"Bạn học Phú Giang! Đây là trứng cá muối mới, cho ... Cho cậu nếm thử này.”
Buổi sáng, nữ sinh sắc mặt ửng đỏ, đem một phần thức ăn đắt tiền đặt trên bàn học của thiếu niên tóc đen.
"Bạn học Phú Giang... Ờm, có vẻ như ngày hôm qua không nghỉ ngơi tốt, các bạn trong lớp chúng ta nhỏ giọng chút nhé!”
Lên lớp, giáo viên giảng bài nhìn thiếu niên tóc đen công khai ngủ say trên lớp không chỉ trích, hạ thấp giọng, toàn bộ lớp học yên tĩnh đến không thể tưởng tượng nổi, bài giảng trở thành vật trang trí
Xung quanh cũng không có ai nghe bài học nhỏ đến mức không thể nghe rõ, mà là nhìn thẳng vào bóng lưng hàng đầu tiên.
Tôi đã quen với việc lấy sách ra, ngay từ đầu đã không nghe giáo viên giảng, nhưng tự học.
Đến cuối học kỳ đều là nội dung ôn tập, nghe hay không cũng không sao cả, ngược lại bầu không khí yên tĩnh mà Phú Giang tạo ra thích hợp cho việc tập trung học tập, giáo viên tập trung vào Phú Giang càng không nhìn thấy bạn.
Vào buổi trưa, thậm chí nó còn hoành tráng hơn.
Những người khác trong trường nghe nói tôi cùng Thanh Mộc là hai người sống sót may mắn trốn thoát, nhao nhao đi tới xem náo nhiệt, nhờ phúc của Thanh Mộc, tất cả đều bị những người có tính chiếm hữu mãnh liệt trong lớp chúng tôi chặn lại, muốn giấu Thanh Mộc đi, tôi hoàn toàn được hưởng lợi ké.
"Gian Chức, cậu cảm thấy thế nào?" Giờ giải lao, Thâm Điền Du bên cạnh cho tôi xem hai bức ảnh.
Là bối cảnh của trường chúng tôi, một cậu bé có ngoại hình vượt trội hoặc chơi bóng hoặc đọc sách, lông mày ngay ngắn, dáng vẻ tươi sáng.
Tôi: "Không tệ, sao vậy?"
“Phải không?" Thâm Điền Du là một đứa trẻ trong một gia đình bình thường, trên người lại thường xuyên treo hàng hiệu, lời đồn của cậu ta trong trong lời của các bạn cùng lớp cũng mang theo ý tứ kính nể.
Tất nhiên, ở trường vẫn có thể kiếm tiền mua cho mình quần áo sang trọng, trong mắt họ là điều ngưỡng mộ nhất.
Tôi biết con đường kiếm tiền của Thâm Điền là khi cậu ta hỏi tôi: "Cậu có muốn mua không?" hoặc “cậu muốn hình ảnh của ai? Tôi sẽ giúp cậu chụp lén, chắc chắn đẹp."
Tôi lắc đầu từ chối: "Không cần, cảm ơn cậu."
"Aizz, được rồi." Cậu ta cúi đầu nghịch máy ảnh của mình.
Tôi quay đầu làm chuyện của mình, chỉ là bên tai nghe thấy một tiếng lạch cạch rất nhỏ, nghiêng đầu, một ống kính màu đen tròn trịa ngược sáng đầy màu sắc nhắm vào tôi, Thâm Điền đang cầm máy ảnh xem thành quả.
"Gian Chức..." Cậu ta nói: "Trước kia người đuổi theo cậu nhất định rất nhiều nhỉ"
“Cũng tạm"
Lời tỏ tình và thư với tôi như những đám mây, không để lại ấn tượng sâu sắc bằng công việc bán thời gian.
Chỉ là từ khi gặp Thanh Mộc, tôi không còn nhận được sự yêu thích và lời tỏ tình nữa.
Cậu ấy tựa như một cỗ máy hút khổng lồ, hút hết sự chú ý của mọi người qua, bất luận là ai so với cậu ấy cũng đều biến thành nhạt nhoà thua kém.
