Đằng Tỉnh Thấu là một nhân viên văn phòng sống trên đường Lý Nguyên này, mấy ngày trước tăng ca đến nửa đêm dưới ánh đèn đường mờ mịt bước chân nặng nề đi về nhà.
Khi đó đường phố tối tăm trống trải, tĩnh mịch lạnh lẽo.
Khi anh ta đi ngang qua một ngôi nhà bị phong tỏa bởi dải băng màu vàng, bước chân tăng tốc một chút.
Ngay cả khi không thích giao tiếp với hàng xóm, anh ta cũng bị buộc phải nghe tin đồn.
Người ở đây họ Điền Phong, nghe nói con trai bọn họ bị bắt, người một nhà vốn tính cách khắc nghiệt không được hàng xóm hoan nghênh, cũng không yêu đứa con kia, cảm thấy mất thể diện, cả nhà dời đi nơi khác.
Mà đứa con trai này đương nhiên chính là vào tù hoặc vào bệnh viện tâm thần.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Đằng Tỉnh vừa bước đến bên ngoài bức tường của ngôi nhà này, bỗng nhiên một âm thanh rất nhỏ từ phía sau tường truyền đến.
"Giúp tôi. Giúp tôi`..."
Lanh lảnh như một đứa trẻ, yếu ớt lại không có lực.
Gặp ma rồi...!
Đằng Tỉnh nhanh chóng đi qua mà không quan tâm.
Qua mấy ngày, Đằng Tỉnh ở công ty nghe nói bệnh viện bình thường anh ta hay đi qua xảy ra chuyện giết người, anh ta có hơi để ý, vì thế đi đường vòng, lúc anh ta lần nữa đi ngang qua nhà Điền Phong, phía trong tường lại truyền đến tiếng cầu cứu.
Vào buổi chiều, hàng xóm ăn tối ở nhà, đường phố chỉ có một mình anh ta.
Lúc này là tiếng của thiếu niên trẻ tuổi.
“... Có ai không? ...... Xin hãy giúp tôi... Khó chịu quá..."
Còn kèm theo tiếng móng tay cào lên tường lạnh thấu xương.
Đằng Tỉnh nội tâm sợ hãi, lần này lại không tự chủ được dừng bước một lát, anh ta nhìn tường vây nhà Điền Phong, mũi giày da không tự giác di chuyển về phía âm thanh.
...... Nghe thế này, thật đáng thương... Đi xem chuyện gì xảy ra cũng được... Nếu một người vô tội bị giam giữ thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Đằng Tỉnh mở miệng: "Cậu là ai? Sao lại ở nhà Điền Phong?"
Âm thanh kia dừng lại, lập tức đáng thương khóc lên huhu: "... Tên tôi là Phú Giang, tôi bị Điền Phong đưa về nhốt trong phòng. Cậu ta nói dối là về nhà cậu ta chơi game, cậu ta là bạn thân nhất của tôi, ai ngờ lại lừa dối tôi, nhốt tôi lại. Cả gia đình họ đều biết, họ đã nhốt tôi trong tầng hầm tối tăm cả ngày.”
“Bọn họ rời đi rồi lại để tôi tự sinh tự diệt, sau khi tôi chạy ra thì chân bị thương, ở đây không thể cử động. Giúp tôi ——"
Rõ ràng là lời nói một phía của thiếu niên, Đằng Tỉnh lại theo bản năng tin tưởng
Không có thắc mắc ... Chẳng trách người một nhà kia rời khỏi nơi này nhanh như vậy, chẳng trách Điền Phong bị bắt còn nói là bệnh tâm thần, đối đãi với một người bạn vô tội như vậy, không phải tinh thần có vấn đề là cái gì!
“Cậu chờ một chút—— tôi sẽ tới cứu cậu!”
"Ừm... Xin nhanh lên..." Thiếu niên lẩm bẩm: "Mấy ngày nữa tôi còn phải đi học..."
***
Sau khi tôi cùng Thanh Mộc từ bệnh viện trở về, trong phòng ngăn nắp sạch sẽ, nhìn không ra chút dấu vết chém giết ngày đó.
Cảnh sát Tùng Hạ cũng rời đi rất lâu.
Tôi mệt mỏi nằm trở lại ghế sofa để lấy máu.
