Hôm nay, bầu không khí của lớp học rất không đúng, mặc dù ở trung tâm của lớp học - bạn cùng lớp Thanh Mộc vẫn làm theo cách của riêng mình, thế nhưng chẳng hiểu tại sao ánh mắt của các bạn học khác trong lớp lại cứ quái quái thế nào ấy.
Sau giờ học buổi sáng, bạn học Thanh Mộc ở trước lớp, như thường lệ, ném chiếc bánh mì giá rẻ vào mặt bạn học đang quỳ như một con chó không hề có tôn nghiêm bên cạnh cậu ấy, chậm rãi nói: "Thứ nghèo nàn như vậy cậu cũng có thể lấy ra được."
Tôi thực sự đói bụng, muốn hét lên rằng hãy đưa tôi ăn cho! Nhưng lại không dám, chỉ biết lặng lẽ cúi đầu xuống thấp hơn.
Hôm qua lấy hết can đảm để gửi thư tình đã là một bước tiến lớn rồi.
Tuy rằng chỉ là loại giấy là giấy ghi chép bình thường, bạn học Thanh Mộc chỉ thích xa xỉ phẩm lại ngước mắt lên nhìn tôi một cái, lần đầu tiên đôi mắt hếch lên quyến rũ có ma lực như lụa đỏ đó có phản chiếu hình ảnh của tôi.
Đôi mắt đen nhánh nhìn vào mắt tôi, nốt ruồi đen trước mắt giống như có ma lực khiến người ta choáng váng, màu môi đậm cùng làn da trắng nõn và mái tóc đen như than hình thành đối lập rõ ràng, cả người giống như lệ quỷ quyến rũ từ trong tranh bước ra.
"Đầu óc của cậu để đi đâu vậy." Cậu ấy nói.
Không rõ nguyên nhân, lại không hiểu sao lòng bàn chân bắt đầu ớn lạnh, tâm tư của thiếu nữ thẹn thùng hoàn toàn rút đi như thuỷ triều, tôi khẽ há miệng luống cuống ngập ngừng một lát, cúi đầu trở về chỗ ngồi của mình sau nụ cười đầy nham hiểm của cậu ấy.
Do vóc dáng thấp bé nên từ khi nhập học đến nay tôi vẫn luôn ngồi ở hàng ghế đầu lớp, nhưng ba tháng trước bạn học Thanh Mộc chuyển đến lớp chúng tôi, cậu ấy đột nhiên ngồi ở hàng đầu tiên, tình cờ lại ngồi cạnh tôi.
Từ đó về sau tôi liền bị những người khác nhắm vào mà không hiểu tại sao, tuy rằng chỉ là mấy người này không hiểu sao lại lộ ra ánh mắt ghen tị thù địch với tôi mà thôi, nhưng tôi vẫn không rõ nguyên nhân, là bạn học Điền Phong cùng lớp trong học kỳ trước tỏ tình với tôi lại bị tôi từ chối lặng lẽ nói cho tôi biết, ý mong tôi cách Thanh Mộc Phú Giang xa một chút.
Tôi làm theo, xuống dưới hàng cuối cùng ngồi, những ánh mắt nhìn trộm trong tối ngoài sáng kia mới dừng lại.
Khi đó tôi chỉ cảm thấy không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, bạn học thân thiện trước kia trong lòng vẫn chán ghét tôi, tôi không thấy có gì không ổn, cũng không cảm thấy đây là lỗi của bạn học Thanh Mộc, cậu giống như cái gì cũng không phát hiện ra, vì thế tôi tiếp tục vùi đầu vào tự mình làm chuyện của mình. Ví dụ như học tập, ví dụ như mỗi ngày đi làm việc sau giờ học, tôi an an ổn ổn trải qua ba tháng.
Ai ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện giết người trong lớp.
Nguyên nhân bắt đầu là giáo viên trong lớp của chúng tôi đọc bài văn của một người trong lớp, nội dung là sự si mê với bạn học Thanh Mộc, giáo viên đọc xong liền lớn tiếng lăng mạ người kia, lại cùng cãi nhau với người kia, từ đó mở rộng chiến trường.
