Trong phòng yên tĩnh, Thi Tự Lý quấn chăn đã ngủ say trên sô pha.

Thiếu niên tóc đen tắt TV, đứng thẳng dậy duỗi thắt lưng, vòng eo nhỏ nhắn chợt lóe lên.

Thanh Mộc tự nhiên xoay qua, chống tay trước người quấn chăn thành một đống bên cạnh, sô pha hơi lún xuống, cậu ấy nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô chốc lát ở khoảng cách gần trong gang tấc.

Dưới ánh sáng nhẹ nhàng, từng mảnh lông tơ ở làn da quanh má trên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu như ẩn như hiện, tóc cũng không phải là màu đen thuần khiết, ở trong phòng miễn cưỡng tính là màu đen, mà một khi tiếp xúc với ánh mặt trời liền biến thành màu hạt dẻ.

Toàn bộ cằm chìm vào trong chăn, đuôi tóc bên tai chen chúc bên trong chăn, bên cạnh mặt cô tạo ra một vòng cung nửa vòng tròn.

Thứ duy nhất Thanh Mộc nhìn không chán chính là khuôn mặt hoàn mỹ của mình trong gương, hiện tại lại có thêm một thứ, còn mơ hồ có xu thế chiếm cứ vị trí thứ nhất.

Cậu ấy thích phóng túng, tất nhiên sẽ không câu nệ, chờ Thi Tự Lý nhíu mày cậu ấy mới nhớ tới trên người còn lưu lại mùi máu tươi.

Thanh Mộc đứng lên, chân trần giẫm lên sàn nhà lặng yên không một tiếng động.

Ký ức của mỗi Thanh Mộc đều tương thông, nhưng Thanh Mộc cũng không phải lúc nào cũng nhìn vô số ký ức của từng Thanh Mộc, giống như một thư viện khổng lồ, sách ở nơi đó, nhưng cậu ấy không muốn nhìn, Phú Giang ngạo mạn chưa bao giờ quan tâm cá thể phân liệt của mình trải qua cuộc sống thế nào, thậm chí là chán ghét.

Cho nên mới đợi đến một Thanh Mộc khác đưa Thi Tự Lý đến bệnh viện, lúc nhắn tin cho Tùng Hạ thì cậu ấy mới biết, tìm đến quyển sách kia lật xem, kịp thời chạy tới.

Nhưng nhờ vậy, trước mắt ngoại trừ thân thể Phú Giang phân liệt vào ba tháng trước, Phú Giang ở nơi xa xôi không có giao điểm cũng không biết Thi Tự Lý, "họ" vẫn đắm chìm trong cuộc sống sa đoạ, vẫn lặp đi lặp lại những khoảnh khắc quỷ dị kia một lần nữa, không quan tâm đến cơ thể phân liệt tất nhiên cũng lười tìm hiểu ký ức của Phú Giang và Thi Tự Lý, cho nên "họ" vẫn là "họ", ngâm mình trong sự hưởng thụ lặp đi lặp lại những trải nghiệm.

Hiện tại Thanh Mộc chỉ muốn giấu Thi Tự Lý đi, mặc dù chỉ là thân thể ba tháng, Phú Giang đã phân liệt rất nhiều..

Càng không muốn bị những thứ giả mạo không có tí liên hệ máu thịt nào với Thi Tự Lý biết đến.

May mà "Phú Giang" có một nhược điểm —— hỏa thiêu, thiêu đến biến mất hầu như không còn, mới xem như hoàn toàn giết chết thân thể này.

Thỉnh thoảng có người bình thường phát hiện ra bí mật của Phú Giang, nhiệt tình nghiên cứu thể chất của cậu ấy, cũng biết nhược điểm của cậu ấy, hơn nữa với thù hận nội bộ của “Phú Giang”, tất cả những thứ này khiến số lượng Phú Giang được khống chế vững vàng.

Những người có nhược điểm không đáng sợ, không thể phân chia vô hạn mà không có gì bận tâm chỉ giống như cỏ dại.