Thanh Mộc sẽ không để cho bất cứ thứ gì bên ngoài quấy rầy suy nghĩ của mình, không có việc gì giống như người cầm một quyển tạp chí không biết từ đâu tới lật xem.
...... Chắc là tới giờ ăn tối.
Tôi nhớ bữa trưa mình đã ăn của Thanh Mộc, tối hôm đó nên mời lại cậu ấy
Tôi hỏi cậu ấy: "Bữa tối cậu ăn gì? Tôi mời cậu?”
“Đây, cái này" Thanh Mộc mở trang ẩm thực của tạp chí dựng lên cho tôi xem.
Là một nhà hàng sang trọng nổi tiếng trên mạng, nói chung kiểu này là để đáp ứng sự xa hoa của khách hàng, tận hưởng sự đãi ngộ của người giàu có uống champagne đi thảm đỏ, giá cả cực cao.
Người đến đều coi tiền như rác.
Tôi lấy tạp chí đọc kỹ hơn.
...... Giá cả này, cũng bằng nửa năm sinh hoạt phí của tôi rồi, ha ha.
Tôi: "Không có tiền.”
Thanh Mộc không quan tâm: "Thẻ của tôi cũng mất rồi"
Ah???? Mất rồi?? Đây không phải là một vấn đề lớn à???
Nghĩ đến số tiền lớn, tôi lo lắng cho cậu ấy, nói: "Vậy chúng ta phải đi đến ngân hàng để giải quyết!"
“Không. Đồ bị mất đã bẩn rồi." Thanh Mộc chậm rãi tiếp tục lật tạp chí, như có điều suy nghĩ: "Cái này rất đẹp mắt.”
Đến gần xem, áo len cổ cao đắt đến dọa chết người.
Tôi: "......"
Tôi: "Vậy làm sao chúng ta có thể đến một nơi đắt tiền như vậy, tôi không có tiền cậu cũng không có."
“Đi là biết thôi"
Tôi: “?"
Tôi nghi ngờ đây là một loại lừa đảo mới, và cách cậu ấy sử dụng để trả tiền là ép tôi ở đó để rửa chén.
"Còn nữa, quần áo này đã mặc mấy ngày rồi, biến dạng rồi." Thanh Mộc ghét bỏ nhìn áo khoác trên người mình. #𝖙y𝖙novel.com
Vừa chạm vào chiếc áo len yêu thích của mình đã thích mới ghét cũ đến cực điểm.
Đây là thế giới mà tôi không thể hiểu được.
"À."
......
Kết quả vẫn là bị kéo tới, tôi thật sự rất tò mò cách Thanh Mộc nói là gì.
Nhà hàng kia không quá cao cấp, là ở trong trung tâm thương mại, không khác lắm với những nhà hàng bình thường. Chỉ là trong nhà hàng trang trí vô cùng tinh xảo hoa mỹ, đồ ăn cũng chú ý nhỏ mà ít, giá cả lại là giá trên trời.
Xung quanh có nhân viên văn phòng cũng có người chơi nhạc, còn có cả nhà đưa con đến ăn.
Sự hấp dẫn của nổi tiếng trên mạng ...
Thanh Mộc vừa vào nhà hàng liền hấp dẫn sự chú ý tuyệt đối, đến khi ngồi xuống cũng có ánh mắt mịt mờ bay tới.
Tôi trơ mắt nhìn xa xa nhân viên phục vụ vì tranh giành muốn tới phục vụ mà phát sinh tranh chấp, cuối cùng một nữ nhân tóc ngắn giành được vị trí trước, đến bên cạnh bàn nhẹ nhàng cười nói: "Xin hỏi có cần gì không?”
Thanh Mộc ngồi đối diện tôi, ngón tay thon dài trắng lạnh tự ý chỉ vào thực đơn: "Cái này, cái này, còn có cái này. Thi Tự Lý là cái này.”
Tôi: "?”
...... Được rồi, tóm lại không phải là tôi mời khách.
Trong lúc chờ đợi, ba người đàn ông và hai người phụ nữ trưởng thành trông giống như người làm âm nhạc bên cạnh đã im lặng, một trong số họ mặc một chiếc áo không tay, một người đàn ông cơ bắp cười hì hì: "Hai người cũng đến đây ăn? Hai người đã thấy bài viết trên mạng?”
