Trong hang động.

Hắc Ô đứng trước núi côn trùng độc, đợi chân khí của Giang Vũ hao hết thì anh sẽ bị côn trùng độc cắn nuốt mà chết.

Khi tung tích bại lộ, Hắc Ô vốn nên trốn đi nhưng Kỷ Tuyết Tình vẫn chưa chết, hắn ta chỉ có thể đợi sau khi Giang Vũ chết mới đưa Kỷ Tuyết Tình đi được.

“Tên nhóc này có lượng nội kình dồi dào đấy, có thể kiên trì lâu như vậy”.

Sau một thời gian ngắn, Hắc Ô cũng bắt đầu sốt ruột: “Không biết tên này có thông báo cho ai không, nếu đám người tìm kiếm Kỷ Tuyết Tình phát hiện chỗ này, mình sẽ gặp nguy hiểm”.

Một lát sau, thấy Giang Vũ vẫn không chết, Hắc Ô mất kiên nhẫn: “Thôi, để Kỷ Tuyết Tình chết chung với thằng nhóc này vậy!”

Lời này vừa nói xong, Hắc Ô xoay người đi tới cửa hang, chuẩn bị rời khỏi đó.

“Các hạ đụng vào bạn gái tôi, giờ muốn đi nào có dễ thết"

Hắc Ô vừa xoay người thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo truyền ra bên dưới đống côn trùng độc: “Thật ra tôi cũng biết độc cổ thuật này đấy”.

Hắc Ô nghỉ ngờ xoay người kiểm tra thì thấy ngọn núi đám côn trùng bao phủ hai người Giang Vũ có thể tích ngày càng nhỏ.

Chúng đều ngừng tấn công, còn lùi về sau, lộ ra Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình.

“Không thể nào!”

Hắc Ô khó tin nhìn cảnh trước mặt: “Tao ra lệnh cho chúng mày cắn chết mục tiêu, chỉ cần mục tiêu không chết thì chúng mày không được ngừng tấn công”.

Đúng lúc này, tất cả côn trùng độc tạo một khoảng cách với Giang Vũ, mà Giang Vũ lại ôm Kỷ Tuyết Tình từ từ đứng lên, đứng trong đám côn trùng, chẳng hề hấn gì.

“Hiện tại những thứ này đã nghe lệnh tôi, tất nhiên sẽ không nghe theo ông nữa”, Giang Vũ lạnh lùng nhìn Hắc Ô.

Vừa rồi, trong lúc nguy hiểm Giang Vũ cũng nhớ tới những ghi chép về cổ thuật, lập tức thi triển một trong số đó để điều khiển chúng, sau đó anh cũng thật sự thành công.

“Mày đã cướp quyền khống chế những côn trùng độc này?”

Hắc Ô hoảng sợ: “Rốt cuộc mày là ai, sao lại biết thủ đoạn điều khiển côn trùng độc?”

“Tôi cũng không biết tôi là ai nhưng tôi có thể điêu khiển những thứ này”.

Giang Vũ nhếch miệng cười, nghiền ngẫm nói: “Hơn nữa, thủ đoạn của tôi cao tay hơn ông, bằng không cũng chẳng thể dễ dàng cướp được quyền khống chế như thế”.

“Anh đúng là một kho báu, biết được nhiều thứ như vậy!"

Nằm trong lòng Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình si mê nhìn Giang Vũ.

Võ đạo, y đạo, huyền thuật, chế thuốc, ngay cả khống chế côn trùng độc mà anh cũng biết, dường như cái gì anh cũng biết, quá hoàn hảo.

“Nói bậy, tao không tin mày là người trong nghề!”

Hắc Ô nổi giận, gầm lên một tiếng, hai tay kết ấn, muốn giành lại quyền điều khiển, kết quả...

“Vô dụng!”

Giang Vũ khinh thường nhìn Hắc Ô, một tay ôm Kỷ Tuyết Tình, tay kia kết ấn: “Từ lúc ông muốn cướp quyền điều khiển từ tay tôi thì tôi đã đoán được thủ đoạn của ông chẳng bằng tôi rồi!”

Tức thì, Giang Vũ chỉ tay về phía Hắc Ô: “Vậy cho ông thử nếm mùi bị những thứ này tấn công vậy!”

Chỉ thấy những côn trùng độc trong hang đổi hướng, nhanh chóng phóng tới chỗ Hắc Ô.

“Phụt”"

Khi Giang Vũ giành lấy quyền kiểm soát, Hắc Ô bị căn trả, phun ra máu tươi.

“Đáng chết!” Biết sức sát thương của những thứ này, Hắc Ô mắng một tiếng, vội chạy ra ngoài hang, còn những thứ kia lại ào ào lao tới như thuỷ triều.

“Người này có liên quan tới Phệ Tâm Cổ trên người em”

Thấy Hắc Ô chạy trốn, Kỷ Tuyết Tình nhắc nhở: “Đừng để ông ta chạy thoát!”

“Yên tâm! Dám dụng vào bạn gái anh, hôm nay tên này chết chắc rồi!”

Giang Vũ kiên quyết nói, ôm Kỷ Tuyết Tình đuổi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play