Sau Khi Yêu Đương Với Tomie

Chương 4: Mất Bình Tĩnh


3 tháng


Đến bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán, nói bị trầy xước chỉ cần bôi thuốc là được rồi, kéo rèm giường màu trắng che chắn lại, tôi một mình bôi thuốc lên giường trắng khép kín.

Khi Thanh Mộc không mở đường, có người sẽ bởi vì vẻ đẹp ma mị của cậu ấy mà liếc mắt một cái, mà có người, thì chỉ là người thưởng thức vẻ đẹp nhịn không được liếc mắt nhìn thêm một lần mà thôi. Cho nên chỉ cần Thanh Mộc không chủ động, thật sự có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.

Nhưng sao cậu ấy có thể không chủ động, đương nhiên, cậu ấy chủ động chỉ là giống như chiêu mộ một con chó con để cho đối phương trả giá tất cả vì chất lượng cuộc sống và sự phù phiếm xa hoa của cậu ấy, không còn giá trị lại ghét bỏ đá văng ra, toàn bộ quá trình thậm chí không có bất kỳ tiếp xúc da thịt gì, chỉ là nói chuyện.

Bằng cách này, có thể thấy sự quyến rũ của Phú Giang hấp dẫn mạnh mẽ như thế nào, giống như bug của thế giới.

Mà bây giờ cậu ấy ở bên ngoài rèm giường lại không mở miệng nói chuyện với người xa lạ, dọc theo đường đi người trong bệnh viện liên tiếp thán phục nhìn trộm khuôn mặt và bóng lưng tràn ngập mỹ cảm, đóng cửa lại coi như thanh tịnh không trì hoãn việc.

"Thi Tự Lý——" Cậu ấy kéo dài âm điệu, tạo thành giọng điệu làm nũng, cách rèm giường có vẻ mông lung lại làm cho người ta nhịn không được tinh tế thưởng thức: "Tôi giúp cậu bôi thuốc thì tiện biết mấy.”

Tôi im lặng một lúc, nói: "Nếu cậu là nữ, cậu hẳn nói với tôi những câu này."

Trên vai tôi đỏ bừng một mảnh, đường nét dấu vết quá rõ ràng, thảm không đành lòng nhìn.

Thuốc mỡ được bôi lên vùng màu đỏ rồi từ từ xoa đểu, màu sắc trở nên nhạt hơn nhiều, tôi mặc quần áo ra ngoài.

Thanh Mộc đang xem vách tường treo thư góp ý của khách hàng, một cây bút cũng được treo lơ lửng trên không trung bằng sợi dây thừng, cậu ấy tùy ý cầm lên viết vài nét.

Tôi nghi hoặc đến gần xem.

[Rèm giường hoàn toàn là thứ không nên tồn tại, mau tháo toàn bộ cho tôi]

Tôi: "......"

Cậu thật sự thật là gây sự vô lý mà!

Ai nghe lời cậu mới là gặp quỷ chứ...

Tôi ngay lập tức nhớ đến bạn cùng lớp của mình, im lặng trong một giây.

"Tôi xong rồi, chúng ta mau trở về..." Tôi vội vàng mở miệng, sợ hắn lại làm ra cái gì nữa, sau đó mở cửa.

Ầm

Tôi đóng cửa lại.

"Sao vậy?" Thanh Mộc cẩn thận nhìn tôi vài lần, lại cúi đầu viết cái gì đó.

Tôi không có tâm tư nhìn nữa, mồ hôi lạnh trong nháy mắt từ lưng chảy ra, giọng nói run rẩy: "Tôi... Hình như tôi nhìn thấy thầy... Chính là thầy Cát Sâm..."

Một trong những người bỏ trốn, tôi liền nhìn thoáng qua, ông ấy đứng ở cuối hành lang, nhoáng một cái đã đi qua

Tôi hy vọng mình nhìn nhầm, trông mong nhìn về phía Thanh Mộc.

"Vậy sao?" Thanh Mộc buông bút ra, tôi nhường đường, cậu ấy mở cửa nhìn ra ngoài vài giây.

Toàn bộ quá trình tôi nhìn chằm chằm mặt cậu ấy, nhưng thật đáng tiếc, Thanh Mộc căn bản không thèm để ý nguy hiểm tiềm tàng gì, mặt mày thậm chí mang theo tia lạnh lùng.