Mặc dù nói là "hai người", nhưng chỉ nhìn Thanh Mộc, bốn người còn lại cũng giống nhau, ý bắt chuyện trong mắt đều sắp tràn ra, sáng chói.
Tôi âm thầm hạ thấp sự hiện diện của mình, cắn ống hút nước trái cây.
Thanh Mộc không cho anh ta một ánh mắt, dường như đang quan sát động tác của tôi, ánh mắt dừng lại ở ống hút bên môi tôi, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tôi không dấu vết trừng mắt nhìn cậu ấy.
...... Đừng để người khác chú ý đến tôi!
Người nọ nghe Thanh Mộc trả lời càng hăng hái hơn, một nữ sinh khác nhuộm tóc hồng cũng mở miệng, hoạt bát vui vẻ: "Chúng tôi cũng đọc bài viết trên mạng, muốn xem rốt cuộc có tốt như vậy hay không!”
...... Thật muốn chơi điện thoại.
Tôi cảm thấy cảnh tượng này cũng nhàm chán như mấy năm trước tôi được mẹ đưa về quê, ở bên cạnh cười giả nghe trưởng bối nói chuyện bát quái.
Lúc tôi thất thần, cả năm người bọn họ đã tới gần nói chuyện, có người thậm chí trực tiếp tới ngồi ở bên cạnh Thanh Mộc, vị trí bên cạnh Thanh Mộc bị chiếm lĩnh toàn bộ.
Có một người phụ nữ muốn tới ngồi gần sân khấu bên cạnh tôi, người chỉ muốn tránh xa người lạ, không biết cách nói chuyện như tôi lập tức sinh ra một tia kháng cự.
Tôi còn chưa nói gì, ai biết Thanh Mộc vốn cao cao tại thượng không chút để ý trả lời bọn họ còn phản ứng lớn hơn tôi, lập tức lạnh mặt, một đôi mắt đen âm trầm nhìn về phía người phụ nữ kia, dùng giọng điệu mệnh lệnh nói: "Không được ngồi đó."
"..."
Năm người kia lúc này mới chú ý tới tôi, người đàn ông cơ bắp cười lại hàm chứa thăm dò mờ ám: "Thanh Mộc, hai người có quan hệ gì?"
Thanh Mộc không nói gì, cúi đầu nhíu mày.
Tôi phải kiên trì trả lời: "Bạn cùng lớp.”
"À, như vậy sao..."
Thanh Mộc nâng mắt nhìn tôi một cái, đột nhiên mất hứng, bắt đầu phàn nàn linh tinh như phun độc.
Lúc thì nhiệt độ điều hòa quá thấp, lúc thì cảm thấy người đàn ông cơ bắp cười thật xấu, lúc lại nói chọn nhuộm tóc không thích hợp với cô.
Tôi cũng sợ cậu ấy bị đánh, nhưng trên thực tế kẻ bị người khác vô lý đòi hỏi vẻ mặt tươi cười tiếp nhận.
Cho đến khi tôi nghe thấy người đàn ông đeo kính đẩy kính, giọng điệu mang theo niềm vui: "Như vậy đi, gặp nhau là duyên, bữa này của mọi người tôi mời."
Người đàn ông cơ bắp: "Anh được lắm! Giành trước! Có mời cũng phải là tôi mời mới đúng!”
Cô gái tóc hồng: "Không, vẫn là tôi mời, bữa tiệc này vốn là tôi mời, cũng không ngại thêm cái này.”
Năm người liền tranh luận xem ai mời Thanh Mộc (tôi thuận tiện ăn chực), tôi thấy thế trợn mắt há hốc mồm.
Chờ thức ăn lên, vừa vặn là khẩu vị tôi thích, tâm trạng tôi phức tạp.
Lúc thanh toán bọn họ lại bắt đầu tranh giành, Thanh Mộc đã vẻ mặt đương nhiên đứng lên, thấy dáng vẻ ngồi kinh ngạc của tôi, một tay nhấc mũ của tôi lên, khi tôi nhìn lại khẽ cười với tôi: "Đi thôi.”
Nụ cười kia dưới ánh sáng dung hòa vừa dịu dàng lại tùy ý, giọt lệ chí càng lúc càng rõ ràng, đẹp đến kinh tâm động phách.
