Hai ngày trước khi đi học đã xảy ra một chuyện

Trong khoảng thời gian này Thanh Mộc thường xuyên ra ngoài, vừa ra khỏi cửa chính là cả ngày, tôi cũng không thèm để ý, vẫn như thường lệ ăn uống ôn tập chương trình trước kia.

Mặc dù hiện tại cậu ấy ở trước mặt tôi biểu hiện không giống, Thanh Mộc vẫn là Thanh Mộc kia, không dễ dàng thay đổi như vậy, cũng không dễ dàng thu hồi tham lam của mình như vậy.

Chỉ là có thời gian trở về một chuyến, giống như bảo vật trông coi cẩn thận nhìn tôi một cái lại ra cửa, xác nhận tôi còn ở đó, liền tự mình đi ra ngoài kiếm đồ ăn.

...... Dường như đang tận tâm, bảo vệ hay gì đó. Lại nói phương thức bảo vệ này cũng quá thái quá đi.

Ngày đầu tiên tôi chưa quen với phong cách của cậu ấy nên gọi cho cậu ấy một cuộc điện thoại. Kết quả sau khi cúp máy, lúc cậu ấy trở về lại thuận miệng nói: “Cái điện thoại kia ném rồi.”

Tôi: "...?"

Sau đó, tôi hoàn toàn xem cậu ấy là một người trong suốt thỉnh thoảng đến thăm.

Cho đến một buổi tối, tôi đi xuống mua bữa sáng cho ngày hôm sau, khi lên lầu, phía dưới truyền đến âm thanh quen thuộc, từ lan can ở vị trí tầng hai nhìn ra, Thanh Mộc đang tranh cãi với một người đàn ông đội mũ lưỡi trai.

Tôi càng nhìn người đàn ông đó càng quen mắt, dường như là một diễn viên ngôi sao thường xuyên xuất hiện trên TV.

...... Đây có phải là đang cãi vã?

Tôi có chút hoài nghi, người nọ thay vì nói là đang cùng Thanh Mộc cãi nhau, không bằng nói là đang đau khổ cầu xin, sau đó thẹn quá hóa giận.

Tôi do dự có nên xuống giúp đỡ hay không... Tôi đi xuống rồi có thể giúp gì không?

Quên đi, đó là chuyện riêng của cậu ấy.

Bên tai truyền đến lời nói khinh miệt của Thanh Mộc: "Chỉ bằng anh cũng dám lớn tiếng không biết xấu hổ hợp tác với tôi? Anh cũng không nhìn gương mặt mình đi, anh có xứng không?"

Tôi: "...”

Tôi quay lại rồi lên lầu và trở về nhà, mở cửa và nghe thấy nam diễn viên quen thuộc mỉa mai mất lý trí: "Ồ? Cậu biết rõ trong showbiz nhiều người đẹp trai như vậy, sợ không thể so sánh được với họ mới từ chối ký hợp đồng công ty diễn xuất chứ gì!"

Lạch cchj.

Cánh cửa đóng lại hoàn toàn ngăn cách âm thanh.

Khi tôi rửa mặt xong đột nhiên muốn mở cửa nhìn, dưới lầu đã trống rỗng không còn chút dấu vết.......

Ngày hôm sau, khi tôi ăn sáng và xem TV, đang phát sóng tin tức địa phương.

[...... Đêm qua, nơi ở của diễn viên nổi tiếng Thủy Cốc Lăng bị cháy, Thủy Cốc Lăng bị bỏng nặng, theo chẩn đoán của bệnh viện, rất khó để trở lại con đường diễn xuất...]

Tay tôi run lên, không kịp suy nghĩ nhiều, chuông cửa vang lên.

Ghé vào mắt mèo, là một người không quen biết, đội mũ dạ mặc áo gió, cổ áo dựng thẳng lên, mặt lại là chính nghĩa kiên nghị, cả người lộ ra hơi thở trầm ổn.