"Đúng thật." Cậu ấy nói.

Tôi choáng váng: "Vậy vậy vậy vậy chúng ta phải báo cảnh sát trước!"

"Ừm, đúng vậy." Cậu ấy trả lời có chút lơ đãng, tôi cũng không quan tâm, tự mình lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho cảnh sát Tùng Hạ.

May mắn thay, số của anh ta đã được lưu rồi.

Thanh Mộc bỗng nhiên phản ứng lại, đột nhiên túm lấy cổ tay tôi, nhíu mày: "Cậu nhắn tin cho ai vậy?"

"Tùng... Sĩ quan Tùng Hạ!"

“Chậc."

...... Cậu chậc chậc cái gì vậy?!

Thiếu niên rũ mắt từ trên xuống dưới cẩn thận quét qua tôi một vòng, tôi bị nhìn đến khó chịu, cậu ấy mới thản nhiên dời đi, lần thứ hai nhìn về phía khe cửa.

Ánh mắt đen nhánh không lộ ra ánh sáng, vẻ mặt trở nên âm u, cả người bao phủ một tầng ngưng trọng nặng trịch.

Tôi nghĩ cậu ấy đang cảnh giác với thầy Cát Sâm bên ngoài, ai ngờ cậu ấy đột nhiên nói: "Cái tên Tùng Hạ đó, đã kết hôn rồi còn muốn ngoại tình, sau khi ly hôn cả ngày trút giận như một tên rác rưởi, cậu có thấy những vết bầm tím trên khuôn mặt của thuộc hạ của anh ta không?"

"Cậu nói với tôi cái này làm gì..."

"Không có gì, chỉ là nói cho cậu biết tất cả mọi người đều thối nát."

Tôi trào phúng: "Bao gồm cả cậu?"

"..." Trầm mặc một lát, Thanh Mộc quay đầu cười với tôi, trong phút chốc như hoa nở giữa mùa hè, nhưng lời nói từ đóa hoa xinh đẹp này giống như nở ra từ bùn đen: "Đương nhiên không phải, tôi đẹp như vậy, không ai đẹp hơn tôi, tôi làm chuyện gì cũng đều đúng."

"......" Tôi lộ ra biểu cảm muốn nói lại thôi.

Lúc này, một giọng nói rất giống Thanh Mộc khi còn bé xuất hiện, cực kỳ sắc bén: "Đúng vậy... Không có người nào tệ hơn anh ấy..."

Giọng nói quá nhỏ, tôi hoảng sợ, Thanh Mộc căn bản không có mở miệng, mà âm thanh chính là từ sau gáy hắn truyền ra.

Nhưng khi tôi nhìn qua, chỉ có mái tóc đen dày trên đó.

Mặt mày Thanh Mộc lạnh xuống một giây, nói với tôi đang hoảng sợ: "Tôi đi ra ngoài trước, cậu ở đây đi." 

“Chờ...!” Tôi không kịp ngăn cản, cánh cửa lại bị đóng lại.

Tôi đã phải chờ đợi lo lắng tại chỗ.

Vừa rồi... Là cái gì vậy?

......

***

Thanh Mộc mặc một chiếc áo nỉ xanh đậm, ôm đầu loạng choạng đi xuống cầu thang.

Thanh Mộc Phú Giang thỉnh thoảng khi cảm xúc kích động sẽ tự động phân liệt bản thân, cậu ấy đầu nhíu mày.

Nhưng sao lại là lúc này... Tất cả đều là lỗi của Tùng Hạ, tại sao lại xuất hiện trong lời nói của Thi Tự Lý.

Hơn nữa còn nhắn tin cho Tùng Hạ, tên giả mạo vốn đang ở nhà Thi Tự Lý nhất định đã biết được tình hình, hiện tại hẳn là đang trên đường tới.

...... Lại phải vào ngay lúc này! Khó khăn lắm mới cướp được, lại phải trả lại.

Thiếu niên trốn ở nơi vắng người.

Sân sau bệnh viện cỏ xanh tươi tốt, người thưa thớt.

Khi đi qua, cậu ấy tình cờ đụng phải Cát Sâm đang tìm kiếm Phú Giang.

