Nghe nói như thế, Kim Tái An lập tức mắng chửi.

"Làm như các người có võ đức lắm vậy".

Giang Vũ liếc nhìn Kim Tái An: "Các người có thể ỷ đông hiếp yếu, mai phục sẵn ở đây, vậy tại sao tôi không thể dùng độc?"

"Nhóc con hay lắm, không ngờ cậu còn có bản lĩnh này".

Trong mắt Kim Xương lóe lên một tia sắc lạnh: "Xem ra tôi chỉ có thể đích thân ra tay!"

"Ông nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động đó".

Giang Vũ nhếch miệng cười, nhắc nhở nói: "Ông đứng gần tôi nhất cho nên cũng hít nhuyễn cân tán vào nhiều nhất".

"Cho dù ông là tông sư cường giả thì một khi vận chuyển nội kình cũng sẽ bị bộc phát độc tối"

"Cậu muốn lừa tôi sao, tôi không tin độc của cậu còn có thể ảnh hưởng đến tông sư".

Kim Xương không phục hừ một tiếng, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an: "Nếu như hôm nay mình cũng ngã xuống giống như những người khác thì nhà họ Kim sẽ không còn ai có thể khống chế được Giang Vũ".

“Vậy ông có muốn đánh cược không?”

Giang Vũ khinh thường nhìn Kim Xương nói: "Từ trước đến nay tôi không bao giờ thủ hạ lưu tình đối với những kẻ muốn giết tôi. Chỉ cần ông ra tay thì tôi cũng không ngại phế bỏ một vị tông sư cường giả của nhà họ Kim'.

"Cậu.."

Sắc mặt Kim Xương đỏ bừng, ông ta thật sự không dám tùy tiện ra tay, ông ta đánh cược không nổi!

"Thật hèn nhát! Nếu ông không dám ra tay thì tôi đi đây!" Giang Vũ lắc đầu thất vọng, lập tức xoay người bước ra ngoài.

Anh em nhà họ Ngô kéo Nghiêm Phá Quân đang đứng há hốc mồm, cùng đuổi theo Giang Vũ.

Nghiêm Phá Quân tuy biết Giang Vũ là dược sư nhưng không ngờ Giang Vũ lại còn có thể dùng độc hạ gục hàng chục nội kinh đại sư cùng một lúc, khiến Kim Xương sợ đến mức không dám làm gì! Đúng là quá oai phong!

Vì lần trước Giang Vũ đã suýt chết trong tay Kỷ Thường Viễn và Thanh Long cho nên anh đã vắt óc suy nghĩ ra nhiều quân bài bảo mệnh khác, nhuyễn cân tán chính là một trong số đó.

Giang Vũ không chỉ tập trung tu luyện võ đạo mà còn tỉnh thông huyền thuật, trận pháp, cổ độc,... cùng nhiều thủ đoạn khác. Anh phải chuẩn bị đầy đủ toàn diện để giữ mạng của mình.

"Giang Vũ, cậu đã lấy được vật liệu rồi thì để lại thuốc giải đi!"

Nhìn theo bóng lưng của Giang Vũ, Kim Xương giận dữ gầm lên.

"Nhà họ Kim là một trong ba gia tộc lớn ở thành phố dược liệu này, nếu ngay cả loại độc nhỏ này cũng không chữa được thì đúng là đáng xấu hổ".

Giang Vũ xua tay mà không quay đầu lại, anh sẽ không giải độc cho những người này!

Đối với chuyện Giang Vũ đến nhà họ Kim lấy dược liệu, các thế lực ở khắp nơi đều phái người đến âm thầm theo dõi.

Sau khi theo dõi trận luận võ giữa Giang Vũ và Kim Tái An, có rất nhiều thế lực muốn chiêu mộ Giang Vũ vào hàng ngũ của mình.

Tuy nhiên, những người này cũng không vội xuất hiện, bọn họ đều đang chờ xem Giang Vũ có thể sống sót ra khỏi nhà họ Kim hay không?

Khi Giang Vũ bước ra khỏi cổng nhà họ Kim mà không bị tổn hại gì, tất cả những người đang âm thầm theo dõi đều bị cả kinh.

"Giang Vũ đã bình an vô sự trở về. Chẳng lẽ nhà họ Kim không làm khó hẳn sao?”

"Không phải chứ! Kim Tái An đã bị đánh tàn phế, nhà họ Kim không thể không trả thù Giang Vũ, sao có thể dễ dàng thả hắn ra ngoài như vậy?"

"Chẳng lẽ nhà họ Kim thật sự đáng tin cậy như vậy? Chẳng những không làm khó hắn mà còn thực hiện đúng lời hứa của mình?"

"Các người suy nghĩ nhiều rồi, tôi đoán nhà họ Kim đã nể mặt cô Kỷ cùng nhà họ Kỷ cho nên mới không làm khó Giang Vũ".

"Đúng đúng! Biết nhà họ Lăng bị diệt, nhà họ Kim cũng không dám đắc tội cô Kỷ!"

"Cô chủ, người này thật sự khiến cho người ta phải kinh ngạc!" Ông Lữ đang ngồi ở ghế phụ của một chiếc ô tô, nhìn Giang Vũ trước mặt với vẻ mặt phức tạp: "Kim Xương là tông sư trung kỳ, hơn nữa còn vô cùng yêu thương Kim

Tái An, ông ta không thể để Giang Vũ đi dễ dàng như vậy được".

"Nhưng hiện tại Giang Vũ vẫn bình an vô sự, điều này chứng tỏ Kim Xương không có cách nào đối phó với tên nhóc này, chẳng lẽ hắn còn mạnh hơn Kim Xương sao?"

"Hừi Anh ta mới vào trong chưa đầy hai mươi phút, nhất định là dùng tên của cô Kỷ để hù dọa Kim Xương".

Hoäc Tú Tú ngồi ở ghế lái, khinh thường hừ lạnh nói: "Gây ra chuyện lớn như vậy, cuối cùng vẫn phải dựa vào danh tiếng của cô Kỷ để cáo mượn oai hùm. Thật là vô liêm sỉ!"

"Cho dù thế nào thì hắn cũng đã thắng nhà họ Kim', ông Lữ mỉm cười nói.

"Cũng đúng, còn sống là tốt rồi!"

Hoắc Tú Tú gật đầu, mở cửa xe: “Bây giờ cháu sẽ dẫn anh ta đến gặp ông nội!”

Khi Hoắc Tú Tú xuống xe, cô ta nhìn thấy rất nhiều người chạy về phía Giang Vũ, người chạy nhanh nhất là một người đàn ông trung niên hói đầu.

Hoắc Tú Tú dừng bước, kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên hói đầu: "Tạ Bảo Khánh vậy mà cũng tìm đến Giang Vũ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play