Tuy rằng ba tháng trước thân thể không ngừng phân liệt lại phân liệt, nhưng số lượng nhiều hơn nữa, bọn họ đều ăn ý không có cùng Phú Giang khác không liên quan đến nhau gặp mặt và sinh ra bất kỳ giao điểm nào, ngay cả những người Phú Giang huấn luyện cũng không muốn gặp mặt, phiền phức.

Nhận sai là một chuyện, bị Phú Giang khác phát hiện lại là một chuyện khác.

Thanh Mộc đi vào phòng tắm, tiếng nước lạnh phun ra bị cửa che lấp, xuyên qua tấm kính giấy nhám có thể nhìn thấy đường nét thân thể thiếu niên.

***

Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương đỏ như máu, tôi từ trong hỗn độn buồn ngủ mở mắt ra, toàn bộ phòng khách đã bị màu cam bao phủ.

Thời kỳ sinh lý chỉ có ngày đầu tiên tôi mới rất không thoải mái, ngày hôm sau có thể làm việc bán thời gian một ngày không ngại mệt mỏi.

Bên tai truyền đến đầu tiên là tiếng vòi hoa sen nhỏ.

Chỉ có một ý tưởng xuất hiện trong tâm trí của tôi - tiền nước của tôi.

Mời ăn tối thì sau này có thể mời, nhưng sống trong nhà tôi là rất rắc rối!

Tôi đứng lên, gấp chăn lại, vừa bước ra một bước, đế dép liền giẫm lên một cái áo khoác tùy ý vứt bỏ.

“!?” Tôi vội vàng di chuyển.

Từ nơi này đến cửa phòng tắm, mấy bộ quần áo một đường vứt bỏ, có thể tưởng tượng cảnh tượng người nọ không chút để ý vừa đi vừa cởi.

Tôi nhìn quần áo ở đây ấn huyệt thái dương: "..."

Đi đến cửa phòng tắm, vỗ cửa: "Thanh Mộc!”

“Thi Tự Lý?” Tiếng vòi hoa sen dừng lại.=

Tôi lên án: "Đừng ném mọi thứ bừa bãi! Lát nữa cậu ra tự nhặt lên đi!”

“Cái gì?” Cậu ấy còn dùng giọng điệu nghi hoặc.

Tôi: "Chính là quần áo cậu cởi bỏ——"

Tôi còn chưa nói xong, răng rắc một tiếng cửa phòng tắm bị mở ra, đôi mắt thiếu niên rũ xuống còn nhỏ vài giọt nước, không hiểu sao mang theo một cảm giác lười biếng, tóc ướt át càng thêm đậm đen, da trắng bọc lấy xương mỹ nhân, không có quần áo điểm xuyết, nốt ruồi lệ chí kia càng thêm nổi bật, lại càng đẹp hơn vài phần. #𝖙y𝖙novel.com

Cậu không mặc gì hết, cậu làm gì! !

Tôi bất chấp việc nói chuyện, lập tức cầm tay nắm cửa đóng lại.

Lúc này đổi thành Thanh Mộc ở bên trong không vui gõ cửa: "... Cái gì, Thi Tự Lý, sao lại đóng cửa.”

Tôi: "Sao cậu không mặc gì đã ra ngoài! Không được ra ngoài! -

“Da này đẹp như vậy, cậu không muốn nhìn sao?”

"Dù có đẹp đến đâu cũng là một người đàn ông mà, cậu tỉnh táo một chút!”

Cậu ấy thay quần áo xong đi ra, cuối cùng cũng yên tĩnh, tuy rằng giống như một con mèo buồn bực nhìn chằm chằm tôi, nhất định phải nhìn chằm chằm tôi tới ra một cái lỗ.

Tôi bắt đầu ăn bữa tối bánh sandwich, cậu ấy vẫn đang nhìn, không quen với việc thu dọn quần áo ném xuống đất, ngồi đối diện với tôi.

Tôi: "......"

Tôi đẩy một cái bánh sandwich cho cậu ấy.