Cát Sâm tỏ ra cuồng nhiệt: "Phú Giang! Cuối cùng thầy cũng tìm thấy em, Phú Giang! Không phải là bảo em đừng chạy lung tung sao? Thầy đã hứa là mua cho em những thứ đó, em thấy đấy..." #𝖙y𝖙novel.com

Ông ấy lục lọi những thứ nhỏ đắt tiền trong túi.

Thanh Mộc thờ ơ lạnh nhạt.

Mấy ngày trước, Cát Sâm chôn một phần Phú Giang kia trong vườn rau nhà mình, mà thiếu niên đáng lẽ phải chết giãy dụa từ trong đất bò ra, dụng cụ tưới nước của Cát Sâm rơi xuống đất, chân Phú Giang còn có một ít chưa sinh trưởng hoàn toàn, buộc phải cắm rễ trong bùn đất, làn da bắp đùi trắng nõn nối liền với nền đất vàng.

Phú Giang liếc ông ấy một cái, câu đầu tiên chính là.

"Tôi đói, cần thức ăn đắt tiền, cũng cần quần áo đẹp, những thứ này, thầy giúp tôi mang đến. Tất cả là lỗi của thầy! Tất cả là lỗi của thầy! Bây giờ tôi đầy bụi bẩn! Ngay bây giờ thầy phải bù đắp cho tôi!"

“Được... Được..." Người vốn nên sợ hãi cả người đích xác đang run rẩy, nhưng lại kìm lòng không được đáp ứng yêu cầu cao cao tại thượng của cậu ấy.

Nhưng khi ông ấy gần như móc sạch tiền tiết kiệm, ông ấy lại nhốt Phú Giang trong không gian chật hẹp sợ cậu ấy chạy ra, một mặt đáp ứng yêu cầu vô lý đắt tiền của cậu ấy, một mặt lại quyết định đóng đinh cậu ấy ở trong bùn đất vĩnh viễn không thể đi lại.

Nhưng cho đến một đêm, Phú Giang thật sự đi. Sau đó, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, không nhìn thấy một tia bùn đất, thiếu niên ngày xưa tùy hứng chỉ quan tâm hưởng thụ ích kỷ một thái độ khác thường, vẻ mặt ghen tị nhìn về một phương hướng nào đó.

Sau đó hoàn toàn chạy trốn, không biết tung tích.

Cát Sâm đã tìm kiếm xung quanh, cuối cùng đã tìm thấy ở bệnh viện.

Ký ức của mỗi Thanh Mộc đều được cộng hưởng.

Thanh Mộc mặc áo hoodie màu lam sậm không phản ứng, cũng không có hứng thú tìm kiếm ký ức của Phú Giang sinh ra từ chỗ Cát Sâm, cậu ấy chỉ cần biết người này đã bị "Phú Giang" mê hoặc là đủ rồi, nói: "Nhanh giúp tôi giải quyết thứ này!”

Sau gáy thiếu niên chậm rãi mọc ra ngũ quan tuyệt mỹ, một cái đầu gần như sắp từ sau gáy cậu ấy vỡ ra, cái miệng kia giống như cá vàng thì thào.

Thanh Mộc nghe cái đầu mới lẩm bẩm, sắc mặt cực kém, đặc biệt là nghe thấy tên Thi Tự Lý rất nhỏ, ghen tuông điên cuồng thiêu đốt triệt để lý trí của cậu ấy, Thanh Mộc trực tiếp giận dữ gào thét: "Nhanh lên!! Giải quyết nó cho tôi!!”

Cát Sâm không nghe thấy khuôn mặt dư thừa kia đang nói cái gì, nó càng ngày càng lớn, càng ngày càng giống cái đầu, Thanh Mộc phẫn nộ hét lên, ông ấy cũng hoảng hốt, theo bản năng nghe theo mệnh lệnh của Thanh Mộc: "Được..."

"Mau !!!"

Thanh Mộc nhìn Cát Sâm cuống quít tìm dụng cụ, ánh mắt nặng nề, cái miệng trên đầu lại phun lời ác độc: "Đều do mày... Thiếu chút nữa bị phát hiện..."

Thiếu chút nữa để cô phát hiện dị trạng của mình, cũng thiếu chút nữa làm Cát Sâm phát hiện cô.

