Bệnh viện, đêm khuya.
"Bác sĩ Tế Dã, đây là tình hình bệnh nhân giường số 2."
"Được, đưa cho tôi."
"Còn nữa, bác sĩ Tế Dã. Đằng Tỉnh trong phòng bệnh cả ngày đều nói mê sảng "
“Cái này không cần quản, không sao, trong lòng tôi biết rõ." Người đàn ông mặc áo blouse trắng trấn an nói, lập tức mang theo ý cười trầm ổn tiến vào phòng Đằng Tỉnh.
Người đàn ông mặc bộ quần áo bệnh nhân hai mắt lún sâu, quầng thâm cùng tơ máu dày đặc, mấy ngày không xử lý, trong miệng lẩm bẩm, cả người có vẻ điên điên khùng khùng.
Một tay của anh ta bị gãy xương, một con dao trong ngực, đang nằm trên giường để chữa trị.
"Phú Giang. Đừng bỏ tôi... Phú Giang..."
Tế Dã đứng bên giường anh ta, Đằng Tỉnh cũng không hề phản ứng, đắm chìm trong thế giới của mình vẫn còn lẩm bẩm.
"Aizz..." Tế Dã thở dài, nếp nhăn ở đuôi mắt sâu hơn một chút: "Vẫn là không thể tỉnh táo nói ra cậu ấy đi đâu sao? Anh Đằng Tỉnh Thấu, phải nói cậu ấy đi đâu, mới có thể tìm được vị Phú Giang kia”
Đằng Tỉnh hai mắt thẳng tắp, làm ngơ trước lời nói của Tế Dã.
Từ những tin tức một phía biết được trong lời nói của anh ta sắp xếp lại, Đằng Tỉnh từ trong nhà một người tên là Điền Phong cứu một thiếu niên, anh ta hầu hạ thiếu niên giống như hầu hạ thần minh, lại trong một đêm anh ta bị những lời nói gay gắt và sự xa cách với thiếu niên kích thích đến tinh thần thất thường, không chỉ chém đầu thiếu niên, cũng đâm mình, nghiễm nhiên là muốn đồng quy vu tận*.
*Đồng quy vô tận: cùng chết (thường là với kẻ thù)
Nhưng người đàn ông nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, đôi mắt run rẩy nhìn thân thể thiếu niên không có đầu bỗng nhiên "sống lại", thiếu niên không có đầu, vết cắt ở cổ không được chỉnh tề, cậu ấy nhìn không thấy, hai tay vịn tường như người mù đứng lên: "Đau quá... Đau quá..."
Âm thanh từ trong lồng ngực thiếu niên truyền ra.
Đây là một cảnh kinh dị đến cùng cực. Đằng Tỉnh muốn liều mạng chạy trốn, lại muốn liều mạng tới gần Phú Giang, nhưng người đàn ông nhiệt độ cơ thể đang dần giảm xuống không cách nào làm được, chỉ có thể nằm tại chỗ mở to hai mắt không chớp mà ngẩn người quan sát.
Boong.
Hai tay Phú Giang đụng chạm lung tung, thiếu niên không nhìn thấy gì ngã xuống, cậu ấy như một đứa trẻ uất ức phàn nàn: "Đau quá! Đau quá! Đằng Tỉnh, đồ rác rưởi! Đồ vô dụng! Quỷ nghèo, gã xấu xí!”
Thiếu niên lại cuộn mình lại, khóc hu hu, màu đỏ trên cổ đã ngừng chảy xuống, đang nhanh chóng sinh ra máu thịt mới.
"Hu hu hu hu ….Thi Tự Lý…Thi Tự Lý Thi Tự Lý hu hu hu"
Đằng Tỉnh nghe không rõ tiếng thút thít như mèo con của cậu ấy đang nói cái gì, anh ta chỉ cảm thấy sự sống của mình đang trôi qua.
"Phú Giang. Cậu rốt cuộc là cái thứ gì..."
Chẳng lẽ là quái vật gì?
Chuyện kế tiếp chứng minh suy đoán của Đằng Tỉnh.
Một cái đầu mới mọc lên từ cái cổ bị gãy của Phú Giang. Hướng lên trên, lên trên, cho đến khi khôi phục nguyên trạng, cái bóng trên vách tường phản chiếu ra cảnh một thiếu niên không đầu một lần nữa mọc lên.
Đằng Tỉnh không thể kiểm soát hét lên: "Ư..ư..ơ…ớ…A a a a a a!”