Tôi không mở cửa mà hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

“Xin chào, cô Gian Chức" Khuôn mặt của anh ta đã trải qua phong sương nếp nhăn dày đặc, nhưng bên trong mắt lại lắng đọng thành thục, anh ta giơ một giấy tờ tùy thân lên mắt mèo vừa vặn có thể nhìn rõ, lễ phép nói: "Tôi là một thám tử tư, trước kia làm cảnh sát trưởng ở quận Chiba, đây là danh thiếp của tôi."

Tôi đọc các từ nhỏ trên danh thiếp đó.

Bắc Thôn….Hùng?

Khóa xích sắt, mở cửa, bị giới hạn bởi một sợi xích ngắn, cửa chỉ có thể mở một vài cm, tôi nhìn anh ta cẩn thận thông qua các khe hở: "Xin hỏi có chuyện gì không?"

Người đàn ông thoạt nhìn vô cùng bao dung, thong dong bình tĩnh, đối với hành động của tôi rất hiểu cười cười: "Tôi đang điều tra vụ việc ba người chết thảm ở trường trung học ở quận Chiba ba năm trước, nếu như cô Gian Chức lo lắng., cô có thể chỉ định một địa điểm tin tưởng, chúng ta có thể ở bên ngoài nói chuyện một chút không?"

A... Không thể không nói khí chất của anh ta làm cho người ta tín nhiệm, tôi cân nhắc không có vấn đề gì quá lớn, liền gật gật đầu, địa điểm đặt ở quán cà phê tôi từng làm thêm ở dưới lầu, ít nhất ông chủ biết tôi.

Bắc Thôn Hùng rời đi trước một bước, tôi sửa soạn một chút cũng đến địa điểm.

Ngồi đối diện với anh ta, bên ngoài dòng người đông nghịt, tôi nói: "Xin hỏi có chuyện gì muốn hỏi tôi?”

"Tôi muốn hỏi hai tuần trước, chuyện xảy ra trong lớp của cô Gian Chức..." Anh ta lấy ra một tấm ảnh từ trong túi tài liệu, phía trên là ảnh chụp chung của ba thiếu niên trung học kề vai sát cánh, đầu người ở giữa bị bôi vòng đen, không thấy rõ dáng vẻ, hai người còn lại ngược lại cười đến xán lạn. ( truyện trên app T𝕪T )

Nhìn từ bên ngoài là một bức ảnh hạnh phúc của ba người bạn bình thường.

Anh ta đặt ảnh chụp trên bàn hướng về phía tôi, chỉ chỉ người ở giữa, đôi mắt kia lẳng lặng nhìn tôi, nó thẳng: "Đây là một trong những nạn nhân của sự kiện đó, tuy rằng mặt cậu ấy bị cắt thành hình lưới bất quy tắc, máu thịt mơ hồ bên ngoài lật ra không nhận ra hình dạng, nhưng thủ phạm thú nhận tội ác, cũng phát hiện thân phận của cậu ấy”

“!?” Bàn tay vốn muốn sờ ảnh, cẩn thận quan sát nhất thời rụt trở về.

Tốc độ nói của anh ta rất nhanh, tôi mơ hồ nhận ra rằng anh ta đang quan sát phản ứng của tôi, giới thiệu vụ án dựa trên mức độ tiêu hóa của tôi.

"Ba người này vốn coi như là bạn bè rất tốt. Nhưng một người trong đó cũng chính là bạn gái bên trái thích người ở giữa, khiến cho cậu ta ghen tị, mà bên phải chỉ sợ là đã sớm có đố kỵ, vì thế hai người hợp tác huỷ dung nạn nhân, không chỉ như thế, còn tàn nhẫn cắt mặt dẫn đến nạn nhân tử vong.”