Mọi người trong lớp đều điên rồi, bầu không khí buổi sáng không thích hợp là điềm báo, buổi chiều thì bài văn và cuộc tranh cãi là ngòi nổ, rồi hoàn toàn hỗn loạn.
Các bạn học đều hành động điên cuồng trong trường, tôi trốn trong lớp học run rẩy.
Chiếc búa trong tay Điền Phong cực kỳ nặng, đồng tử cậu ta nheo lại không bình thường, tơ máu dày đặc, mặt không chút biểu cảm nhìn tôi, chậm rãi tới gần.
Tôi không thể lùi lại, điên cuồng lắc đầu.
"Ai bảo cậu đưa thư tình cho Phú Giang! Cậu..." Cậu ta thì thầm.
Tôi không biết có được sức lực lúc nào, đâm đầu vào bụng cậu ta, nghe thấy kêu rên liền chạy ra khỏi phòng học không quay đầu lại.
E là những người trong các lớp khác đều nghe thấy động tĩnh.
Ngay từ đầu có bảo vệ trong phòng bảo vệ cùng giáo viên của các lớp khác đi ra ngăn cản, lại bị đám điên đầu óc điên cuồng, bọn họ quả thật không hề kiêng dè, hại tất cả các lớp đều đóng chặt cửa sổ, lòng người hoảng sợ, không ai dám quản chuyện lớp 11B. #𝖙y𝖙novel.com
Có lẽ đã báo cảnh sát rồi, nhưng cảnh sát vẫn chưa đến.
Người bình thường trong trường đều trốn trong phòng học của mình, chỉ còn lại hai mươi mấy người lớp B lang thang trong trường.
Tôi hoảng loạn đập cửa một lớp học khác, khóc lóc kêu cứu, không ai trả lời.
Mãi cho đến khi tôi đập rất lâu, bên trong mới phát ra âm thanh run rẩy: "... Đừng cố gạt chúng tôi! Mở cửa mới là kẻ ngốc!”
Tôi: "Tôi không lừa các cậu! Tôi không giết ai cả, tôi cũng là nạn nhân!"
Không ai trả lời nữa.
Đột nhiên, đầu cầu thang yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân, tôi không dám ở lại, vội vàng trốn vào phòng thực hành mỹ thuật cách đó không xa, mở ngăn tủ chui vào, chen chúc với đống giá vẽ, tập trung nín thở.
Nhưng bật khóc là phản xạ có điều kiện không thể ngăn chặn, tôi chỉ có thể che miệng và mũi cố gắng giảm âm lượng.
Hoàn cảnh tối tăm trong tủ làm cho tôi không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra bên ngoài.
Đầu tiên tôi nghe được âm thanh kéo lê, dường như có người kéo thứ gì đó vào đây.
Sau đó là âm thanh chói tai vang lên.
Trong tủ tối tăm, tôi che chặt miệng ức chế nỗi sợ hãi và tiếng thét chói tai sắp tràn ra khỏi cổ họng, nước mắt liên tiếp rơi xuống kẽ ngón tay ướt đẫm.
Tôi cảm thấy toàn thân run rẩy.
Không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài tủ, chỉ nghe thấy tiếng dao đâm vào.
Một người khác ngay cả hừ một tiếng cũng không có
Tiếng thở dốc thô bạo như dã thú của người đó khiến tôi không thở nổi.
Ai đang giết ai?
Chẳng bao lâu, nhiều người hơn đã vào phòng thực hành này.
"Cậu đã làm gì..."
"Tôi... Tôi lỡ tay.”
“Chúng ta hiện tại..."
Mấy người bắt đầu xì xào bàn tán, giọng điệu kinh hoàng, dường như hiện tại mới biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Tôi nghe ra là bạn cùng lớp của mình, càng không dám đi ra ngoài.
Trong cuộc cãi vã, đột nhiên một người thở ra: "Cuối cùng chúng ta có thể trở lại như trước đây..."
Im lặng.
"Đều do Phú Giang."
"Bây giờ phải làm sao đây?"
"Chúng ta phải né tránh cảnh sát, không thể để cho bọn họ phát hiện..."
Tôi không nghe rõ những gì đằng sau, nhưng giây tiếp theo chính là âm thanh kẽo kẹt ra sức cắt.