Thanh Mộc nhíu nhíu mày, dường như có hơi ghét bỏ thức ăn nhanh tiện lợi này, cậu ấy cầm lên thử cắn vài lần.

Lần này đổi lại tôi không vui.

Cậu đang ở trong nhà tôi mà còn muốn làm gì nữa!

Thanh Mộc không hổ là loại người thời thời khắc khắc đều có người vây quanh, lực quan sát kinh người, cậu ấy liếc mắt nhìn ta một cái, khi tôi muốn nói không ăn thì cho tôi, cúi đầu cắn một cái.

...... Tôi nghẹn lời.

Cậu ấy yên lặng ăn cơm, lúc yên tĩnh không gây chuyện, vậy mà tôi lại cảm thấy Thanh Mộc cũng không cao ngạo lại cao cao tại thượng như trước kia ở trong lớp, không dễ tiếp cận.

Ít nhất hiện tại tôi cảm thấy gương mặt này ngụy trang thành rất ôn hoà, không hợp với Thanh Mộc trong trí nhớ thời khắc xem thường người coi người tkhacs là chó để sai khiến.

Sau khi ăn xong, tôi nhắc lại chuyện cũ: "Bao lâu nữa thì cậu chuyển ra ngoài?"

“Còn có người chạy trốn chưa tìm được, Thi Tự Lý. Nếu họ trở lại thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ?"

Thanh Mộc kén chọn lấy miếng cà chua trong bánh sandwich ra, trong ánh mắt im lặng của tôi lại từ từ đặt trở lại.

Thỉnh thoảng cậu ấy cho tôi một cảm giác rất khó chịu và nghe lời tôi.

...... Chắc là ảo giác rồi

Tôi à một tiếng, coi như người này tới làm vệ sĩ, dù sao cơm của cậu ấy không cần tôi phụ trách, tôi cũng sẽ không quan tâm cậu ấy, chỉ là một chỗ nghỉ chân.

Đột nhiên nhớ lại sắp tới trường, tôi lại nhịn không được nói: "Vậy giáo viên phân lớp của chúng ta có nói cho biết biết phân đến lớp nào chưa?"

“Chắc là Lớp D đi." Cuối cùng Thanh Mộc cũng ăn hết bánh sandwich, mặt mày đều thả lỏng không ít.

Lớp D...

Đó không phải là một lớp rất gần sao!?

Tôi sợ rằng sau chuyện này, các bạn cùng lớp khác sẽ có ý kiến với tôi, không phải là sợ không ai làm bạn với tôi, nhưng sợ họ sẽ làm những điều dư thừa với tôi.

Chỉ hy vọng làm một người trong suốt bình an an trải qua trung học...

Tôi liếc nhìn Thanh Mộc một cái, há miệng lại ngậm lại.

Quên đi, không cần phải nói cũng biết chúng tôi ở trường nên tách ra, đây là tốt nhất.

Bụng vẫn không thoải mái, tôi trở lại phòng ngủ để ngủ sớm.

Khi thoải mái quấn chăn nhắm mắt lại, người nọ không hề cố kỵ, vô cùng tự nhiên tiến vào trèo lên mép giường.

Thấy cậu ấy sắp vén chăn chui vào, lúc này tôi mới mở mắt, trừng mắt nhìn cậu ấy: "Cậu làm gì!"

“Phòng khách không thoải mái." Thanh Mộc chỉ tận hưởng cuộc sống chất lượng cao nói.

Quả thật, sau khi cảnh sát Từng hạ giúp tôi sửa phòng ngủ, ga trải giường và tất cả đều được thay mới, tất nhiên thoải mái hơn phòng khách.

Trái tim tôi mệt mỏi, lười tranh luận với cậu ấy, vò mẻ không sợ nứt nói: "Cậu ôm một chiếc chăn, im lặng một chút, tôi phải ngủ."