“Sau đó, bạn gái của cậu ta không biết vì sao thay bọn họ giấu diếm tình tiết vụ án, khiến cho cái chết của nạn nhân vẫn không bị người khác phát hiện, giữa đường đôi tình nhân kia nổi lên tranh chấp, cùng mất mạng. Chỉ còn lại một người, bây giờ được điều trị tại một bệnh viện tâm thần." Bắc Thôn Hùng nói xong khẽ thở dài: "Thật ra, lòng ghen tị của đàn ông càng đáng sợ càng dễ dàng che dấu.” #𝖙y𝖙novel.com

Dường như trước kia tôi có mơ hồ nghe qua, nhưng cũng không thèm để ý, chi tiết vụ án cũng bị mã hoá không biết người đó ở đâu hay xảy ra chuyện gì.

"Vậy... Nó có liên quan gì đến tôi?"

“Nạn nhân này và nạn nhân của vụ án Thủy Cốc Lăng hôm qua có hơi... Tương tự. Mà tên tội phạm trong bệnh viện tâm thần kia trốn thoát, có lẽ có chút liên hệ với nạn nhân lần này, tôi muốn bắt được cậu ta hỏi một vấn đề, cho nên không muốn bỏ qua bất cứ một tia khả năng nào." Bắc Thôn Hùng giương mắt nhìn chăm chú: "Xin hỏi đêm qua cô chưa từng gặp qua thiếu niên gặp mặt Thủy Cốc Lăng? ...... Hoặc là nói, tên là Thanh Mộc... Phú Giang?”

Bởi vì hiện tại không có hệ thống giám sát, chỉ cài đặt vào những dịp quan trọng, cho nên anh ta chỉ sợ là đã đến hỏi từng người qua đường.

"..." Tôi giật giật khóe miệng, thật sự muốn khóc, nhưng nhất định phải chống đỡ: "Nếu thật sự, vậy cậu ấy không chết sao? Điều đó có nghĩa là gì?"

“Tôi hy vọng không, sau tất cả... Tôi chưa từng trực tiếp nhìn thấy người bị hại, tất nhiên tương tự cũng chưa từng thấy Thanh Tộc Phú Giang, cho nên muốn xác định hành tung của cậu ấy." Bắc Thôn Hùng cúi đầu, tôi không thấy rõ ánh mắt của anh ta.

Tôi truy hỏi: "Người gặp Thủy Cốc Lăng kia là cùng nhau bị thiêu rụi?"

Tôi không thể kiểm soát một số khóc: "Thực sự chết?"

“Đúng vậy." Bắc Thôn Hùng nói: "Tôi vẫn là đến trễ một bước.”

Thật hay giả...

"Tôi thật sự nhìn thấy anh ta cùng Thanh Mộc. Còn hài cốt của Thanh Mộc thì sao?”

Bắc Thôn Hùng lắc đầu: "Đều thành tro bụi, tất nhiên tìm không tìm thấy được."

Vậy... Cũng có thể là không chết!

"Nhưng có người chứng kiến Thủy Cốc Lăng cắt mặt người nọ, hơn nữa cắt rất sâu, không thấy rõ khuôn mặt. Cho dù không có lửa, có thể khi đó đã..."

Cái này... Cái này cũng không phán đoán được mà, không phải... Khoảng cách thời gian dài như vậy, ai có thể nhận định chính là Thanh Mộc chứ!

Tôi vô thức phủ nhận khả năng tồi tệ nhất.

...... Sau tất cả, làm sao có thể? Người mới nhìn thấy hôm qua đã biến mất trong chớp mắt?

Bắc Thôn Hùng lại vô cùng khẳng định, rõ ràng không có chứng cứ xác thực, nhưng có thể chắc chắn sự bất thường này của Bắc Thôn Hùng là nhằm vào Phú Giang, nhưng lại không nói nhiều với tôi, chỉ là một chút uể oải: "Hỏi thầy giáo nói Phú Giang lập tức trở lại trường học, tôi cho rằng... thôi không nói nữa, cám ơn cô đã giúp đỡ, cô Gian Chức."