Ngay sau đó là một cuộc cãi vã ầm ĩ.
"Chờ một chút." Là giọng của Điền Phong, cậu ta khôi phục tỉnh táo, có vẻ cực kỳ lạnh lùng: "Còn một người nữa, cậu ấy cũng phải nhận lấy.”
Một nữ sinh phát ra tiếng cười liên tiếp: "Đúng vậy, dựa vào cái gì cậu ấy đứng ngoài cuộc. "
“Chứng cứ quan trọng nhất giao cho cậu ấy, xử lý không tốt thì đều là do Gian Chức."
“Đúng rồi, đều do cậu ấy!”
Tôi không ngừng run rẩy, không thể tin được những gì nghe được, đầu óc sợ hãi đến cực hạn liền không nghĩ được gì cả.
Vài người lục lọi túi trong phòng mỹ thuật để bỏ thứ gì đó vào, sau đó vội vàng rời đi.
Không biết qua bao lâu, tôi cho rằng không còn ai, ai ngờ lại là một tiếng bước chân không nhanh không chậm, đang đi về phía tôi.
"Gian Chức." Giọng của Điền Phong, lạnh như băng mỉm cười, ác ý ngút trời.
Nước mắt tôi vừa thu lại trong nháy mắt toàn bộ tuôn ra.
Bị phát hiện rồi.
Cậu ta không mở tủ ra, chỉ ném một vật hình cầu vào tủ, vật hình cầu đụng vào cửa tủ sắt.
Tiếng nổ lớn bất ngờ khiến trái tim tôi suýt ngừng đập.
"Cái này cho cậu, phải xử lý tốt." Điền Phong cười hì hì nói.
Cửa đóng lại.
Mọi người đều đi.
Nhưng tôi vẫn như cũ không nhúc nhích, cơ thể cứng ngắc nhìn chằm chằm một chỗ tối, sợ hãi đến đầu trống rỗng, không thể nào suy nghĩ.
Tất cả những gì vừa xảy ra giống như một giấc mơ.
Bạn học Thanh Mộc sẽ không...
Phải mất một thời gian dài tôi mới có thể lấy hết can đảm từ từ mở cửa tủ
Kétttt——
Phòng mỹ thuật hỗn loạn, đủ loại đồ vật rơi xuống đất giống như một cuộc chạy trốn tạm thời.
Tôi cúi đầu, ngay bên cạnh cửa tủ, một bạn học Thanh Mộc hoàn chỉnh đang nằm trên mặt đất.
Hoàn hoàn chỉnh chỉnh
Tôi thở ra.
Xem ra vừa rồi bên ngoài không phải là bạn học Thanh Mộc... Mặc dù tôi không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ở khắp mọi nơi đều lộ ra sự kỳ lạ.
Chỉ là Thanh Mộc không mặc gì cả, cả người trắng nõn không chút vết tích, tôi không dám nhìn kỹ, vẻ mặt khóc tang cởi áo khoác của mình khoác lên người cậu ấy, đưa tay muốn đi xem thử hơi thở của cậu ấy.
Thiếu niên dung mạo xinh đẹp đột ngột mở mắt ra.
Tôi "Ah!" Một tiếng hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất.
“Thanh Thanh Thanh Thanh Mộc… cậu cậu!” Tôi kinh ngạc vì cậu không chết, trên người cũng tựa như đứa bé sơ sinh không có chút vết thương nào.
Chỉ có đầu dính đầy bùn đất, máu tươi khiến gương mặt vốn đã đẹp kia có vẻ tà ác đáng sợ, vết máu bẩn thỉu đến cổ lại đột nhiên dừng lại, phía dưới chính là sạch sẽ như mới.
Có lẽ, là đám người kia yêu thích Thanh Mộc mới giúp cậu ấy thoát khỏi cái chết?
Tôi nghĩ những bạn học kia đều không hề có phẩm giá khi đứng trước mặt Thanh Mộc.
Bây giờ bọn họ chạy thoát, mà tôi đang gặp nguy hiểm, bọn họ không giết bạn học Thanh Mộc, kêu gào giết tôi cũng gọi tên bạn học Thanh Mộc... Như vậy tôi có thể nhờ bạn học Thanh Mộc giúp tôi cầu tình, cũng không giết tôi hay không?