"Cho cậu. Tôi có thể bán ảnh của cậu không? "Thâm Điền lại quan sát vài cái, chậc chậc lên tiếng.
"Không thể."
"Được rồi được rồi cho cậu."
Thâm Điền tự in ảnh đưa cho tôi, tôi liếc mắt một cái liền tùy ý nhét vào ngăn kéo.
***
Thời gian hoạt động cộng đồng, Thâm Điền thoải mái in ra những bức ảnh của Gian Chức Thi Tự Lý từ máy tính trong câu lạc bộ máy ảnh.
Vô lý! Cậu ta sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào, gần đây cậu ta lại nhìn trúng một đôi giày thể thao, nhất định đẹp hơn gấp trăm lần của tên ngốc Phú Giang.
Nhớ tới Phú Giang, trong mắt Thâm Điền hiện ra ác ý ghen tuông sâu sắc, lông mày nhíu lại thành một cục, răng cắn chặt vào thành trong khoang miệng, càng giống như hận không thể ăn thịt đối tượng ghen tị
Từ sau khi Phú Giang đến lớp, nữ sinh thích cậu ta cũng vây quanh Phú Giang, vừa tan học nam sinh nói gì nghe nấy cũng gia nhập vào bên Phú Giang, mặc kệ cậu ta giữ lại thế nào cũng không giữ được.
"Thâm Điền, tôi nghĩ rồi, bên Phú Giang tốt hơn."
"Thâm Điền, thật xin lỗi, chuyện tôi tỏ tình lần trước coi như chưa xảy ra đi! Tôi... Tôi đặc biệt thích bạn Phú Giang cùng lớp!”
“Cậu cũng xứng so với bạn học Phú Giang!? Cậu sẽ chỉ treo các cô gái tỏ tình với bạn và tận hưởng sự vui sướng của người Tề* thôi!”
*Người nước Tề có thể có 1 vợ và 1 thê thiếp. Ý chỉ người đàn ông xấu xa muốn yêu cùng lúc nhiều người -mầm nhỏ xinh xinh t yt—Nguồn: baidu
...... Chết tiệt chết tiệt chết tiệt! Họ biết cái gì? Chẳng lẽ Phú Giang không treo bọn họ sao!
Nhóm người kia lại lộ ra biểu tình đương nhiên: "Đương nhiên, Phú Giang thì khác. Cậu ấy sẽ không cho chúng tôi ảo tưởng chút nào”
"Đúng vậy đúng vậy, chính là rất cao ngạo..."
Thâm Điền: "Nhưng cậu ấy giống như sai khiến người hầu sai khiến các cậu không phải sao!"
"Điều này mới chứng minh Phú Giang cần chúng tôi!"
"Hơn nữa cậu ấy không giống Thâm Điền cậu! Đôi khi muốn chiếm tiện nghi của chúng tôi! Bạn học Phú Giang không thể chạm vào chút nào... Một khi đụng phải làn da của cậu ấy, cho dù là mu bàn tay, cậu ấy cũng sẽ lộ ra vẻ mặt ghét bỏ lau nửa ngày..."
"Chỉ là..."
"Mặc kệ nói như thế nào..."
"Thật đều muốn độc chiếm Phú Giang......"
"Đều đang chờ đợi cơ hội..."
Bọn họ đột ngột biểu lộ ác ý khiến Thâm Điền lắp bắp kinh hãi, cậu ta chưa từng thấy qua ác niệm sâu sắc như vậy, vẻ mặt bọn họ hiện ra, không hiểu sao làm cho Thâm Điền đột nhiên sinh ra cảm xúc sợ hãi, vội vàng kết thúc đối thoại.
Mà Phú Giang hoàn toàn không biết gì, vẫn đang tiếp tục sai khiến bọn họ. Thâm Điền gần như muốn hả hê khi người gặp họa cười ra tiếng.
Thế nhưng theo đó là sự ghen tuông đột nhiên gia tăng, giống như có một cái kính lúp mở rộng cảm xúc tiêu cực của cậu ta, hiện tại đã đến mức độ Phú Giang chết trước mặt cậu ta cũng sẽ vui sướng cười to.
