Đó là một mùa đông vô cùng bình thường ở tuyết sơn.

Chỉ là hơi lạnh một chút thôi.

Đầu tiên, ta tìm một chỗ để đào một cái hang, hai chúng ta trốn vào đó là có thể ngăn cách gió tuyết bên ngoài.

Về sau, tuyết càng lúc càng dày, cái hố bị lấp kín.

Ta tìm thấy một tảng băng, đào một cái lỗ, chúng ta lại trốn vào đó, không gió không tuyết, vô cùng thoải mái.

Nhưng tuyết vẫn không ngừng rơi, càng ngày càng lạnh.

Thỏ tuyết nhỏ đang ở trong ngực ta ngẩng đầu lên, nhìn ta bằng đôi mắt đỏ.

Ta biết là nó đang thắc mắc tại sao ta cứ run rẩy mãi.

Mèo sợ lạnh hơn thỏ, nhưng ta lại xấu hổ không thể nói ra được.

Ta vẫn luôn là người bảo vệ cho nó, làm sao có thể để nó biết ta không ổn được?

Kết quả là con thỏ tuyết nhỏ nhìn chằm chằm vào ta một lúc lâu, nhảy vòng quanh ta hai vòng rồi chạy đi mất.

Cái gì chứ? Thấy ta vô dụng vào mùa đông, liền chê ta rồi?

Ta đuổi theo nó đến tận cửa hang, nhưng chợt cảm thấy không có ý nghĩa gì nên quay lại tiếp tục cuộn tròn trong ổ.

Ta nghĩ, chờ mùa đông qua đi và mùa xuân bắt đầu, nếu nó quay lại tìm ta, ta nhất định sẽ không dễ dàng tha cho nó.

Dù ta vẫn sẽ cho nó ở bên cạnh mình, nhưng nhất định sẽ không nuông chiều nó nữa.

Không cho nó ngủ trên ngực, không cho nó nghịch đuôi của mình, chỉ đào rễ cỏ khô cho nó, bắt nó khóc đỏ hoe mắt luôn.

Không biết là vì buồn ngủ hay vì lạnh mà ta đã thiếp đi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi tỉnh lại, ta không còn cảm thấy lạnh nữa.

Lối vào hang đã bị cỏ khô chặn lại, dưới người ta cũng có một lớp cỏ khô dày.

Thỏ tuyết nhỏ của ta đã trở lại.

Ta hé mở đôi mắt mơ màng vì buồn ngủ, nhìn thỏ tuyết nhỏ đang xếp cỏ khô bên cạnh.

Thật tốt quá, ta cảm thấy như lại có một gia đình.

Từ sau khi cha mẹ ta qua đời, ta lại có một gia đình khác.

Nhưng mà năm nay, mùa đông ở Tuyết Sơn thực sự quá dài.

Không chỉ giá rét mà còn đói bụng.

Thức ăn dự trữ trong hang đã bị ăn hết từ lâu.

Ta nằm xuống đống cỏ khô, nghe thấy bụng mình sôi ùng ục, liếm môi, nhìn thỏ tuyết nhỏ đang nằm bên cạnh.

Muốn ăn quá.

Nhưng thỏ tuyết nhỏ cũng không có gì để ăn, nó chỉ thích ăn cỏ tươi chứ không phải cỏ khô. Nhưng trong thời tiết lạnh như vậy, sao cỏ có thể mọc lên nổi chứ?

Bây giờ bộ lông của nó không còn bóng mượt, khuôn mặt tròn giờ đây cũng tóp lại.

Trước kia nó tròn vo, ta không nỡ ăn nó, nhưng bây giờ, quên đi, quên đi.

Tuyết ngoài động không ngừng rơi, ta cũng đã nghĩ tới rồi.

Trước kia ta từng cười nhạo thỏ vì chúng là động vật ăn cỏ, chỉ biết ăn cỏ chứ không ăn được thịt, sức lực yếu ớt.

Bây giờ mới nhận ra rằng chỉ có ăn cỏ mới có thể tồn tại lâu dài.

Ta không có thịt để ăn, mấy ngày nữa chắc sẽ chết mất.

Nhưng thỏ tuyết nhỏ thì khác. Khi nào không chịu nổi, nó vẫn có thể ngậm vài ngụm cỏ khô trong hang cầm cự thêm một thời gian.

Nó hẳn là sẽ sống sót qua mùa đông này.

Có thể sống sót là được rồi.

Chỉ là sau này ta không thể bảo vệ được ngươi nữa rồi.

Ta vốn cho rằng gia đình lần này sẽ có thể tồn tại lâu hơn một chút.

Ta cảm thấy hơi hơi muốn khóc rồi.

Nhưng nhìn thỏ tuyết nhỏ rúc mình trong ngực ta, nước mắt lại biến thành tiếng cười.

Ta là người phải ra đi trước, nó có thể lặng lẽ ở bên ta đến giây phút cuối cùng chính là phúc của ta, người phải khóc là nó mới đúng.

Ta đã thỏa mãn rồi.

Nhưng mà, ta đã đánh giá thấp sự tàn khốc của mùa đông.

Đói còn khó chịu đựng hơn nhiều so với cái lạnh.

Khi ta đang hưởng thụ chút bình yên và tĩnh lặng cuối cùng, có kẻ lại thèm muốn thỏ tuyết nhỏ của ta.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play