“Không... Không phải... Thanh Mộc có thật sự chết không? Có rất nhiều yếu tố không chắc chắn." Tôi vừa nói nước mắt vừa lã chã rơi xuống, cố gắng nhìn anh ta không cúi đầu.

"Điều này ... Tôi e là phải... Nhưng mà, cô gọi cậu ấy là Thanh Mộc?" Bắc Thôn Hùng chuyển chủ đề

Tôi: "... Có vấn đề gì à?"

"Không... Không, không." Anh ta vuốt cằm, giọng điệu hơi thăm dò: "Những người…giống như nạn nhân, người khác đều gọi tên cậu ấy, mà không phải họ, tóm lại cám ơn cô. Tiền tôi đã đưa, tạm biệt.”

Tôi chán nản đến cùng cực, nâng cao tinh thần hỏi anh ta: "Anh Bắc Thôn có muốn tiếp tục điều tra không?"

"Không," Bắc Thôn Hùng lắc đầu, ý tứ không rõ ràng: "Một khi đã chết, sẽ không dừng lại. Tôi sẽ đi nơi khác để tìm một người tương tự, tạm biệt cô Gian Chức"

Biết tin dữ, tôi về nhà, khóc trong phòng khách trong nửa ngày.

Chủ yếu là các bạn học khác cuối cùng đều muốn gây bất lợi cho tôi, chỉ có một Thanh Mộc đối với tôi coi như thân thiện, người này đột nhiên chết đi, mặc dù không ở trước mắt, cũng khó thoát khỏi bi thương.

Hơn nữa, nếu tối qua tôi ra ngoài ngăn cản... Không, không chỉ không ngăn cản được mà còn có thể có thêm một nạn nhân. Tôi rất rõ lòng can đảm của mình, có lẽ đến lúc đó ngay cả cơ hội báo cảnh sát chờ cảnh sát cứu viện cũng không có.

Ngày hôm sau, Thanh Mộc quả nhiên không trở về, ngay cả việc vào cửa nhìn một cái liền đi cũng không có.

Tôi lại khóc một hồi, đặc biệt bỏ ra một số tiền lớn đi đốt giấy cho cậu ấy, vừa đốt vừa khóc, lẩm bẩm một đường dễ đi, sau này đầu thai tốt.

Bất hạnh như vậy. Tôi lập tức đốt một lá bùa may mắn cho cậu ấy.

Tôi cũng đốt quần áo còn lại của cậu ấy ở đó để cậu ấy có quần áo để thay sau khi chết.

Kết quả tôi nhìn ánh lửa kia, nhớ tới hài cốt Thanh Mộc là bị thiêu rụi trong biển lửa, lại yên lặng dập tắt ngọn lửa.

Vì vậy, lúc mắt tôi sưng đỏ, cuối cùng đã chữa khỏi vết thương của người bạn đồng hành của tôi đến trường, ngồi trong lớp học mới, thấy người đàn ông quen thuộc đẩy cửa vào, tôi sợ hãi từ băng ghế dự bị gần như rơi xuống.

May mắn thay, tôi ngồi ở hàng cuối cùng, không ai chú ý đến tôi, tất cả đều ngạc nhiên trước giá trị nhan sắc của Phú Giang.

Trước kia Phú Giang bị người trong lớp chúng tôi vây kín, lớp này bây giờ mới coi như lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy.

Thanh Mộc gần như không dấu vết liếc mắt nhìn tôi sắc mặt tái nhợt, không nói chuyện với tôi, xoay mặt giả vờ hoà hợp nói vài câu với người nịnh nọt cậu ấy ngồi ở hàng đầu tiên.

Tôi không chắc chắn, trái tim tôi đập thình thịch.

Giáo viên buổi sáng thấy tôi khó chịu, yêu cầu tôi đến phòng y tế để kiểm tra.