Thâm Điền Du càng nghĩ càng sâu, ánh mắt dần dần toát ra tơ máu, trừng mắt nhìn màn hình máy tính chằm chằm, máy móc in ảnh cộp cộp một lúc lâu.
Một tiếp bíp làm cậu ta tỉnh táo lại.
Thâm Điền thở ra, cầm lấy chồng ảnh.
Dáng vẻ của Gian Chức thật không tồi, Vẻ ngoài trong sáng, tươi tắn không chút hung hãn khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Đáng tiếc hình như là một người không thích cười...
...... Chờ đã, cô chưa bao giờ tiếp cận Phú Giang?
Thâm Điền nhớ lại một chút, toàn thân hưng phấn run rẩy.
Đó có phải là bằng chứng cho thấy sự quyến rũ của Phú Giang không phải là một lưới bắt gọn! Ngay cả cảm xúc ghen tị cũng không có, dường như thật sự coi Phú Giang là bạn học bình thường.
Nếu cậu ta tóm được cô, không phải có thể chứng minh người Phú Giang không có được, Thâm Điền cậu ta có thể sao...
Nhưng việc cấp bách trước tiên là kiếm tiền mua được đôi giày cậu ta nhìn trúng, tuần sau sẽ bắt đầu bán ra.
Thật ra cậu ta từng chụp trộm Phú Giang, chụp qua liền buông xuống, Thâm Điền một chút cũng không muốn bán ảnh của cậu ấy.
Nghĩ đến đây, cậu ta hung tợn mở file máy tính, định xóa toàn bộ ảnh của Phú Giang.
Người đàn ông trong bức ảnh đang đi bộ xung quanh người khác với vẻ mặt mệt mỏi.
...... Hả?
Thâm Điền dụi dụi mắt.
Thiếu niên mỹ mạo trong ảnh vẫn như trước, chỉ là sau gáy cậu ấy cũng xuất hiện một cái đầu có biểu cảm giống nhau, giống như là ở cổ cậu ấy mọc ra hai cái đầu.
...... Chụp ra dư ảnh rồi sao? Thâm Điền bấm xoá.
Thế nhưng mười mấy tấm ảnh phía sau toàn bộ đều là tàn ảnh, hoặc là sau gáy có thêm một đôi mắt, hoặc là trên cánh tay cậu ấy có đôi môi đang nứt ra mỉm cười.
...... Gặp quỷ rồi!
Thâm Điền chỉ coi là sự cố chụp ảnh, xóa giữa chừng lại nghĩ lại, nếu đem những bức ảnh này phát tán ra thì sao? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đến lúc đó biểu cảm của Phú Giang nhất định rất buồn cười! Ngày mai sẽ làm chuyện này!
Nghĩ đến một biện pháp tốt để chỉnh cổ Phú Giang, tâm trạng Thâm Điền tốt hơn một chút, không tiếp tục xóa, tắt máy tính, bỏ ảnh chụp của Gian Chức cùng những người đẹp khác vào ba lô, cầm lấy máy ảnh đi ra ngoài.
Thâm Điền nhiều năm tháng lén lút buôn bán các loại ảnh chụp, đã sớm có được khách hàng cố định, không lo không có người mua.
Hành vi này bị cấm rõ ràng ở trường học, huống chi là buôn bán mà không có sự đồng ý của đương sự, Thâm Điền đều lén lút tiến hành.
Ai ngờ hôm nay khi hắn giao dịch với người trong lớp khác, máy ảnh trong tay khách hàng chọn ảnh đã đột ngột lấy đi.
“!!”
Thiếu niên tóc đen dưới sự vây quanh của hai nam một nữ nhàm chán lật xem máy ảnh, giọng điệu thờ ơ: "Chính là cậu cho chuột chết trong cơm của tôi?”
Phú Giang đã thuần phục được mọi người trong lớp không cần phải đeo lớp mặt nạ vui vẻ hiểu ý lấy lòng như lúc đầu, sớm đã bộc lộ tính cách ác liệt bên trong mình.
