Quả nhiên, đó là một bàn đầy cao lương mỹ vị, không những màu sắc bắt mắt mà còn tràn ngập hương thơm.
Quan trọng nhất, tất cả đều là thịt.
Ta nghi ngờ nhìn Bạch Dật Vân, hắn ăn thịt ư?
Chẳng lẽ thỏ thành tiên rồi thì khẩu vị sẽ thay đổi sao?
"Mau nếm thử đi, đây là lần đầu tiên ta xuống bếp đó." Bạch Dật Vân ngồi xuống, vội vàng đưa cho ta một đôi đũa, vừa hưng phấn vừa hồi hộp nhìn ta.
Ăn uống thế này thì áp lực lắm, cứ như đang làm mukbang vậy.
Ta hít một hơi thật sâu rồi gắp một miếng thịt lợn kho.
"Thế nào? Ăn ngon không?" Thỏ nhỏ chớp mắt.
Ta ngẫm nghĩ hồi lâu, phải diễn tả tả thế nào đây?
Có hoa không có quả*? Vừa ngọt vừa ngấy? Chỉ cho đường không cho muối?
*Chỉ được vẻ ngoài
“Ngon quá.” bị một đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm, ta không thể nói ra lời chê được.
“Vậy con ăn nhiều một chút đi!” Bạch Dật Vân cầm đũa lên, gắp thịt bỏ vào cái bát trước mặt ta, lại gắp một con cá bỏ lên trên.
"Con cá này sáng nay mới bắt ở Thiên Trì đó, ăn nhanh đi!"
Đã nhìn ra được, vảy trên người còn rất tươi.
Ta thấy Bạch Dật Vân sau khi gắp thức ăn cho ta thì lại đặt đũa xuống, liền hỏi: "Sư tôn, người không ăn sao?"
"Ừ, ta không…."
Ăn thịt
Bạch Dật Vân hình như là nhớ lại lý luận phân biệt ăn thịt và ăn cỏ của ta khi nãy, dừng lại một chút mới nói: "Ta đã ăn rồi."
Ta gật đầu.
May là hắn không ăn thịt.
Thịt này thực sự quá khó ăn.
Nhưng khi nghĩ đến khoảng chục món ăn đầy ắp trên bàn này đều là do sư tôn đích thân nấu, trong lòng ta có chút cảm động.
Sau khi dùng toàn bộ sức lực, cuối cùng ta cũng ăn xong một bàn đầy đồ ăn.
"Cảm ơn sư tôn đã đặc biệt chuẩn bị bữa tiệc này để chào mừng đệ tử."
Bạch Dật Vân hình như là đã được khích lệ nên vô cùng hào hứng, hắn nói: "Đồ nhi, nếu con đã thích như vậy, sau này ngày nào ta cũng sẽ nấu cho con."
“Không, không, không!” ta vội xua tay, “Sao có thể làm phiền sư tôn như vậy được?”
"Ta không thấy phiền đâu, chẳng qua hôm nay là lần đầu tiên ta làm việc này, còn chưa quen, bận rộn cả ngày mới làm xong nên mới đến đón con muộn như vậy. Sau này ngày nào cũng làm thì ta sẽ thành thạo hơn." Bạch Dật Vân dịu dàng nhưng cũng rất kiên trì.
Không ổn chút nào, lẽ nào sau này ngày nào ta cũng phải ăn hết một bàn đồ ăn như thế này sao?
Nó, thật, sự, rất, khó, ăn.
Nhưng vì sư tôn đã bảo vệ ta, còn đích thân nấu món thịt cho ta nên dù có khó ăn, ta cũng không thể nói gì khác.
Thỏ là sư tôn, mèo là đệ tử, tuy có chút xấu hổ nhưng vẫn có thể thử xây dựng mối quan hệ thầy trò thân thiết mà.
Còn cụ thể phải làm thế nào thì ta vẫn chưa nghĩ ra.
Ta thực sự không biết gì nhiều về thỏ, nhất là Thỏ Tiên.
Đặc điểm lớn nhất của thỏ hẳn thịt của chúng ăn rất ngon nhỉ?
Ý của ta là “ăn ngon”, nuốt xuống bụng thấy ngon theo nghĩa đen á.
Thôi được rồi, ta cũng không giải thích lòng vòng làm gì, dù sao chính là ăn rất ngon.
Nhưng mà ta dùng hai bím tóc để nghĩ thôi cũng biết không thể ăn thịt sư tôn của mình.
Cuối cùng, ta đành phải bất đắc dĩ mà vùi đầu nghiên cứu cuốn sách "Một trăm đặc tính của loài thỏ", "Sổ tay nuôi thỏ", "Làm thế nào để yêu thích thức ăn", "Làm thế nào để lấy lòng cấp trên" .
Tư Mệnh Tiên Quân có lòng cho ta mượn rất nhiều sách. Ta lật qua lật lại rất lâu, cuối cùng chỉ chọn được một cuốn, chính là "Một trăm đặc tính của loài thỏ".
Sau khi đọc xong ta có chút hoảng hốt, khi nhìn Bạch Dật Vân cũng luống cuống chẳng thể bình tĩnh nổi.
Không biết là do cuốn sách này quá kỳ lạ hay là do Tư Mệnh Tiên Quân cố ý.
Một trong hàng trăm đặc điểm của thỏ là chúng rất nhanh.
Không phải “nhanh” theo nghĩa đen.
Mà là “nhanh” theo cái nghĩa phức tạp đầy xấu hổ kia.
Đọc xong điều đầu tiên, ta ngay lập tức ném cuốn sách xuống, bực bội vùi đầu vào chăn, trong lòng chỉ muốn văng tục.
Vì thế khi Bạch Dật Vân ta gọi ta đi ăn cơm, ta liền giật mình ngồi dậy.
Ta nhìn khắp người hắn hai lượt, phát hiện ánh mắt mình luôn vô thức dán vào một chỗ nào đó, vội vàng trùm chăn lại.
"Sư tôn, con không muốn ăn."
Bạch Dật Vân vỗ vỗ chăn của ta và nói: "Đồ nhi ngoan, không muốn ăn thì thôi, con đừng khó chịu."
Ta đẩy tay hắn ra: "Sư tôn, người đi ra ngoài đi. con không muốn nhìn thấy người, người cứ mặc kệ ta đi!"
Trước kia khi nhìn thấy Bạch Dật Vân, trong lòng ta luôn cảm thấy là lạ, nhưng bây giờ, lại có thêm một cảm giác tội lỗi.
Sao ta có thể nhìn chằm chằm vào nơi đó của người ta, còn nghĩ tới chuyện kia nữa chứ?
Đối phương là sư tôn của ta kia mà!
"Mao Ninh..." giọng của Bạch Dật Vân nghẹn lại, ta đoán chắc là mắt hắn lại đỏ lên rồi.
"Sư tôn, xin người hãy đi đi!". Muốn khóc thì cứ khóc đi, ta không thể chiếm tiện nghi của hắn được.