ĐỒ ĐỆ MÈO YÊU VÀ SƯ TÔN THỎ TIÊN

Chương 4 Ta có thể đồng ý với ngươi


4 tháng


Cuối cùng, Tiểu Vương là người kéo ta ra khỏi chăn.

“Miêu Miêu, mấy ngày không gặp, sao ngươi gầy đi nhiều thế?” 

Cún con đưa cho ta món sườn thơm ngon.

Cơm Bạch Dật Vân nấu quá khó ăn. Sợ hắn phát hiện, ta đành phải tìm mọi cách lén đổ đi, chẳng được ăn no, lại phải vận động, sao có thể không gầy đi cho được?

Dù chỉ còn mỗi khúc xương ta cũng không nỡ buông tay.

"Miêu Miêu, ta biết ngươi là một con mèo mạnh mẽ. Thấy chúng ta đều đi theo tiên quân mạnh hơn, ngươi lại trở thành đồ đệ của thỏ tiên, ngươi tức giận thì cứ nói ra, đừng giữ trong lòng."

“Ai nói ta tức giận chứ?” Ta lấy miếng thịt sườn thứ năm từ tay Tiểu Vương.

"Hôm nay ta đang cùng sư tôn chơi ném đĩa* thì Dật Vân Tiên Quân tới, hắn đỏ mắt nhờ ta đến khuyên nhủ ngươi."

*Dành cho ai chưa hình dung ra thì chơi kiểu ném đồ để cún cưng đi bắt á, sau khi ngộ ra tui cũng hơi sốc, nhưng nghĩ lại thì Tiểu Vương với sư tôn của ẻm đều là chó mà nên cũng bình thường.

"?" Ta ngẩng đầu lên.

"Hắn nói ngươi đã mấy ngày không ăn cơm, còn làm lơ không chịu nói chuyện với hắn. Hắn nhờ ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi thật sự không muốn làm đồ đệ của hắn thì hắn cũng sẽ không ép buộc ngươi."

“A.” ta ngây người.

Tiểu Vương mím môi: "Miêu Miêu, ngươi đừng tùy hứng nữa. Ngươi không biết đâu, sau khi sư tôn nhà ngươi nói lời này, mắt liền đỏ lên. Ta nghĩ nếu không phải để ý mặt mũi của một Tiên Quân, hắn sẽ khóc to đấy."

Haiz, sao ta có thể không biết được chứ? Sư tôn nhà ta chính là một con thỏ hay khóc nhè.

"Được rồi, ta sẽ giải quyết." ta tiễn Tiểu Vương đi, ợ một cái rồi mới ra ngoài tìm sư tôn.

Vừa bước ra khỏi cửa, ta quay đầu liền thấy bóng lưng Bạch Dật Vân đang vội trốn đi.

Hít một hơi thật sâu, ta gọi hắn: "Sư tôn!"

Bạch Dật Vân do dự hồi lâu mới quay người nói: "Đồ nhi."

"Chúng ta nói chuyện nha."

Lời còn chưa dứt, mắt Bạch Dật Vân đã lại đỏ lên.

"Đồ nhi, nếu như con thật sự không muốn bái bản quân làm sư tôn, bản quân có thể đồng ý với con." Bạch Dật Vân cụp mắt xuống.

"Con không muốn."

"Đồ nhi, nếu như con muốn tìm người khác song tu, ta cũng có thể giúp con." Bạch Dật Vân vặn tay.

"Vậy con nên tìm ai đây?"

Giọng nói của Bạch Dật Vân có chút nghẹn ngào, như sắp khóc tới nơi: "Ai cũng được. Con muốn thì cũng có thể tìm Tiểu Vương."

Ta nghiêng đầu nhìn hắn: “Sư tôn, nhìn con này.”

Hắn vẫn cúi thấp đầu.

Ta dùng ngón tay nâng cằm hắn lên, liền thấy được một khuôn mặt đầy nước mắt.

"Sư tôn đang nói cái gì vậy? Tại sao con phải song tu với Tiểu Vương chứ?"

"Con làm lơ ta, không chịu ăn đồ ăn ta nấu. Mãi đến khi hắn đến con mới ra khỏi chăn, con còn ăn sườn mà hắn mang đến, còn nữa..."

"Còn?"

"Còn nữa, hắn gọi con là Miêu Miêu..." Giọng nói của Bạch Dật Vân run run, "Mao Ninh, con chưa từng nói với ta rằng con còn có biệt danh này, hu hu hu."

Ta thật không biết nên giận hay nên cười đây. Ta không có thói quen mang khăn tay, đành dùng ống tay áo lau nước mắt cho Bạch Dật Vân.

"Sư tôn à, con không có làm lơ người, con sẽ ăn đồ người nấu mà, được không?"

"Ừm!"

Bạch Dật Vân mới vừa rồi còn khóc tu tu, đã vung tay áo lên, trên cái bàn bên cạnh lại bày đầy đồ ăn.

Ta cứng đờ người, những lời ta vừa nói chỉ là để an ủi hắn mà thôi.

Thấy ta không nhúc nhích, Bạch Dật Vân lại rơi vài giọt nước mắt: "Mao Ninh, con vẫn cho rằng con ăn thịt còn ta ăn cỏ, chúng ta không chung đường sao?"

Không, đó không phải vấn đề, mà là đồ ăn quá dở! Ta cau mày, không thể nói ra lời.

Về vấn đề ăn thịt hay ăn cỏ, chẳng qua là nút thắt trong lòng ta nhiều năm qua.

Hiện giờ, ta có một suy đoán mới về nút thắt này.

Ta còn chưa kịp nói gì thì Bạch Dật Vân đã gắp một miếng thịt kho bỏ vào miệng.

"Được rồi! Con cún đó có thể làm được thì ta cũng làm được!"

“Đừng!” ta lao tới muốn ngăn hắn lại.

Nhưng Bạch Dật Vân đã nôn ra ngoài.

"...Hóa ra thịt khó ăn như vậy sao." Bạch Dật Vân lấy tay che mặt, gục xuống, khóc lóc thảm thiết: "Chẳng lẽ ta thật sự không ăn được thịt sao? Chúng ta thật sự không phải người chung đường sao?"

“Không phải đâu, sư tôn.” ta vỗ nhẹ vào vai hắn.

Hắn vẫn khóc.

"Được rồi, Dật Vân, đừng khóc." Ta xoa đầu Bạch Dật Vân, "Chỉ là thịt người nấu quá khó ăn thôi."

"A—" Bạch Dật Vân ngước lên nhìn ta với vẻ mặt xấu hổ.

"Được rồi, sư tôn, con không có ý định đổi sư tôn đâu, cũng không có ý định song tu với Tiểu Vương. Hắn gọi ta là Miêu Miêu chỉ là vì đạo hạnh quá cạn, coi ta như mèo nhà mà thôi. Người cũng thấy đấy, Tiểu Vương ngay cả tên con là gì cũng không biết, người ghen tị với tên sai vặt của con làm gì?

"Ta, khụ khụ, sư tôn không có ghen tị."

"Được rồi được rồi, người không ghen tị. Sư tôn, người có thể nói cho con biết mối liên hệ sâu xa giữa chúng ta được không?"

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play