“Anh đừng có đến đây dù tôi có chết thì cũng không để anh thực hiện được âm mưu!”
Kỷ Tuyết Tình thấy Lưu Thư Nhất đã cởi quần áo, cô muốn vùng vẫy. Nhưng bây giờ tay chân của cô ta đều bị trói chặt, không thể nào chống cự được.
“Cô muốn chết cũng không dễ vậy đâu! Hôm nay, cô cứ ngoan ngoãn nghe lời tôi đi!”
Lưu Thư Nhất cởi chiếc áo mặc trên người, nhìn chăm chú vào Kỷ Tuyết Tinh bằng đôi mắt thèm thuồng: “Tôi biết Giang Vũ là bạn trai của cô. Nhưng trước kia, tồi cũng chơi được vợ nó fôi thì bây giờ tồi cũng sẽ chiếm hữu bạn gái của nó giống như vậy.
Tôi muốn cho cái thằng vồ dụng đó sống cả đời dưới cái bóng do tôi tạo ra”.
Lưu Thư Nhất nghĩ đến việc sau khi mình hiếp được Kỷ Tuyết Tình, tương lai cô sẽ đối xử với Giang Vũ giống như đối với mình thì vui mừng khôn xiết.
Từ đầu đến cuối, Lưu Thư Nhất vần nghĩ rằng Giang Vũ có được cuộc sống hạnh phúc như ngày hồm nay đều dựa vào Kỷ Tuyết Tinh cho hết.
Vậy nên, khi anh ta bắt được Kỷ Tuyết Tình rồi là có thể danh chính ngôn thuận cướp tất cả những gì Giang Vũ đang có.
Chuyện trả thù này còn khiến anh ta hả giận hơn là giết chết Giang Vũ rất nhiều!
“Đồ súc sinh, dù tôi có chết cũng không cho anh làm thế!”
Kỷ Tuyết Tinh thấy Lưu Thư Nhất đã cởi dây nịt của mình ra thì lập tức gầm lên trong giận dữ, ngay sau đó cô xoay ngoắt người đâm sầm vào vách tường bên cạnh. Cô thà chết, chứ không nhận nhịn nghe theo lời anh ta.
“Con điếm kia, tao khồng cho mày chết dề vậy đâu!”
Lưu Thư Nhất nắm chặt tóc của Kỷ Tuyết Tình, ngăn cô không đâm đầu vào vách tường. Đồng thời lúc đó, anh ta vươn tay ra đặt lên ngực của cô.
Ngay lúc này, có một luồng khói nhẹ nhàng bay vào trong hang động. Nó xẹt qua trước mặt Lưu Thư Nhất một cái, rồi chui vào trong cơ thế của Kỷ Tuyết Tình.
“Cái mẹ gì đấy?”
Lưu Thư Nhất nhìn hình ảnh trước mặt mà giật mình, sợ hãi, ngừng hành động mình lại.
“Cẩn thận đấy, có người đến đây!”
Hắc ô trốn trong bóng tối nhắc nhở.
Lưu Thư Nhất nghi ngờ ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy Giang Vũ nhào vào trong động giống như ảo ảnh.
“Tên khốn, mày dám bắt trói Tuyết Tình, tao giết mày!”
Giang Vũ theo làn khói nhẹ nhàng vào hang
động, nhưng khi nhìn thấy Lưu Thư Nhất đang trần truồng chuẩn bị cưỡng hiếp Kỷ Tuyết Tình thì cơn tức giận của anh tăng lên dồn dập, không cách nào ngăn chặn được, theo đó anh cũng như phát điên mà nhào vào đánh với Lưu Thư Nhất.
“Giang Vũ?”
Lưu Thư Nhất lập tức bỏ Kỷ Tuyết Tinh ra, nhìn Giang Vũ với đồi mắt u ám và ngoan độc. Anh ta nhanh chóng cử động hai tay: “Mày đến đúng lúc lắm, bây giờ tao đánh cho mày tàn phế trước rồi để mày thấy tao hiếp con đàn bà mày yêu thương ra sao. cả đời này, mày chỉ xứng sống dưới cái bóng của ông đây thôi”.
Hai con rắn độc màu đen theo động tác của Lưu Thư Nhất lao ra khỏi đống quần áo nằm trên mặt đất, rồi há miệng thật to nhào đến muốn cắn Giang Vũ.
Đáng tiếc, Giang Vũ không phải người thường như tên mặt sẹo, hai con rắn độc Kiến Huyết Phong Hầu này không hề làm anh cảm thấy nguy hiểm.
Giang Vũ lập tức vươn tay quạt một cái, chân khí mạnh mẽ lập tức đánh bay hai con rắn độc kia lên không trung. Cơ thể của bọn rắn lập tức bị nện vào tường, rồi ngã nhào trên mặt đất tan xương nát thịt.
Lưu Thư Nhất nhìn đòn hiểm của mình bị Giang Vũ hạ dể dàng như thế mà sợ hãi đến gương mặt cũng trắng bệch.
Bởi vì thời gian anh ta tu luyện cổ thuật quá ngắn, cho nên trừ hai con rắn độc kia, anh ta không
có bất cứ chiêu nào khác đế tự bảo vệ bản thân.
“Giang Vũ, bình tĩnh chút! Tôi vẫn chưa gây tổn thương gì cho Kỷ Tuyết Tinh nên anh…”
Lưu Thư Nhất thấy Giang Vũ đã nhào đến trước mặt mình, anh ta hoảng hốt vội vàng xin tha.
“Mày dám động vào Tuyết Tình thì đi chết cho tao!”
Giang Vũ đang bị cơn tức che mờ lý trí, cho nên anh không nghe bất cứ lời giải thích nào của Lưu Thư Nhất. Anh dứt khoát nắm cổ của anh ta lên, rồi siết chặt, chẳng mấy chốc chiếc cố của người đó đã bị bẻ gãy.
“Em không sao chứ Tuyết Tinh?”
Giang Vũ ném xác của Lưu Thư Nhất sang một bên, vội vàng đến cởi dây thường đang trói trên người Tuyết Tình.
“Em không sao, anh đến đúng lúc lắm”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT