"Con nhìn ra rồi ư?" Bạch Dật Vân kinh ngạc nhìn ta.
Ta lắc đầu nói: “Đạo hạnh của con nông cạn, không nhìn ra được sư tôn là ai. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy người, con đã có cảm giác rất quen thuộc, trong lòng tuy chán ghét, nhưng cũng rất thích.”
Cả đôi mắt và khuôn mặt của Bạch Dật Vân đều đỏ bừng, hắn nhìn thẳng vào mắt ta: "Mao Ninh, tại sao con lại cố chấp canh giữ ngọn núi tuyết đó như vậy?"
A! Hóa ra suy đoán của ta là đúng ư?!
"Cho nên người đúng là…?" ta mở to mắt vì kinh ngạc.
Bạch Dật Vân mím môi, khẽ gật đầu: “Ta là con thỏ tuyết nhỏ luôn theo sát ngươi năm đó.”
Ah, cuối cùng ta đã tìm thấy nó sau ngần ấy năm!
Ta vui vẻ muốn tới ôm Bạch Dật Vân.
Nhưng lại đột nhiên dừng lại: "Không đúng, người đã thành tiên rồi. Nói cách khác, khi đó ta thật sự đã ăn thịt người sao?"
***
Nhiều năm trước, trước khi trở thành mèo yêu, ta chỉ là một con mèo hoang nhỏ lăn lộn đào hố trong tuyết.
Ta rất thích ăn thịt thỏ.
Lũ thỏ trên Tuyết Sơn đều coi ta là thiên địch, chúng đều là thức ăn của ta.
Ngoại trừ một con thỏ tuyết nhỏ.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy nó, nó đang bị một con mèo chột mắt giày xéo như đồ chơi*.
*Phải công nhận mèo nó hay thích vờn con mồi ghê á
Khi ta cứu nó ra khỏi móng vuốt của con mèo kia, nó chỉ là một cục thịt nhỏ màu hồng vừa mới mở mắt.
Ta cũng không hiểu tại sao, rõ ràng nó chính là đồ ăn của ta, nhưng lúc đó ta lại không ăn thịt nó.
Cũng không phải vì đã quá lâu nên ta không nhớ rõ, mà thật sự là lúc đó ta không hề muốn ăn nó.
Bởi vì nó tròn tròn hồng hồng trông khá dễ thương ư?
Bởi vì con mèo chột mắt kia không ăn thịt nó ngay mà dùng móng vuốt vờn nó như đồ chơi, ta nhìn rất không vừa mắt sao?
Bởi vì hôm qua cha mẹ ta vừa mới đột ngột qua đời, bỏ lại ta một mình giữa Tuyết Sơn sao?
Tóm lại là, trước khi ta kịp nhận ra thì cục thịt nhỏ màu hồng này đã lớn thành một cục bông lớn màu trắng ở bên cạnh ta.
Khi đó ta còn chưa thành tinh, chưa nói chuyện được, chỉ có thể kêu meo meo.
Thỏ tuyết nhỏ vẫn chưa thành thần tiên, khi tức giận sẽ kêu gừ gừ, khi vui sẽ kêu ô ô ô.
Làm sao có thể giống như bây giờ, ở trên thiên đình, hắn hỏi ta tên gì, ta hỏi hắn đã ăn cơm chưa.
Nhưng không ngờ tới, bây giờ ta đã thành tinh, mà hắn lại thành thần tiên, chúng ta đều có tương lai sáng lạn, nhưng hắn lại trở thành sư tôn của ta.
Dù sao, khi chúng ta ở trên tuyết sơn, ta chính là chị đại.
Con thỏ tuyết nhỏ đá chân nhảy quanh ta, ta là trời nó là đất, là duy nhất trong thế giới của nó.
Khi ta bước xuống lối đi, nó đi theo ta khiến ta trẹo chân ngã nhào.
Khi ta mai phục con mồi, nó bám theo khiến ta bị lộ.
Ta ăn nó cũng đi theo ta, khiến ta phát bực, nuốt không trôi, suýt nữa thì đổi sang ăn chay luôn.