Phú Giang dừng nức nở, dừng run rẩy, thân thể cuộn mình yên tĩnh, vài giây sau chậm rãi đứng lên, thân thể gầy gò của Phú Giang khi không có động tác gì thì vừa mềm mại vừa lạnh lùng, dưới ánh trăng thon dài như thân tre, ánh mắt cậu ấy nhướng lên nhìn về phía người đàn ông thét chói tai một cái: "Ầm ĩ chết rồi."
Đằng Tỉnh trơ mắt nhìn cậu ấy bước đi, kiềm chế sợ hãi, anh ta đưa tay nghẹn ngào nói: "Đừng đi... Đừng đi Phú Giang!”
Mà Phú Giang này lại thay thế "Phú Giang" bị ngôi sao kia đốt cháy, bước vào trường học, gặp lại cô, thành thạo nói dối che giấu chuyện sống lại của cái chết khiến Thi Tự Lý lo lắng, hoàn toàn mặc kệ chuyện sau này của Đằng Tỉnh.
Cậu ấy ở trong lớp mới như diều gặp gió, mà Đằng Tỉnh được đưa vào bệnh viện, sau khi trị liệu một thời gian thoát khỏi nguy hiểm, tinh thần đã không chịu nổi áp lực, trở thành dáng vẻ như bây giờ.
Bác sĩ Tế Dã trầm mặc một lát, hai mắt nhìn về phía cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, anh ta nhìn xuống nói với người đàn ông: "Anh đi với tôi."
Tế Dã đi tới cửa, Đằng Tỉnh trên giường không động đậy, anh ta cũng không lo lắng, nghiêng đầu lộ ra nụ cười đầy ẩn ý: "Không phải muốn gặp Phú Giang sao? Anh Đằng Tỉnh?”
Cuối cùng Đằng Tỉnh cũng có phản ứng, ngơ ngác đi theo anh ta như một thây ma.
Bệnh viện đêm khuya yên tĩnh, tầng này không có người quấy rầy, Tế Dã mở cửa tầng hầm, đi xuống lầu, âm thanh quanh quẩn trong hành lang chật hẹp.
"Cách đây một thời gian, chúng tôi đã tiếp nhận một bệnh nhân bị cắt đứt từ thắt lưng. Phải nói là người chết. Nhưng một ngày nọ, cậu ấy đã sống lại, đập cửa nhà xác, anh có biết tôi thấy gì không?”
Tế Dã xoay người lại, nhìn chăm chú vào Đằng Tỉnh càng ngày càng có thần.
Anh ta cúi đầu nói: "Tôi nhìn thấy——"
Lúc ấy Tế Dã mở cửa nhà xác, nửa thân trên của Phú Giang nằm sấp trên mặt đất, axit sulfuric ăn mòn, không thấy rõ da, dung mạo bị hủy.
Tế Dã và Đằng Tỉnh đi vào tầng hầm, hai bể cá hình vuông khổng lồ được đặt ở giữa, Tế Dã bật đèn lên.
Đằng Tỉnh chợt mở to hai mắt thở dốc.
Hai bể cá, mỗi cái chứa nửa người.
Cùng một chỗ vết cắt ở hai bên đều có chân tay không ngừng mọc ra, muốn sinh trưởng ra bên ngoài, nhưng lại bị axit sulfuric quanh người đẩy lùi.
Các bong bóng nhỏ, dày đặc đại diện cho tín hiệu bị ăn mòn liên tục tạo ra hướng lên trên.
"Chỉ có dùng axit sulfuric ngâm mới có thể ngăn chặn sự sinh trưởng của nó trong thời gian ngắn, hai bộ phận đang muốn hợp thành một thể, cho nên phải tách ra ngăn chặn" Vẻ mặt của Tế Dã kích động, hai má đỏ bừng: "Tôi cần thêm mẫu vật! Anh hiểu không? Chỉ cần nghiên cứu ra, tôi chắc chắn có thể leo lên đỉnh cao của giới y học!!”
Đằng Tỉnh đã quên mất tên bác sĩ điên khùng, ngón tay anh ta chạm vào mặt ngoài lạnh lẽo chứa nửa người trên của Phú Giang, kinh ngạc nhìn đôi mắt mất đi mí mắt kia.
Phú Giang mặc dù bị hủy dung nhan, độ cong bên môi vẫn tràn ngập mê hoặc, con ngươi đen như mực kia tựa như một tác phẩm nghệ thuật, không ngừng hấp dẫn người tới.