Tôi theo cậu ấy ra ngoài.
Đi đến phố thương mại tôi mới phản ứng lại: "Chờ đã! Cứ như thế này thôi sao?"
“Bằng không thì sao."
“...... Cũng phải nói lời cảm ơn với đối phương?”
Thanh Mộc khó hiểu nói: "Tại sao? Cơ hội tiêu tiền cho tôi không phải ai cũng có, bọn họ đều nói thích tôi, ngay cả điểm này cũng không làm được cũng quá vô dụng rồi.”
Cậu ấy giống như một bông hoa ác độc tinh xảo hoặc một con mèo cao ngạo, thật sự cảm thấy rằng ngay cả cơ hội để phục vụ cậu ấy là một ân ơn lớn mà cậu ấy đã ban cho.
...... Đáng sợ hơn, những người khác cũng nghĩ như vậy.
Tôi đã bị sốc nặng.
Trong đầu vừa bị công kích, tôi mơ mơ màng màng đi đến siêu thị: "Tôi vào mua bánh sandwich để sáng mai..."
Lúc này năm người kia đuổi theo, biểu cảm vừa vội vàng vừa cuồng nhiệt, từng tiếng hét lên: "Thanh Mộc! Thanh Mộc đợi đã!”
Thanh Mộc không quan tâm liếc mắt một cái, nói với tôi: "Cậu đi trước đi."
“Được..." Tôi nhìn tầm mắt ghen tị đáng sợ của mấy người kia đối với tôi liền sợ hãi, vội vàng trốn vào siêu thị.
Khi chọn bánh sandwich, Thanh Mộc cũng nhắn tin tới.
[Tôi đã đi đến cửa hàng phía trước để mua quần áo]
Tôi:: "...”
Cửa hàng phía trước, tôi nhớ là vô cùng đắt.
Không phải lại là năm người kia tiêu tiền chứ? Hẳn là vậy.
Nhưng ánh mắt của mấy người kia đã từ lúc bắt đầu thưởng thức vẻ đẹp kinh diễm biến thành hơi đục, giống như... Giống như cảnh sát kia.
Tôi bắt đầu cảm thấy không ổn, do dự một lúc lâu, quyết định đi theo nhìn.
Đi tới cửa hàng, xuyên thấu qua thủy tinh trong suốt nhìn thấy Thanh Mộc tự nhiên chỉ huy mấy người xoay vòng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và trở về nhà một mình.
Buổi tối cậu ấy không trở về, tôi nhắn tin cho cậu ấy. Thanh Mộc trả lời không cần phải chờ cậu ấy, khi về sẽ trở lại
...... Muốn chửi thề.
Lần đầu tiên tôi đi sâu vào cách sinh tồn của Thanh Mộc, có thể nói là rất không quen.
Dáng vẻ này của cậu ấy chính là lợi dụng bất cứ người nào có hảo cảm với cậu ấy, nhất định phải ép khô tới một giọt lợi ích cuối cùng của đối phương mới bỏ qua.
Mà nguyên nhân của tất cả đều là sự phù phiếm và ham hưởng thụ của Thanh Mộc.
...... Nhưng cậu ấy chưa bao giờ nghĩ về mối nguy hiểm tiềm tàng? Tôi cũng sợ hãi, cậu ấy một dáng vẻ nhẹ nhàng không thèm để ý, là đã thành thói quen sao?
Nghĩ không ra nguyên nhân, tôi liền mặc kệ, quyết định mình vẫn là tắm rửa đi ngủ.
Trong nháy mắt tắt đèn, trong đầu lóe ra ánh mắt dần dần đục ngầu tham lam của mấy người kia, giống như những người cam nguyện được cậu ấy sai khiến trước kia, có chút điên cuồng không cách nào khống chế được.
***
Thanh Mộc Phú Giang là một người rất hư vinh và kiêu ngạo, nhưng ma thuật của cậu ấy đã làm cho ấy hạnh phúc và thuận lợi.
Ngay cả khi Thanh Mộc bị thay đổi, nó cũng có thể dễ dàng có được sự yêu thích và tình yêu điên rồ của người khác.
Đó là thứ trong xương của cậu ấy.
Nhưng Thanh Mộc chán ghét ý tưởng của người khác mưu toan giết cậu ấy.
