranh, mày lại có thể sử dụng được thuật Thiên Lý Truy Hồn để tìm người. Có vẻ mày là cao thủ đã giải Phệ Tâm cổ cho Kỷ Tuyết Tinh’”

“Ai đấy?”

Giang Vũ nghe giọng nói thì biến sắc vội vàng kéo Kỷ Tuyết Tình ra sau lưng bảo vệ. Anh lạnh lùng nhìn về hướng giọng nói vọng đến.

Vừa rồi anh quá quan tâm đến Kỷ Tuyết Tinh, nên không chú ý đến Hắc ô đang núp trong tối kia.

“Tao còn tưởng nhà họ Kỷ đã mời một cao thủ rất cao tay tới nên mới phát hiện, giải Phệ Tâm cố, nào ngờ là một thằng nhóc con chưa mọc đủ lông, miệng còn hôi sữa”.

Hắc ô mặc một chiếc áo choàng màu đen, gương mặt đầy hình xăm quỷ dị từ từ rời khỏi chỗ tối. Hắn ta vừa đi vừa nói với chất giọng rất lạnh: “Đúng lúc hôm nay tao có thể xử lý mày trước, đế tránh tương lai mày ảnh hưởng tới kế hoạch của Thánh giáo!”

‘Á!

Kỷ Tuyết Tinh đột ngột hét lên trong khi Giang Vũ vần chưa nói gì: “Rắn và bọ cạp nhiều quá!”

Lúc này trước mặt họ, một đống rắn, bọ cạp, rết, nhện,… Toàn các con vật cực độc bu kín miệng hang, con số cũng có thể tính lên hàng ngàn hàng chục nghìn, đếm khồng xuể.

Đám động vật này bao vây lấy Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình vào chính giữa, thậm chí trên đỉnh hang động còn có rất nhiều côn trùng độc đang lấp ló canh chừng nơi đó.

“Con mẹ nó, nơi này là ố của đám độc này!”

Giang Vũ nhìn hình ảnh trước mắt mà đen mặt, nhìn chăm chú vào Hắc ô kia: “Thứ ông đang tu luyện là thuật Độc CỔ, có nghĩa ông là người đã hạ cổ Tuyết Tình!”

Anh có thể nhìn ra được mồi con côn trùng ở đây đều mang kịch độc tên Kiến Huyết Phong Hầu. Chỉ cần anh và Kỷ Tuyết Tình lơ là một xí thôi thì sẽ có thể nuốt hận về tây. Cũng chỉ những kẻ thiên tài tu luyện thuật Độc cổ mới có thể sử dụng mấy phương pháp này thôi

“Cuối cùng ông là ai? Tại sao lại muốn hại Tuyết Tình?”

Giang Vũ âm thầm vận công, sử dụng chân khí của mình bảo vệ cơ thể bản thân và Kỷ Tuyết Tinh. Trong lúc đó, anh cau mày nhìn chăm chú vào Hắc ô kia hỏi.

“Tao không muốn giải thích với kẻ sắp chết nhưng có thể cho mày biết ông đây là Hắc Ô!”

Hắc ô nở nụ cười rùng rợn, khinh bỉ nhìn Giang Vũ: “Sử dụng nội kình để đề phòng độc vật là cách hay đáng tiếc mày chỉ ở cấp Nội Kình Đại Sư nên khồng thể ngưng tụ được Cương Khí hộ thể. Nhưng tao đây lại muốn nhìn xem, mày phải tiêu tốn bao nhiêu nội kình mới đủ!”

Hắc ô vừa dứt lời đã chỉ tay vào Giang Vũ, ngay tức thì đám côn trùng có độc lập tức nhào vào Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tinh như thủy triều đổ ập xuống.

“Ả, cứu với!”

Trước đó, Kỷ Tuyết Tình có thế bình tĩnh khi đối đầu với đám cướp hay Lưu Thư Nhất, nhưng bây giờ cô nhìn thấy đám côn trùng độc kia nhằm vào mình. Dù sao cô cũng là con gái nên thấy sợ hãi mà hét lên là chuyện bình thường.

“Em đừng sợ, anh ở đây rồi. Chúng không làm gì được em đâu!”

Giang Vũ vươn một tay ôm Kỷ Tuyết Tinh vào lòng, tay khác đặt sau lưng liên tục vận cồng đế duy trì chân khí bảo vệ cho cả hai.

Thoắt cái, hai người đang quỳ rạp trên mặt đất đã bị rất nhiều còn trùng độc vật phủ kín cả hai tạo thành một cái ngọn núi nhỏ do dong côn trùng lổm ngổm xen lẫn vào nhau.

“Anh đừng lo cho em nữa Giang Vũ, anh đi trước đi!”

Kỷ Tuyết Tình thấy Giang Vũ bảo vệ mình dưới cơ thế, cố gắng chống đỡ mấy thứ đang tấn công kia mà cảm động rồi lại lo lắng nói.

Kỷ Tuyết Tình biết nếu anh có thể sử dụng chân khí cản được đám côn trùng độc thì có nghĩa anh có thể rời khỏi đây một mình. Nhưng anh không làm thế, nên mới phải bị đám côn trùng dọc bao vây.

“Em đừng sợ, chúng ta đã có chân khí bảo vệ nên không con côn trùng độc nào làm chúng ta bị thương được đâu. Bây giờ, chúng ta chỉ cần cố gắng kiên trì thêm xíu nữa là quân tiếp viện sẽ đến ngay thôi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ an toàn”.

Giang Vũ áp sát vào cơ thể Kỷ Tuyết Tình để chắn tất cả những cuộc tấn công của côn trùng độc, anh nở nụ cười an ủi cồ. Nhưng thật ra, trong lòng anh hiện tại cũng nóng như lửa đốt.

Chân khí của Giang Vũ đang tiêu hao với tốc độ chóng mặt dưới vô số đòn tấn công của cồn trùng độc.

Nếu cứ tiếp tục như thế, Giang Vũ sợ khi quân tiếp viện chưa đến thì bản thân đã là người chịu hết nổi đầu tiên rồi.

“Em không hối hận vì đã yêu anh, Giang Vũ! Dù hôm nay chúng ta có chết ở đây, em cũng không còn gì tiếc nuối cả!”

Kỷ Tuyết Tình nhìn Giang Vũ khổ sở chống đỡ đòn tấn công, mà bày tỏ những lời từ trong đáy lòng. Ngay sau đó, cô hôn mạnh lên môi Giang Vũ khi anh chưa có cơ hội phản ứng. Cô nhắm mắt, vụng về vừa hôn vừa đòi hỏi…

“Trời ơi cô cả của tôi!”

“Ngay lúc này mà em còn làm thế, rất dề làm phiền anh vận khí đấy!”

Giang Vũ bất ngờ mở to mắt khi Kỷ Tuyết Tinh hôn mình trong lúc nguy hiểm như thế, nhưng lúc này anh vừa cố gắng tiếp tục vận công vừa tò mò bình phẩm về vị nụ hôn: “Mềm ghê, còn thơm nữa, cứ trơn trơn… Hình như có cách rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play