Dưới ánh trăng, làn da Thanh Mộc phản chiếu ra ánh sáng trong suốt, ánh mắt không giống cậu ấy lúc nào cũng tràn ngập tham lam khinh thị các loại cảm xúc tiêu cực, mà là bình tĩnh hồn nhiên, ngây thơ, tựa như thần tử thuần khiết từ mặt trăng xuống. ( truyện trên app T𝕪T )

...... Sự thuần khiết? Cậu ấy cũng có thể lộ ra loại ánh mắt này?

"Thi Tự Lý, cậu còn đau không?"

"Cậu không nói chuyện tôi sẽ không đau."

Cậu ấy im lặng, nhưng ánh mắt đó dường như thực sự muốn giúp tôi, chứ không phải để hiểu sự nhạo báng của tôi.

Hoàn toàn khác với biểu hiện trước đây của cậu ấy cực kỳ nhạy cảm với lời nói.

Thanh Mộc cứ quỳ xuống mép giường, tôi nhắm mắt lại nói: "Tôi ngủ."

Cậu ấy vẫn im lặng.

Tốt, tiếp tục đi.

......

......

Tôi dường như đang mơ, từ từ rơi xuống cảm giác không thực tế.

Phía trên là ánh sáng duy nhất, mà xung quanh đều là bóng tối, tôi đang giống như rơi vào cảnh tua chậm mà ngâm mình trong nước.

Trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được, tâm trạng bình tĩnh dị thường.

Cho đến khi phía dưới truyền đến âm thanh xào xạc, một bàn tay trắng bệch xinh đẹp nhẹ nhàng xuyên qua sợi tóc tôi, dịu dàng và cố chấp đè vai tôi xuống.

Chìm thêm chút nữa, nhiều bàn tay vươn ra từ sau lưng tôi, quấn lấy tôi xuống.

Bên tai tôi dường như nghe thấy tiếng của Thanh Mộc.

Vẫn luôn gọi Thi Tự Lý.

Bàn tay tái nhợt ôm lấy eo tôi, thò ra từ trong chân ôm lấy đùi tôi, dần dần toàn thân đều là bàn tay quỷ dị, cuối cùng tôi mới rơi xuống đáy.

Cũng nhìn thấy chủ nhân của bàn tay, vô số Thanh Mộc, chỉ có nửa người trên, bắt nguồn từ bóng tối hư vô, gân thịt bên hông giống như rễ cây gập ghềnh lan ra ngoài.

Điều kỳ lạ là tâm trạng của tôi khá bình tĩnh.

Còn có tiếng giả vờ khóc thút thít, tôi tìm kiếm âm thanh xuyên qua kẽ ngón tay của Thanh Mộc nhìn qua, là rất nhiều Thanh Mộc cắm rễ ở rất xa, giống như đứa trẻ không chiếm được vật yêu thích đáng thương khóc lóc.

Tôi không nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy lạnh.

Lạnh thấu xương, trên người bọn họ băng như nước lạnh, lạnh đến mức tôi phát run.

Ngay cả tôi cũng dần dần trở nên lạnh lẽo.

......

Tôi run rẩy mở mắt ra, gần trong gang tấc chính là xương quai xanh mê người thật sâu.

Lúc này mới phát hiện cả người tôi bị Thanh Mộc ôm lấy, là kiểu ôm gấu vô cùng ngây thơ, ôm cả tôi lẫn chăn, trông tôi giống như một cái bắp cải.

Tôi: "..."

Ngay khi tôi mở mắt ra, Thanh Mộc liền cúi đầu nhìn tôi, đáy mắt trong trẻo một mảnh, cậu ấy tò mò nói: "Thi Tự Lý, cậu khóc.”

Tôi đẩy dùng tay đẩy cậu ấy ra: "Cậu quá lạnh, đừng đến gần tôi. Thời kỳ sinh lý tôi ghét nhất là lạnh"

Tôi nhẹ nhàng dùng sức, cậu ấy bị đẩy ra.

Tôi một lần nữa cuốn chăn của mình lại, sờ sờ bản thân, trên mặt thật sự có dấu vết đã khóc, khóe mắt hiện tại cũng thấm lệ.