Người ích kỷ đến cùng này, vậy mà đang suy nghĩ cho người khác, bất cứ ai nhìn rõ bộ mặt thật của Thanh Mộc Phú Giang cũng sẽ không tin cậu ấy sẽ thật lòng yêu một người, càng sẽ không vì một người mà hy sinh, chỉ là chuyện khả năng này gần như bằng không lại thật sự xảy ra.

Nhưng cái hy sinh này nhìn như ôn hòa, phía dưới cũng là vũng bùn màu đen lưu động.

Đôi mắt đen thuần khiết của Thanh Mộc nhìn chằm chằm vào công cụ mà Cát Sâm móc ra, đôi mắt mới mọc ra kia lại khát vọng nhìn một cửa sổ nào đó trên vách tường kiến trúc, gần như đang xuyên thấu qua ký ức Phú Giang khác.

Vũng bùn này, chỉ chờ cô nhảy vào rồi bị nuốt chửng

***

Tôi ngồi yên trong phòng, bác sĩ bước vào hỏi, tôi miễn cưỡng cười, nói rằng tôi quá đau muốn nghỉ ngơi ở đây một lát.

Anh ta đồng ý.

Tôi chờ một lúc, Thanh Mộc vẫn chưa trở lại.

Hành lang bắt đầu ồn ào, tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để mở cửa.

"Ồ? Thật trùng hợp." Thanh Mộc đang đứng trước mặt tôi, nhìn như vừa muốn mở cửa.

Tôi trợn tròn mắt với hình ảnh cậu ấy đã thay bộ đồ buổi sáng: "Không phải là cậu đi thay quần áo chứ?”

Hơn nữa còn là thay một chiếc áo khoác mỏng đơn giản, kém sang trọng, tôi nghĩ sẽ thay một bộ mới....

"..." Sắc mặt Thanh Mộc không biết vì sao vặn vẹo một giây, trước khi tôi thấy rõ lại khôi phục: "Đúng vậy, áo hoodie gì đó, thưởng thức thật kém."

Tôi không nói nên lời: "Tôi rất thích áo hoodie."

Tâm trạng Thanh Mộc rõ ràng trở nên tồi tệ hơn, nhanh chóng đổi chủ đề: "Được rồi, bây giờ mọi thứ đã được giải quyết, Cát Sâm kia cũng bị bắt được chúng ta mau trở về."

“Ồ? Vậy thì tốt rồi!” Trong nháy mắt tôi vui vẻ không ít, ngay cả bả vai cũng không đau, đi theo cậu ấy đi ra ngoài.

Thanh Mộc vừa đi vừa nói, giọng điệu sung sướng: "Đúng vậy, bởi vì Cát Sâm ông ấy không biết tự lượng sức mình lại giết người ở hậu viện bệnh viện, bị bắt tại chỗ."

Đi thẳng đến trung tâm của tiếng ồn, dường như có một bệnh nhân được đưa vào đã bị mất hơi thở, cấp cứu thất bại, đang tìm kiếm gia đình người đó.

"Ai gây nghiệt vậy, sao lại giết người ở hậu viện bệnh viện..."

"Không an toàn lắm..."

"Hình như là axit sulfuric đó, hơn nữa thắt lưng cũng bị gãy, thật đáng sợ."

Người thảo luận thì thầm, tôi tò mò nhìn qua, người trên cáng bị che bằng vải trắng, có thể không được rửa sạch sẽ, có một chút bộ phận vải trắng dần dần xuất hiện lỗ đen, dáng vừa vặn dừng ở cách chúng tôi không xa.

Thanh Mộc ung dung nhìn, còn có hứng thú bình luận vài câu: "Chết thật xấu."

“......" Ta không nói nên lời trừng mắt nhìn cậu ấy một cái.

Người lạ cũng không tha sao?

Vừa định rời đi, dư quang đột nhiên nhìn thấy bàn tay dưới vải trắng động đậy, bàn tay bị axit sunfuric ăn mòn máu thịt chậm rãi vươn ra về phía ta.

Là động tác muốn túm lấy, cổ tay bị axit sunfuric ăn mòn mơ hồ có thể nhìn thấy chút quần áo màu xanh đậm.