Nữ sinh bên cạnh cậu ấy chính là một con "cá" treo bên cạnh Thâm Điền trước kia, hung thần ác sát nói: "Thâm Điền! Sao cậu dám làm thế!”
Hai chàng trai khác cũng tỏ ra ánh mắt hung dữ.
Người giao dịch với Thâm Điền thấy tình thế không ổn, lập tức chuồn đi.
“...... Không, không phải tôi!" Thâm Điền thề thốt phủ nhận, cậu ta lui về phía sau một bước, đối với cừu hận của ba người kia không hiểu sao dâng lên sợ hãi.
Ánh mắt này... Hận ý quá sâu, bản năng Thâm Điền tìm lợi tránh hại đang kêu gào chạy trốn.
"Nhưng mà, bữa cơm kia của tôi ăn một chút cũng không vui, đều là do Thâm Điền cậu ban cho." Thanh Mộc Phú Giang ngước mắt liếc nhìn cậu ta một cái, lời nói trong miệng tựa như rắn phun độc quấn chặt lấy cổ cậu ta: "Vì sao? cậu có biết con chuột bốc mùi thế nào không? Máu thấm vào ngăn kéo của tôi, tôi sợ”
“...... Phú Giang, không phải lỗi của tôi..." Thâm Điền thích bắt nạt kẻ yếu nặng dưới sự áp bức nặng nề run rẩy mà nói.
"Còn cái này thì sao? Trường học cấm, phải không? Cậu nghĩ sao nếu tôi tố cáo cậu?" Chiếc máy ảnh trong tay Thanh Mộc Phú Giang lắc lư, hạ mắt mỉm cười tiếp tục lật xem: "Không thể tưởng tượng được, kỹ thuật chụp ảnh thật không tồi..."
Bỗng nhiên, không biết cậu ấy thấy được cái gì, ý cười dối trá lập tức ngừng, sắc mặt đột nhiên lạnh như băng, nếu như nói vừa rồi là rắn đùa giỡn con mồi, như vậy hiện tại chính là thú lãnh khốc bị chọc giận.
“...... Này, cái gì đây?" Khí tràng dọa người từ trên người cậu ấy lan tràn, đôi mắt đen trên đó âm trầm nâng lên, bao trùm ác niệm ngập trời, còn nguy hiểm nhớt sệt hơn người bên cạnh như điên cuồng vì cậu ấy.
"Tôi hỏi cậu đây là cái gì!!"
Thâm Điền không rõ cậu ấy đang hỏi cái gì, cũng không cản trở cậu ta hoàn toàn mềm nhũn chân.
***
Thâm Điền ngồi bên cạnh bị buộc phải về nhà nghỉ học một tuần vì vi phạm quy định của trường.
Tôi hơi nghi hoặc nhíu nhíu mày, không hỏi thăm vì sao. Sau tất cả, chúng tôi không phải quá quen thuộc.
Tôi chạm vào ngăn kéo lấy bức ảnh ra.
Vì bị để tuỳ tiện nên có nếp gấp.
Kỹ thuật chụp ảnh của Thâm Điền ngày càng tăng, quả thật không tồi, bố cục là gương mặt nghiêng của học sinh đọc sách trong lớp học, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, màu tóc của nhân vật trung tâm hiện ra màu hạt dẻ ấm áp, mắt là màu caramel sáng hơn, làn da trắng nõn, biểu cảm trên gương mặt thể hiện dáng vẻ tĩnh lặng của năm tháng.
Tôi nhìn, vì tôi ít khi chụp ảnh nên cảm thấy khá mới lạ, đặt nó vào sách toán.
Buổi trưa, tôi đi về phía lớp học dưới tòa nhà giảng dạy, đột nhiên có những mảnh giấy từ trên trời rơi xuống, rơi xuống đất.
Tất cả mọi người đều tò mò ngẩng đầu nhìn.
Thâm Điền nên ở nhà tự kiểm điểm lại ở tầng ba đổ xuống một đống ảnh, ảnh chụp nhẹ nhàng từ tầng ba rơi xuống, giống như một trận bão tuyết lớn.