Tôi bàng hoàng đi đến phòng y tế .

Ở hành lang, một người vỗ vai tôi từ phía sau: "Thi Tự Lý?"

Tôi quay đầu, là Thanh Mộc. Cậu ấy đứng song song tôi, mỉm cười nhìn tôi trong vài giây: "Đã lâu không gặp.”

“!? Thanh Mộc!" Tôi vội vàng nắm lấy cánh tay cậu ấy, hôm nay thiếu chút nữa bị dọa khóc, bây giờ vội vàng cần một lời giải thích hợp lý an ủi tâm hồn mình, như đảo đậu kể mọi chuyện cho cậu ấy nghe.

"Thi Tự Lý, giống như cậu nói, người nọ căn bản không phải là tôi mà" Thanh Mộc toàn bộ quá trình giống như là đang thất thần, đặt ánh mắt ở trên mặt tôi như đang quan sát dáng vẻ khóc lóc lại vội vàng của tôi, cậu ấy cười cười, sờ sờ mặt mình: "Bây giờ tôi vẫn đẹp như trước. Tôi tách ra ngay sau khi cãi nhau với người đàn ông xấu xí đêm đó."

Ồ... Khá hợp lý. Vốn là bị dáng vẻ chắc chắn của thám tử tư kia làm hồ đồ.

"Thám tử tư? Đến tìm tôi?" Ánh mắt Thanh Mộc nhìn về phía trước, mang theo ý cười kiêu căng nói: "Cũng là một tên bất tài, một chuyện cũng không làm được"

Cái miệng độc quen thuộc.

Có vẻ như đó là sự thật.

Tôi thở phào nhẹ nhõm và quyết định tránh xa Thanh Mộc một chút.

Vừa hay, Thanh Mộc trong lớp mới cũng khôi phục dáng vẻ trước kia, rất nhanh lấy được lòng người, yêu cậu ấy, ghen tị với cậu ấy, hận cậu ấy, mỗi người đối với cậu ấy đều có phản ứng cảm xúc mãnh liệt.

Và tôi vẫn ngồi ở hàng ghế sau để trở thành một người trong suốt, tìm được một công việc bán thời gian trong siêu thị, sống một cuộc sống bình thường như trước đây.

Cho đến một ngày, tôi thừa dịp xung quanh cậu ấy cuối cùng không có ai, đến gần và xin lỗi: "Xin lỗi Thanh Mộc, tôi đốt hết quần áo cậu để lại rồi."

"Quần áo nào? Tôi đã quên rồi." Thanh Mộc cố ý không nhìn tôi, vẫn dáng vẻ cao cao tại thượng như cũ.

Cảm giác giống như trở lại trạng thái của tôi trước sự kiện lớp học kia, chỉ là đối với Thanh Mộc mà nói âm tình bất định cũng rất bình thường.

Hơn nữa, nói thật, tình bạn của tôi với Thanh Mộc cũng sắp đổ hết vào lúc đốt giấy…

Tôi ồ một tiếng, quay lại và ngồi trở lại lớp học.

Một lát sau, Thanh Mộc lại vẻ mặt bực tức, lạnh lùng trở về, liếc mắt nhìn đồ vật trên bàn, một tay ném đồ ăn cách vách đưa cho cậu ấy xuống đất, hung tợn giẫm mấy cước, nốt ruồi lệ chí dưới cơn thịnh nộ thế nhưng càng hấp dẫn người khác.

"Cái gì cũng xứng cho tôi!?"

Tác giả có lời muốn nói:

Được rồi, chương trước Thanh Mộc đã hoàn toàn bị thiêu rụi orz là do Thi Tự Lý hoàn toàn không liên quan đến vụ án của Phú Giang, cũng không biết trong tối Phú Giang đã trêu chọc bao nhiêu người để rồi vinh quang hy sinh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play