"A!" Tôi bị dọa, lảo đảo một chút, sau lưng đụng vào trong ngực Thanh Mộc, cậu ấy đỡ lấy cánh tay tôi, không chạm bả vai, tôi không có tâm tư chú ý thân thể thiếu niên cứng cỏi sau lưng, run rẩy nói: "Nó nó nó chưa chết..."

"Chắc là hồi quang phản chiếu." Aoki nhẹ nhàng phán.

Phải không???

Tôi nhìn kỹ, người nọ lại không nhúc nhích, hình như thật sự đã chết.

Cũng đúng, vải trắng ở giữa eo người đó đều là lún xuống, tình trạng chết vô cùng thảm, làm sao có thể sống được.

Cáng nhanh chóng bị đẩy đi, không biết không tìm thấy gia đình người đó nên làm gì.

Tôi nhìn hơi lâu, cho dù cáng biến mất ở khúc cua tôi cũng vẫn còn xuất thần ngẩn người.

Thanh Mộc có chút không vui nâng mặt tôi hướng về phía cậu ấy, nhìn thấy ánh mắt kinh hồn chưa định của tôi lại vui vẻ lên, khóe mắt khẽ cong cong tất cả đều là vui mừng: "Tôi suy nghĩ một chút, đại khái tác dụng của "tôi" chính là làm lá chắn của cậu.”

Tôi không hiểu: "Hả??"

“Thế này, gặp phải những phế vật kia liền đẩy "tôi" ra, không cần khách khí."

"Cậu điên rồi sao??"

“...... Không!" Thanh Mộc cũng nổi nóng như người yêu âm tình bất định khó có thể xử lý được, giống như ghen tị phát cuồng: "Tôi chính là chán ghét những thứ giả mạo kia dùng danh nghĩa hy sinh tự cảm động chết đi! Chính là không được phép! Người cậu yêu nhất nên là tôi! Cậu ta chết cũng không nên làm dáng vẻ thâm tình ghê tởm, bằng không Thi Tự Lý cậu chủ động vứt bỏ cậu ta là được rồi, cậu ta chính là một lá chắn, không cho phép làm ra dáng vẻ thích cậu kia, cậu vứt bỏ cậu ta trước.. Dù sao kết quả cũng giống nhau..."

Thanh Mộc lải nhải không ngớt.

Cậu ấy đang phát điên à!!!

Chờ đã, chờ đã.

Biểu cảm của tôi nứt ra trong một giây.

...... Người này có phải đang tỏ tình không?

Thanh Mộc không hề hay biết tiếp tục lảm nhảm, cố tình gây sự đến cực hạn, tôi xuất thần một lát, sau đó sợ hãi đến mức dời ánh mắt đi nơi khác.

...... Nếu không hay là tôi giả vờ như không nghe thấy.

Dáng vẻ này của cậu ấy không giống như sẽ nghiêm túc thích một người, một khi đồng ý, chỉ sợ cuối cùng người gặp hoạ là tôi.

Thanh Mộc: "... Còn nữa, vài ngày nữa có thể trở lại trường học, một hai phế vật vẫn còn ở bên ngoài, còn lại đều bị nhốt vào bệnh viện tâm thần.”

...... Tôi quả nhiên vẫn là giả vờ như không nghe thấy đi!

Tác giả có lời muốn nói: 

Phú Giang bụng dạ vô cùng hẹp hòi, cậu ấy sẽ vì ‘bản thân’ chết vì Thi Tự Lý mà vui vẻ, đồng thời vô cùng ghen tị orz

Một người rất phiền phức.

Mỗi Phú Giang đều cho rằng mình mới là bản thể, những kẻ khác đều là ‘kẻ giả mạo’ ()

Phú Giang mới từ trong đất giãy dụa chạy ra không có tiền, trước hết đi ăn uống kiếm tiền đề cao chất lượng cuộc sống ()

Thật ra không phân biệt được cũng không sao, chỉ cần biết đổi người là được, bởi vì chưa có Phú Giang hoàn chỉnh có thể tồn tại đến cuối mà không bị phân thể, cho nên toàn bộ Phú Giang đều đang thay đổi, ừm, đều không phải là người quen biết trước đó.

Nhưng dù sao ký ức cũng tương thông.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play