Cậu ta hét lên: "Nhìn đi!! Đây là bộ mặt thật của Phú Giang!! Nhìn đi!!"
Mặt đất nhanh chóng được lấp đầy hình ảnh.
Tôi:" "
Tôi nhặt một tấm và gần như giật mình.
Thanh Mộc phía trên vẫn rất đẹp, chỉ là ngũ quan xuất hiện sau gáy cậu ấy có vẻ quá mức quỷ dị, càng nhìn càng khó chịu.
Xung quanh đã có người kinh hãi kêu lên: "A! Cái gì vậy!”
“Chắc chắn là ảnh P*!”
*Ảnh P: Ảnh được photoshop
"Hẳn là người chụp ảnh run tay, tạo thành dư ảnh?"
"Nhưng mà, nhìn kỹ lại… Người này rất đẹp..."
Không giống như tôi càng nhìn càng khó chịu, người xung quanh vậy mà càng nhìn càng mê muội, nhao nhao bình luận về tướng mạo của Thanh Mộc, sao mà trong trường học cũng không lan truyền danh tiếng của cậu ấy.
"Này, cậu xem mặt sau của bức ảnh chưa?"
Tôi lật bức ảnh lại.
[Quái vật]
Chữ viết màu đỏ thể hiện sức mạnh của sự tức giận.
Tôi nhặt thêm vài tấm nữa.
Có tấm trực tiếp viết lên mặt ảnh Thanh Mộc, chữ "quái vật" đỏ tươi bao trùm nụ cười của cậu ấy trong ảnh, hơn nữa cái dư ảnh kia, nhìn cứ quỷ dị thế nào đó.
...... Này, cái này cũng thái quá quá rồi.
"Phú Giang!"
Phú Giang dưới sự bao vây ở dưới lầu hưởng thụ sự nịnh hót của mọi người, chợt bị cơn mưa ảnh chụp bao trùm, cậu ấy cúi người nhặt lên ảnh, mặt không chút thay đổi, lộ ra vài phần yên tĩnh trước cơn bão, khiến người ta sởn tóc gáy.
Cho đến khi Phú Giang nhìn thấy chữ "quái vật", biểu cảm hoàn toàn mất khống chế, cậu ấy trừng mắt nhìn Thâm Điền đã chuẩn bị rút lui, ác độc lại tràn đầy hận ý, cả người quanh quẩn sự tức giận như đứng bên vách núi lung lay sắp đổ.
"Các cậu! Mau giết cho tôi——"
Những người xung quanh cậu ấy thoạt nhìn giống như tín đồ cuồng nhiệt mù quáng, căn bản không quan tâm có thể gây thành đại họa hay không, nghe vậy trong mắt đã lộ ra chút hưng phấn.
Giống như một cuộc săn bắn, ai giết được Thâm Điền trước, người đó có thể có được ánh mắt của Phú Giang.
Giọng Thanh Mộc đột nhiên dừng lại.
Tôi không nghe thấy Thanh Mộc đang nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt kia của cậu ấy cũng đoán được không phải là lời tốt gì, phỏng chừng là đánh Thâm Điền một trận gì đó.
Sự việc đến nước này, tuy rằng không biết vì sao lại phát triển thành như vậy, nhưng hành vi này của Thâm Điền thật sự là không đúng.
Tôi tiến lên nắm lấy cổ tay Thanh Mộc.
Thanh Mộc im lặng, ánh mắt trong nháy mắt mở to, đôi mắt đó không hiểu sao mang theo chút cảm giác vô tội mơ hồ, giống như không ngờ tôi lại chủ động lại đây, giống như động vật đột nhiên bị vuốt lông, bầu không khí ác liệt quanh người trong khoảnh khắc tiêu tán.
Uh...
Lúc này tôi mới phát hiện mọi người xung quanh cậu ấy sắp nhìn tôi đến tạo thành một cái lỗ.
Rõ ràng là nên cách xa cậu ấy ra, nhưng ít nhất tôi cũng từng có thời gian ở chung với Thanh Mộc, theo bản năng coi như là bạn bè quen biết trước kia gặp phải phiền phức, nên tiến đến.