Tôi nhớ lời của Điền Phong.
Chẳng lẽ là bởi vì tôi đưa thư tình cho bạn học Thanh Mộc mà dẫn đến họa sát thân sao?
Tôi biết được nguyên nhân tai nạn này, tuyệt vọng bật khóc: "Bạn học Thanh Mộc, tốt quá, cậu không chết huhuhu xin lỗi vì tôi đã đưa thư tình cho cậu. Tôi không phải cố ý, là do ma xui quỷ khiến thôi! Tôi không muốn chết, họ chắc chắn sẽ không để tôi yên! Cậu có thể giúp tôi không..."
Tôi khóc rống thể hiện sự hối hận, cuối cùng run rẩy đưa ra thỉnh cầu của mình.
Thiếu niên mới tỉnh lại ngồi dậy, toàn bộ quá trình biểu cảm không chút thay đổi, con ngươi đen nhánh nhìn quanh một lượt, sau đó im lặng cúi mặt xuống xem tôi biểu diễn.
Chờ tôi nói xong, cậu ấy đột nhiên giống như con rối sống lại, nở nụ cười: "Đúng vậy, bọn họ đều đáng chết. "
Tôi không khóc nữa, ngồi trên mặt đất nức nở nhìn cậu ấy một cách đáng thương.
Thiếu niên chớp chớp mắt, đưa tay, giữ chặt cằm tôi nâng lên, lông mi hơi nhíu lại, con ngươi xinh đẹp nhàn nhạt chăm chú nhìn, nốt ruồi lệ chí trước mắt hấp dẫn người khác tới gần.
Cậu ấy tới gần, chiếc lưỡi đỏ tươi liếm từ má đến dưới mắt tôi.
Nước mắt trên má trái bị liếm sạch, còn lại một loạt cảm giác dính dáp.
Tôi ngây ngốc.
Thanh Mộc Phú Giang thấy dáng vẻ giật mình mở to hai mắt của tôi, há miệng cười rộ lên, cậu ấy cười rất vui vẻ, tiếng cười vang vọng trong phòng mỹ thuật lộn xộn.
Dường như người này hoàn toàn không quan tâm xảy ra chuyện gì, chỉ để ý hiện tại.
Nhưng...?! Thế này là sao! Tôi thiếu chút nữa hoài nghi bạn học Thanh Mộc cũng điên rồi.
Cảm xúc sợ hãi của tôi đều bị cắt đứt, không thể bày tỏ mà chỉ muốn chửi bới.
Tôi dùng tay áo lau mặt, sắc mặt Thanh Mộc lại nháy mắt lạnh xuống.
Biểu hiện của cậu ấy khủng khiếp đến mức tôi giật mình.
Cậu làm gì vậy...
Nước mắt tôi không thể ngừng chảy, làm ướt ngón tay của cậu.
Thanh Mộc lần thứ hai nghiêng người lại liếm đi nước mắt của tôi, sau đó lẳng lặng nhìn tôi.
Một lần nữa, tôi vội vàng lau sạch các dấu vết trên khuôn mặt mình.
Lần này Thanh Mộc không lạnh mặt nữa.
Cậu ấy mỉm cười.
Bạn học Thanh Mộc chắc là điên rồi...
Trái tim tôi trùng xuống
Khi bầu không khí đóng băng, cánh cửa đột nhiên được mở ra.
"Phát hiện hai nghi phạm......" Lời nói lưu loát của cảnh sát bước vào bị dung mạo Phú Giang chặn lại, ngây ngốc một lát.
Cảnh sát đang đến!
Tôi vừa hiện lên vẻ vui mừng liền nhận thấy bàn tay trên cằm mình đang siết chặt.
Tôi nhìn về phía Thanh Mộc theo bản năng, từ lúc mở cửa Thanh Mộc đã không dời tầm mắt, giống như vẫn luôn nhìn tôi, liếc mắt với tôi một cái mới chậm rãi liếc qua, vẻ mặt phiền não: "Phiền chết rồi, vào không biết gõ cửa sao.”
Tôi: "???”