Tất nhiên là cuối cùng ta vẫn không thay đổi, dù sao mèo trời sinh chính là động vật ăn thịt mà.
Nhưng bỗng một ngày, ta lăn lộn trên tuyết mệt mỏi nên nằm ngửa ra phơi nắng.
Con thỏ tuyết nhỏ bò lên người ta, còn ngồi trên ngực ta.
Ta nhướng mi lên, thấy xung quanh không có nguy hiểm gì nên cũng không thèm để ý đến nó.
Nhưng mối nguy hiểm không phải ở xung quanh mà chính là con thỏ kia.
Ba cái môi hồng hồng mềm mại của nó ngửi ngửi, run rẩy tiến sát vào miệng ta.
Ta mở to đôi mắt đen láy của mình, đối mặt với đôi mắt đỏ của nó.
Không hiểu sao ta đột nhiên cảm thấy mình vô cùng yếu ớt, cứ như gặp phải khắc tinh, không dám cử động.
Nếu không thì phải giải thích thế nào đây, sao ta lại không thuận theo bản năng của mình và cắn một cái vào cổ con thỏ này.
Thay vào đó, lại ngây ngô mà lè lưỡi liếm cái miệng ba môi của nó chứ.
Ngày hôm đó, cái đuôi dài của ta không gió mà tung bay.
***
Sau đó, thỏ tuyết nhỏ của ta càng to gan hơn.
Lúc trước nó đi bên cạnh ta, nhưng bây giờ thì lại nằm trên lưng ta.
Trước đây khi ta đi săn nó sẽ gây thêm phiền phức, giờ thì nó lại ngồi xổm dưới tán cây kêu ô ô với ta. Ta đương nhiên hiểu ý của nó, nó muốn nói: "Mao mao, ta đói bụng, cỏ ngươi kiếm cho ta không tươi."
Phiền nhất là khi ngủ, trước kia nó thường cuộn tròn thành quả bóng nhỏ và ngủ dưới chân ta.
Bây giờ mỗi ngày vừa mở mắt ra ta đều phải đi tìm nó khắp nơi. Khi thì nó ngủ dưới cằm ta, khi thì trên ngực ta, trong bộ lông của ta, có khi còn đè lên cái đuôi của ta nữa!
Haiz, biết làm sao giờ, thỏ nhà mình, ta cũng chỉ có thể cưng chiều thôi.
Nhưng càng lớn nó lại càng ỷ được yêu chiều mà kiêu căng.
Ta lật tung cả Tuyết Sơn cũng chưa từng thấy một con thỏ gan lớn như vậy.
Nó đi đánh nhau với con mèo chột mắt suýt nữa thì ăn thịt mình năm đó.
Mặc dù có ta im lặng ngồi bên cạnh uy hiếp, khiến những con mèo khác sợ hãi không dám đến gần.
Nhưng cuộc chiến vẫn là do chính Thỏ Tuyết Nhỏ tự mình đánh.
Ta không ngờ cục bông trắng như tuyết luôn ở bên cạnh ta, khi tức giận lại có sức chiến đấu cao tới như vậy, đấu với con mèo chột mắt kia ròng rã ba trăm hiệp, đánh tới đối phương chảy máu đầm đìa, ôm đầu không ngừng kêu meo meo.
Trên đường trở về, thỏ tuyết nhỏ nhà ta lần đầu tiên bước đến trước mặt ta, dáng vẻ hùng dũng, khí thế bừng bừng.
Ta thong thả đi theo phía sau, mỉm cười lắc đầu.
Trong lòng không khỏi xúc động, thỏ tuyết nhỏ nhà ta đúng là phi thường, thậm chí còn dám chiến đấu với thiên địch của mình.
Ta vô tình nhìn lướt qua nó, đôi chân ngắn nhỏ xíu, cái đuôi nhỏ xíu, cái...
Ta nhìn con thỏ ngốc đang vênh váo đắc thắng kia.
Mọi thứ đều vô cùng tốt đẹp.
Nếu như không có mùa đông năm đó.