Cậu ấy cũng không cách nào lý giải, nếu luôn miệng nói yêu, vậy thì khiến cậu ấy sống xa hoa thoải mái đi chứ, vậy mà cuối cùng còn muốn giết cậu ấy.
Nghĩ đi nghĩ lại, tất cả đều là lỗi của bọn họ.
Ác nhân sẽ không nghĩ là mình làm càn lợi dụng, lại trong lúc người khác lún sâu vào vũng bùn không chút do dự vứt bỏ như vứt thứ gì đó không có giá trị, mà khiến đối phương sinh ra hận ý cực độ.
—Sao cậu có thể là một người như vậy! Hư vinh, lười biếng, không bao giờ yêu người khác! Cậu liên tục nói dối, nói một câu thích giống như nói với một con chó ven đường!
—Tôi ghét cậu! Tôi ghét cậu!
Cho dù không bị vứt bỏ, trơ mắt nhìn cậu ấy cười khanh khách với một người khác, ghen tị không cách nào có thể dễ dàng thiêu rụi lý trí của bất luận kẻ nào.
Cho nên nói, một mặt Thanh Mộc chết đến đáng thương, một mặt lại là bản thân mang đến hiệu quả tiêu cực ảnh hưởng đến người xung quanh.
Cậu ấy không bao giờ tự kiểm điểm, tất cả đều là lỗi của người khác.
Dù thế nào đi nữa, tuyệt đối không nên để cậu ấy chảy máu.
Tất cả là lỗi của họ.
Ngoại trừ vẻ ngoài đầy quyến rũ, thiếu niên không có gì nữa, thậm chí ti tiện đến cực điểm.
Tiểu nhân, ác nhân, tất cả những từ miêu tả cái xấu trên thế gian đều xứng với cậu ấy.
Nhưng tương tự như vậy, tất cả các từ tốt đẹp có thể bị cậu ấy làm lung lay.
Những người khác ngay khi gặp cậu ấy đều sẽ rơi vào cái ác.
Một người đàn ông trung thực gặp cậu ấy sẽ nói dối thành quen.
Năm người kia bị cậu ấy sai khiến xoay quanh, còn có thể vì ai hoàn thành nhiệm vụ của Phú Giang mà tranh chấp, tranh đến mặt đỏ tai hồng, trợn mắt nhe răng, nghĩ lại có vài phần đáng sợ.
......
Một đêm trôi qua.
Bên trong một biệt thự yên tĩnh ở ngoại ô, trời vừa sáng, cửa bị người đẩy ra.
Phú Giang thay quần áo mới híp mắt.
Cậu ấy giật giật cổ, cổ trắng nõn có một giọt máu tươi chưa lau sạch, còn có vết nứt lộ ra máu thịt.
Nhưng rất nhanh, vết nứt tự khâu lại, một lần nữa trở nên bóng loáng, giống như không bị lưỡi dao sắc bén làm bị thương.
Hẳn là cậu ấy giống như trước kia, đổi thân phận, đi đến một khu vực khác một lần nữa lấy tình yêu của người khác, sau đó khiến bản thân sống cao cao tại thượng.
Những người đó lúc đầu không dám tùy ý xâm phạm, làm hại đến vẻ đẹp tuyệt đỉnh của cậu ấy, mà sau này yêu, Phú Giang lại rất biết dựa theo sở thích xa xỉ của mình sai khiến người khác, cuối cùng thứ sinh ra cùng với ham muốn lại là sát ý.
Cho nên ai cũng từng chặt chiếc đùi trắng nõn của cậu ấy, nhưng không có ai chạm vào.
Ai cũng từng hé môi, nhưng chưa từng có người nào hôn được.
Đương nhiên, bởi vì ở trong mắt cậu ấy, mình chính là hoàn mỹ nhất, mà những người khác không xứng, ngoại trừ cuối cùng bị giết, toàn bộ quá trình trước đó đều là cậu ấy làm chủ, bảo làm cái gì liền làm cái đó, tất nhiên không ai dám mạo phạm đụng chạm cậu ấy.
Lại nói tiếp... Rõ ràng ngay cả đầu lưỡi cũng bị rút ra, nhưng Phú Giang hơi nghĩ một chút lại nhớ lại xúc cảm cậu ấy liếm qua làn da của cô.