Cảnh sát kia lại không cảm thấy không đúng, còn lẩm bẩm xin lỗi.
Tôi: "..."
Sau đó chúng tôi được đưa đến cổng trường, nghỉ ngơi một lát, Thanh Mộc Phú Giang mặc bộ đồng phục thứ hai của mình ở trường, tôi muốn lấy áo khoác của mình lại, nhưng Thanh Mộc Phú Giang lại bị cảnh sát vây quanh hỏi thăm, chen chúc không thể vào.
"Cái chăn kia có mùi gì, tôi không muốn đắp."
"Trà này quá khó uống."
Không biết vì sao ít nhất trước kia có thể giả bộ một chút, bây giờ bạn học Thanh Mộc Phú Giang giả vờ cũng không muốn giả vờ, ý tứ ghét bỏ tràn ngập trong lời nói.
Tôi quấn chăn uống trà nóng, một mình tôi nhìn bọn họ: "..."
Thỉnh thoảng có mấy người tới an ủi tôi tượng trưng, ngồi bên cạnh tôi lại thỉnh thoảng tò mò nhìn về phía Thanh Mộc Phú Giang.
Trà rất đắng.
Nếu không có ai nhìn, tôi bắt đầu chui vào chăn và khóc.
Thanh Mộc Phú Giang như trăng rằm, dường như đang nhẹ nhàng nhìn tôi một cái trong ánh mắt mông lung bị nước mắt làm ướt đẫm nhìn không rõ của tôi
Dời đi không để lại dấu vết.
________
Tác giả có lời muốn nói:
*Thể chất của Tomie: có ngoại hình đẹp mê hoặc khiến mọi người phát cuồng, bằng các tế bào cơ thể có thể tự nhân bản vô tận. Khiến người ta đến mức yêu đến hận, muốn giết cậu, dễ dàng thu hút được sự xấu xa trong con người.
Ở đây không phân biệt nam nữ đều bị mê hoặc, những người đã có người yêu có thể sinh ra mối hiềm khích giết chóc, có rất nhiều tình tiết tưởng tượng!
- Nữ chính là người thoát khỏi ma lực của Phú Giang, lại là con người bình thường nên rất dễ sợ hãi.
*Toàn bộ câu chuyện chỉ có nhân vật Phú Giang duy nhất có khả năng tiên tri và sự kiện những người bình thường trở thành điên loạn docậu gây ra (nhiều sự kiện là do tác phẩm gốc sửa đổi).
*Ban đầu nam chính có tình cảm với nữ chính, nhưng không biết cách yêu ai, cũng không nghĩ bản thân thích nữ chính, sau đó mới từ từ học cách. Mũi tên tình cảm của nam chính sẽ luôn dày hơn của nữ chính, nghĩa là về sau nam chính sẽ luôn yêu nữ chính nhiều hơn! Những ai đòi hỏi nữ chính yêu nam chính nhiều hoặc tình cảm bằng nhau thì hãy chạy đi!
*Nữ chính rất giỏi trốn tránh sự thật, tin chắc rằng không điều tra sẽ không mất trí nhớ(?)
*Không phải nam chính thông thường!! Siêu thường!! Những ai không thể chấp nhận thì hãy chạy nhanh đi! Đặc biệt thích xa xỉ, thích người khác phục vụ, thiếu niên vô dụng, những ai không chấp nhận nhanh chạy đi (lau mồ hôi)
*Thanh Mộc Phú Giang trong truyện so với Phú Giang gốc thì có rất nhiều khác biệt, nên những thiên thần của Phú Giang gốc muốn đọc nguyên bản thì cẩn thận nhé!
*Điểm khác biệt lớn nhất có lẽ là Thanh Mộc Phú Giang sẽ yêu nữ chính hết mình, và là một tình yêu rất điên cuồng và sâu đậm.
Hơn nữa, cậu rất ghét người khác, dù đẹp hay xấu cũng gây chán ghét, trong lòng cảm thấy người khác cả xấu lẫn dơ (nhưng có thể diễn xuất để lừa dối và chinh phục lòng người, tự coi mình cao quý, nên sẽ không hôn hay thân mật với ai khác, sẽ không quan hệ với ai ngoài nữ chính.