Thanh Mộc nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt.

Vốn dĩ tôi muốn lơ đi quá khứ, cũng quên đi ước mơ của mình, nhưng có lẽ đêm khuya dễ dàng nghĩ đông nghĩ tây, tôi nhớ lại những ngày không yên tĩnh này, sâu thẳm trong trái tim toát ra một vài phần sợ hãi.

Tôi: "Đi học, cậu phải kéo dài khoảng cách với tôi."

“Tại sao?" Thanh Mộc nhíu mày.

Tôi: "Nếu người theo đuổi của bạn nhắm vào tôi thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Tôi sợ."

“Sẽ không giết cậu." Thanh Mộc nhẹ nhàng nói, chân mày cậu ấy cong lên, những sự mê hoặc quyến rũ kia nhiễm lên đuôi lông mày, phối hợp với nốt ruồi lệ chí, không khác gì ma quỷ dụ người đi sâu vào địa ngục: "Hơn nữa, thật ra ở bên cạnh tôi mới là an toàn nhất.”

Tôi nghi hoặc nhìn cậu ấy: "Ý cậu là sẽ bảo vệ tôi?" 

Chuyện bảo vệ người khác dường như khiến cậu ấy cảm thấy rất mới lạ, Thanh Mộc hiếm thấy lộ ra vẻ mặt suy tư.

Cuối cùng, cậu ấy nói: "Tôi có thể thử" 

Tôi không biết chuyện này đối với cậu ấy mà nói hoàn toàn là vi phạm thói quen sinh tồn, không biết người trước mắt là quái vật chỉ biết đòi hỏi, chưa bao giờ bảo vệ cái gì, càng không hiểu thích như thế nào.

Tôi chỉ buồn.

Im lặng vài giây, tôi chợt phát hiện cậu ấy đơn thuần nằm ở bên cạnh tôi, ngay cả chăn cũng không có: "Cậu đi lấy chăn tự đắp đi.”

Thanh Mộc đứng dậy rời đi, tôi nghĩ đến gì đó, sờ sờ chỗ cậu ấy vừa nằm.

Lâu như vậy, vẫn lạnh lẽo như cũ.

Dường như cậu ấy không thể có chút nhiệt độ nào.

Khi Thanh Mộc ngủ lại, tôi dặn dò cậu ấy: "Đừng đến gần tôi, tôi sẽ bị cảm lạnh." 

Câu trả lời của Thanh Mộc là một cái nháy mắt với tôi

Tôi ngủ một lần nữa, lần này không có giấc mơ nào.

......

Mà thiếu niên nhìn một lúc lâu, trong lòng không hiểu sao lướt qua mấy năm trước, có lẽ là mười mấy năm trước? Giọng điệu trào phúng của một người phụ nữ khi mở da cậu ấy ra.

—— "Loại người như cậu, máu lại là nóng.”

Cậu ấy đối với chuyện tử vong này không có cảm xúc gì, chỉ đối với người phụ nữ kia sinh ra chán ghét hận ý, giống như đối đãi với mỗi một người làm tổn thương cậu ấy vậy.

Bây giờ Thanh Mộc nhìn Thi Tự Lý đang ngủ cố ý dùng giọng điệu ác độc của cậu ấy nói.

"Không được nói như vậy với tôi, tôi không lạnh, tôi là hoàn mỹ nhất."

Máu của cậu ấy vẫn còn nóng.

Nóng bỏng, vô cùng vô tận, sẽ không bao giờ để cho cô bị cảm lạnh.

Tác giả có điều muốn nói: 

Thanh Mộc sau khi đến trường hai tháng đã yêu Thi Tự Lý wwwww. Mặc dù Thi Tự Lý không phát hiện, Thanh Mộc cũng không có phản ứng gì nhiều. Nói cách khác, mở đầu câu chuyện là trạng thái độ hảo cảm cao. Có thể về sau sẽ viết về hai tháng đau khổ của Thanh Mộc khi quyến rũ thất bại orz.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play