Ấm áp, tinh tế, nước mắt ướt, run rẩy tinh tế.
Cậu ấy đã thay đổi cách cư xử của mình.
Ở cùng một nơi.
Rõ ràng sau khi chết một lần liền phải đổi thân phận hoặc là đổi khu vực, hết lần này tới lần khác đến bây giờ vẫn luôn dùng thân phận bạn học Thi Tự Lý.
Hơn nữa bởi vì Thi Tự Lý là người luôn ở bên cạnh cậu ấy, cậu ấy chết nhanh hơn trước kia, tất cả đều là vì xoa dịu sự ghen tị của người khác với cô, quá trình mỗi lần cậu ấy sung sướng đùa bỡn người khác cũng bị ép buộc phải nhanh hơn.
Kỳ lạ thay, cậu ấy không quan tâm đến những rắc rối này.
Nhưng ngày hôm qua, rõ ràng chính là dựa theo quỹ tích lối sống quen thuộc trước kia của cậu ấy mà tiến hành.
Vậy mà lại có chút nhàm chán chán ghét.
Thanh Mộc lười biếng ngáp một cái, một mình đi vào rừng cây xanh tươi.
Tiếng gió vang vọng khắp bầu trời.
***
Tôi đã bị những cơn ác mộng đánh thức.
Ánh mắt cuồng nhiệt của năm người kia trùng khớp với ánh mắt của các bạn cùng lớp, từng người một tùy ý hủy diệt trong mộng của tôi.
Khi tôi thức dậy, trời đã sáng, bụng có cảm giác hơi đau, là kỳ kinh nguyệt đã đến.
Tôi rửa mặt sửa sang lại xong, đầu tiên là gửi tin nhắn cho Thanh Mộc.
Không trả lời.
Gọi điện thoại cũng không trả lời.
...... Không phải chứ?
Tôi nghĩ đến đôi mắt đáng sợ của họ, làm cả người nổi da gà.
Tôi háo hức muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại giống như ruồi không đầu không biết bắt đầu từ đâu.
Trong trường hợp... Lỡ như Thanh Mộc thật sự chết thì làm sao đây? Ánh mắt này tôi đã gặp qua người trong lớp, thật sự là để lại bóng ma tâm lý, sợ hãi không chịu nổi.
...... Không sao đâu, không sao đâu. Tôi tự an ủi bản thân.
Thanh Mộc vừa nhìn đã quen với những người theo đuổi kia, cho đến bây giờ không phải cũng không xảy ra chuyện gì sao? Chắc chắn không sao đâu.
Tôi tự an ủi mình trong một thời gian, ăn sáng và bắt đầu ngẩn ngơ trên TV.
...... Hoàn toàn không biết phải làm gì.
Vậy có nên đi tìm một công việc bán thời gian không?
Lúc này, cửa truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa.
Tôi giật mình.
Người ở cửa chính giống như đây là nhà mình, tùy ý cởi giày, chân trần bước vào.
Tóc đen, mắt đen, nốt lệ chí vẫn hấp dẫn người khác.
Tôi vội vàng đứng dậy: "Cậu..."
... Không đúng, hình như tôi không thể trực tiếp hỏi cậu ấy tối hôm qua đã làm cái gì, cũng không phải là bạn bè thân thiết gì.
Nhưng tôi thật sự lo lắng mối hoạ ngầm.
Dù sao Thanh Mộc ở trước mắt tôi lắc lư, ai cũng đều phải chú ý một chút vấn đề sinh tử của đối phương.
Với lại! Tôi cũng sợ lắm! Đôi mắt của họ nhìn tôi tối qua thật sự khủng khiếp!
Tôi: "Bọn họ đâu?"
“Không biết." Vì tôi chắn ở trước mặt, Thanh Mộc đành phải dừng lại, cúi đầu nhìn tôi.
Tôi lo lắng: "Tôi nghĩ hôm qua họ có thái độ rất lạ, cậu có nghĩ vậy không? Ngộ nhỡ lại muốn giết tôi với cậu thì phải làm sao?"
“Sẽ không giết cậu"
“...... Một chút hiệu quả an ủi cũng không có."
Thanh Mộc thật sự là một cỗ máy hấp dẫn biến thái, tôi bắt đầu điên cuồng muốn nhanh chóng đến trường và tách khỏi cậu ấy.