Cái miệng bị ngâm kia bỗng nhiên mở ra, không truyền âm thanh ra được, nhưng Đằng Tỉnh chính là hiểu được cậu ấy đang nói gì. ( truyện trên app T𝕪T )
—Đưa tôi ra ngoài.
***
Tôi làm việc bán thời gian, thu ngân trong siêu thị.
Sau giờ học, tôi làm việc trong siêu thị, quét mã thu tiền.
Cho đến khi Thanh Mộc tiến vào, được đám người của lớp học mới vây quanh.
Tôi: "......”
Bàn tay cầm máy quét mã vạch khẽ run rẩy.
Thiếu niên vẻ mặt kiêu ngạo nhìn quanh một lượt, giống như đang tuần tra lãnh địa của mình, sau đó bắt đầu chỉ
Cậu ấy chỉ tới cái gì, xung quanh có một người ân cần lấy hàng hóa xuống.
Khi một đống đồ vật chất đống trước mặt tôi, mà trong tay những người còn lại còn ôm một đống đồ vật lớn chờ đợi, rõ ràng là chúng không thể chồng đống cùng lúc. - mầm nhỏ xinh xinh [t-y-t]
Tôi với một nụ cười thương mại quét từng người một.
Thanh Mộc đứng trước mặt tôi, khoanh tay không chút để ý nghe người bên cạnh nói nịnh hót.
Giữa chúng tôi cách bàn thu ngân, tôi vất vả lắm mới quét xong, Lúc này Thanh Mộc mới quay đầu nhìn tôi một cái, lại nói với người bên cạnh: "Còn nữa không? Ít như vậy ai cần!”
...... Cái này còn ít sao!? A?!
Thế là tôi quét mã một cách máy móc, mọi người nhìn thiếu niên, mà thiếu niên không nhìn ai hết, chỉ nghe tiếng bíp bíp của máy quét mã vạch để giết thời gian.
Tôi:: "......"
Thật sự muốn mắng người.
Chờ quét xong lần nữa, tôi tôn trọng tinh thần phục vụ không mắng người, chỉ là nhờ cô Y Xuyên thay ca làm việc, cô ấy đã sớm ở phía sau nhìn Thanh Mộc nhìn hai mắt phát sáng, nghe vậy lập tức đồng ý
Tôi thu dọn đồ đạc và đi cửa sau trở về.
Từ cửa sau siêu thị đi ra, đi tới cửa, Thanh Mộc vừa vặn đi ra, dường như cậu ấy nhìn tôi một cái.
Thu hồi tầm mắt, tôi lên xe buýt vừa đến.
Xe buýt ban đêm không có nhiều người, khi khởi động cảnh tượng ngoài cửa sổ chậm rãi lùi lại.
Tôi mệt mỏi tựa vào cửa sổ thủy tinh, hơi cụp mắt, đối mặt với tầm mắt Thanh Mộc ở phía trước, từ trên cao nhìn xuống, thiếu niên tóc đen ngay cả đèn đường cũng không nhiễm được một tia ấm áp, vẫn dày đặc như đêm tối, đôi mắt kia tôi hoàn toàn nhìn không thấu.
Nhìn nhau chỉ trong nháy mắt, người xung quanh Thanh Mộc thậm chí không phát hiện ra bất cứ điều gì không đúng.
Thật kỳ lạ...
Dưới ánh đèn neon mờ nhạt, Thanh Mộc không nói gì lại mặt không chút thay đổi, lại có loại cảm giác trong trẻo lạnh lùng.
Cái này quả thật còn khủng khiếp hơn hoa yêu biến thành tuyết liên thuần khiết
Tôi mỉa mai nghĩ.
Tác giả có lời muốn nói:
Này là mỗi một Thanh Mộc ngã xuống sẽ gọi tên Thi Tự Lý? Thật ra không cần tìm hiểu nguồn gốc của từng Phú Giang. Ở giai đoạn sau chắc chắn sẽ còn có nhiều Phú Giang xuất hiện nửa chừng, không phân biệt rõ từng người. Nếu giải thích rõ ràng thì là một câu chuyện rất dài dòng và đáng sợ (?) Theo góc nhìn của Thi Tự Lý, sau này khi biết được sự thật, thỉnh thoảng sẽ có nghi ngờ về người thay thế, nhưng đôi lúc sẽ không nhận ra hhh Dù sao thì chỉ cần biết đó là Thanh Mộc là được. Dù cho “Phú Giang” có xảy ra chuyện gì thì Phú Giang cũng đều có ký ức, mỗi người đều như vậy.