Nhưng cái này rõ ràng không có gì mà! Không phải là gọi cậu ấy lại sao, phản ứng này của các cậu cũng kịch liệt quá rồi!
"Xin lỗi..." Tất nhiên, tôi vô cùng sợ hãy nói xin lỗi với "hộ vệ" xung quanh cậu ấy, hơn nữa vô cùng lịch sự buông lỏng tay.
"Thi Tự Lý..." Thanh Mộc nhỏ giọng lên tiếng, hấp dẫn ánh mắt tôi qua, cũng thu hút lực chú ý của "hộ vệ".
Biểu cảm ác độc vừa rồi của cậu ấy không còn tồn tại, nhíu mày bĩu môi, mắt cụp xuống, chỉ còn lại ấm ức đáng thương, ánh mắt nhìn chăm chú vào tôi, vô cùng yếu thế.
"Thi Tự Lý... Cậu xem, Thâm Điền lại đối xử với tôi như vậy. Rõ ràng là tôi không làm gì cả. Hơn nữa, lần trước cậu ta còn nhét chuột chết trong cơm của tôi, tôi thật sự rất sợ hãi... Ai biết được bước tiếp theo của cậu ta là gì?"
"Phú Giang! Cậu không cần phải lo lắng! Tôi..." Một người còn chưa nói xong, đã bị Thanh Mộc liếc mắt một cái.
Cậu ấy quát lớn: "Ai bảo cậu nói chuyện! Bất lịch sự!”
Người đàn ông ngay lập tức ỉu xìu: "Tôi..."
Tôi không thể nhìn nổi, nghiêm túc đề nghị: "Nói với giáo viên, mọi thứ rất nghiêm trọng. Cũng có thể gọi cảnh sát”
Tôi tự cho rằng cách xử lý này rất tốt rất thích hợp, cũng rất nghiêm khắc, Thanh Mộc lại giống như là từ bỏ cách tốt hơn, thỏa hiệp.
“...... Được rồi." Thanh Mộc cúi đầu nhìn ảnh chụp: "Chỉ là lần này trong trường hẳn là đều cho rằng tôi là quái vật chứ?”
Dáng vẻ mất mát này làm cho tôi muốn nói lại thôi.
Quên đi, đây là việc an ủi của người theo đuổi cậu ấy.
Tôi dời tầm mắt, giả vờ không liên quan đến mình. Đợi một lát, không ai mở miệng nói chuyện, giống như vừa rồi Thanh Mộc quát lớn bất lịch sự đối với tất cả mọi người có hiệu quả.
Dưới sự yên tĩnh, Thanh Mộc đã biến thành một dáng vẻ bi thương, giống như cún nhỏ bị vứt bỏ.
Theo biểu hiện thương tâm của cậu ấy, mọi người dần dần trở nên điên khùng, thậm chí có người bắt đầu cầm dụng cụ chuẩn bị lên lầu giết người, tôi nhìn thấy quả thực da đầu tê dại.
Còn có một nam sinh cảm giác càng nhạy bén,nham hiểm hung ác nhìn tôi, giống như đang cảnh cáo lại thúc giục, sâu trong đó còn có vài phần đố kỵ.
...... Có chuyện gì với tôi vậy!!
Giờ phút này tôi vô cùng hối hận hành động vừa mới nóng đầu liền tiến lại gần.
Tới cũng tới rồi, dứt khoát làm đến cùng, tránh cho bọn họ giận chó đánh mèo với tôi.
Vì vậy, tôi kiên trì theo lời của Thanh Mộc để an ủi cậu ấy: "Quái vật thì quái vật, rất hợp thời trang. Phải cởi mở chút”
Tác giả có lời muốn nói:
Sự cố ảnh chụp có trong tác phẩm gốc của Tomie, nhưng đã được thay đổi rất nhiều wwww
Tomie sẽ bị chụp được gương mặt thật, dù sao cậu ấy cũng là người siêu nhiên(?) nên vô cùng ghét chụp ảnh.