Trở lại trạng thái trước đây tôi và cậu ấy không gặp nhau, cuộc sống bình an và ổn định.
...... Vì vậy, nhanh cho tôi đi học đi mà ...
Tôi mong đợi hỏi: "Bao lâu nữa thì cậu tìm được nhà, cậu không thể sống trong nhà tôi mãi được?"
Thanh Mộc lại làm ra động tác ngửi, nhíu mày: "Trên người cậu, có mùi máu.”
Cậu ấy cúi người chóp mũi kề sát vào lỗ tai tôi ngửi, hơi thở tinh tế mang theo một trận ngứa ngáy.
“??”
Cậu ấy còn đang đi xuống, tôi đang muốn đẩy ra, thiếu niên bởi vì cúi đầu lộ ra sau gáy có mấy giọt máu đỏ tươi, nó khẽ động vài cái dưới ánh mắt chăm chú của tôi.
...... Ảo giác?
Trong lúc tôi sững sờ thì cậu ấy đã quỳ xuống như một chú cún con, một đường ngửi thấy ở thắt lưng tôi, hai tay vô cùng tự nhiên túm lấy lòng bàn tay tôi, thân thể mềm dẻo của thiếu niên gần như muốn dán lên.
!?
Tôi tức giận, ở độ cao này vô thức đá bằng chân, cậu ấy bị tôi đá trúng. Tôi dùng lực không lớn, chỉ là để cho thân trên của cậu ấy rời xa ta, chân quỳ vẫn ở tại chỗ.
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, biểu cảm vừa vặn, thiếu niên hoàn mỹ tỏ vẻ đáng thương như chú cún con rơi xuống nước, tôi dừng một chút, nói: "Tôi không có máu! Đừng ngửi tôi!"
" ..." Thanh Mộc nhìn tôi vài lần, đột nhiên nghĩ thông suốt, cậu ấy đứng lên vỗ vỗ bụi bặm của quần áo, tôi nhìn thấy dấu dép lê trên áo trắng như tuyết kia bị nhăn một chút.
...... Dù sao cũng là lỗi của cậu ấy, cũng không phải của tôi.
Thanh Mộc vẫn xem TV trên ghế sofa.
Tôi ôm đầu gối, giống như trước kia chịu đựng sự khó chịu của bụng quấn lấy chăn nghỉ ngơi.
Buồn ngủ, tôi ngẫu nhiên mở mắt ra sẽ thấy Thanh Mộc ở một bên mỉm cười nhìn chằm chằm tôi.
Tôi: "... Nhìn cái gì mà nhìn.”
Thanh Mộc chỉ ngồi bên cạnh chính là một đóa hoa xinh đẹp đến cực điểm mê hoặc người đến gần, đặc biệt là khi trong mắt cậu ấy chỉ có một mình bạn, hầu như không ai có thể chống cự được cỗ cám dỗ này.
Chỉ là đóa hoa này dường như mọc từ bùn đen. Trong lòng tôi nhổ vào nó.
"Thị Tự Lý."
Tôi không muốn để ý đến cậu ấy: "..."
Thanh Mộc: "Thi Tự Lý, thật đáng thương.”
Tôi im lặng: "... Cậu đừng làm ầm ĩ với tôi, được chứ."
Thanh Mộc như bị mê hoặc nhìn chằm chằm vào tôi không buông, tiếp tục nói: "Đáng thương đến mức đáng yêu, thật đó, Thi Tự Lý, mỗi thời khắc cậu đều rất đáng thương."
Tôi: "..."
Tôi liếc nhìn cậu ấy: "Đừng nói chuyện. Tôi phải đi ngủ!”
Cậu ấy thật sự không nói lời nào, chỉ mang theo tò mò cùng những cảm xúc sâu xa khác vẫn lẳng lặng làm càn nhìn.
Tôi phớt lờ ánh mắt của cậu ấy, cuối cùng cũng ngủ một giấc thật ngon.
Thật sự là... Thanh Mộc là một tên phiền phức.
Tác giả có lời muốn nói:
Hai người cũng không ai ý thức được câu kia thật ra là: “Lúc nào cậu cũngđáng yêu (Không ai, tự Thanh Mộc cũng không ý thức được)