ĐỒ ĐỆ MÈO YÊU VÀ SƯ TÔN THỎ TIÊN

Chương 2 Sư tôn là Thỏ Tiên


4 tháng


Vừa quay người lại, ta liền choáng váng.

Một tiểu Tiên Quân tay áo phấp phới tiến về phía ta.

Tấm lụa mỏng trắng như tuyết phản chiếu ánh sáng lung linh, như thể được trang trí bằng những ngôi sao. Đôi môi đỏ mọng như được tô son cùng chiếc mũi cao thẳng. Dung nhan tinh xảo và trắng trẻo như mượn ánh trăng trong dòng sông lạnh lẽo mà càng thêm xinh đẹp. 

Trông thì đúng là xinh đẹp thật nhưng đôi mắt hạnh lại là màu đỏ.

Là một Thỏ Tiên.

Tim ta bắt đầu đập loạn nhịp, cũng không phải cái gì mà tình yêu nảy mầm, mà là một loại cảm giác quen thuộc mà ta không thể nắm bắt được.

Cảm xúc này khiến ta tâm phiền ý loạn, vô cùng khó chịu.

Nhưng ta lại không dám xả giận lên vị Tiên Quân này, liền quay qua hỏi tiểu Tiên Quan: "Nếu không ai cần ta cả cũng chẳng sao đâu, ta dễ tính lắm. Nhưng tại sao các người lại trêu chọc ta như vậy chứ?"

“Mèo yêu to gan, ta trêu chọc ngươi khi nào chứ!” Tiểu tiên Quan chờ hồi lâu, cũng có chút khó chịu.

"Thân là một con mèo yêu, làm sao ta có thể bái một con thỏ làm sư tôn được chứ? Ta ăn thịt, hắn ăn cỏ. Chúng ta không chung đường!"

"Tiểu yêu tinh không biết tốt xấu nhà ngươi, Dật Vân Tiên quân chịu thu ngươi làm đệ tử là phúc đức ba đời của nhà ngươi rồi, ngươi dựa vào đâu mà dám coi thường hắn?" Tiểu Tiên Quan tức giận đến đỏ cả mặt.

"Cmn Ta coi thường hắn khi nào? Ta đã nói rồi, chúng ta không chung đường!" Ta cũng là kẻ cứng đầu cứng cổ.

“Tiểu yêu to gan dám buông lời cuồng vọng!” Tiểu tiên quan ngưng khí thành kiếm, đâm về phía ta.

"Không được!" Thỏ Tiên kia vung tay áo, dễ dàng đánh bay tiểu Tiên quan, ngữ khí lạnh như băng, khiến người sợ hãi.

"Hạ Môn Tiên Quan, mèo yêu này là đồ đệ của ta, sao ngươi dám khinh thường nàng như vậy?"

"Dật Vân Tiên Quân, là tại con tiểu yêu tinh này nói lời thô tục trước..." Tiểu Tiên Quan tức giận nói.

"Hả?" Hắn cố ý nhấn ở âm cuối, uy áp mạnh mẽ.

"Vâng, tiểu tiên biết sai rồi." Tiểu Tiên Quan nghiến răng nghiến lợi.

Chuyện này... ta vẫn chưa thừa nhận hắn là sư tôn mà đã được bênh vực như vậy rồi.

Ta hơi xấu hổ, không biết phải nói gì, chỉ có thể đi theo Thỏ Tiên.

“Tên ngươi là gì?” Thỏ Tiên  nghiêng đầu hỏi ta.

"Mao Ninh." ta cúi đầu trả lời.

Quả nhiên, hắn đọc khẽ vài lần, gật đầu một cái rồi cười khẽ.

"Ta tên Bạch Dật Vân, ngươi có thể gọi ta là Dật Vân Tiên Quân, hoặc là sư tôn, hoặc là..." đôi mắt hạnh của Thỏ Tiên lóe lên, "gọi ta là Dật Vân cũng được."

Thật ra cũng không cần phải thân mật như vậy đâu.

Ta cảm thấy trong lòng hơi khác lạ, dừng lại một chút mới nói: “Sư tôn.”

Đôi mắt lấp lánh của Bạch Dật Vân bỗng mất đi chút ánh sáng, hắn thất vọng cúi đầu xuống.

Người nên thất vọng chính là ta mà, tại sao chỉ có thêm hai chữ Tiên Quân mới dễ nghe chứ? Yêu quái chỉ xứng đáng được gọi là mèo, chó gì đó thôi sao?

Càng đi ta càng cảm thấy lạnh, không nhịn được run một cái.

"Sư tôn, chúng ta đi đâu vậy?"

"Đi đến cung của ta."

"Một con Thỏ Tiên, có nhất thiết phải sống ở một nơi lạnh lẽo như vậy không?"

Dĩ nhiên là ta không có sợ đâu, ta là một con mèo yêu lớn lên ở Tuyết Sơn, ta có bộ lông rất dày.

Nhưng tại sao một con thỏ yếu ớt như hắn lại sống ở một nơi lạnh lẽo như vậy chứ?

"Sư tôn, lông của người có dày không?"

Bạch Dật Vân nhìn ta, không nói gì.

Phải ha, có lẽ hắn vốn không muốn gặp ta.

Nghĩ đến đây, ta chợt nhận ra một điều.

Sư tôn mặc dù là Thỏ Tiên, nhưng vừa rồi lúc đến đón ta, mắt của hắn đã đỏ lên.

“Sư tôn, trước khi đến đón ta ngài đã khóc sao?” ta hỏi thẳng.

Bạch Dật Vân nhìn ta, sắc mặt vừa đỏ vừa trắng, ngập ngừng mấy lần nhưng vẫn không lên tiếng.

"Thật ra, nếu như người không muốn thu ta làm đồ đệ cũng không sao, người không cần ép buộc bản thân đâu."

"Ngươi có ý gì?" Bạch Dật Vân cau mày.

Ta cười khẽ: “Ta ăn thịt, người ăn cỏ. Chúng ta không chung đường, sao phải miễn cưỡng chứ?”

"Miễn cưỡng sao?" Bạch Dật Vân tức giận tới cười ra tiếng, hai mắt đỏ bừng.

Ta cầm cái bọc nhỏ trong tay, cúi đầu đá chân: “Đúng vậy, ta không muốn suốt ngày ăn cà rốt đâu.”

Nhắc tới cà rốt, bụng ta liền réo lên, trùng hợp là ta lại chợt ngửi thấy mùi thơm của thịt.

Ta ngẩng đầu lên, trước mắt là một tòa tiên điện.

Bạch Dật Vân phất tay áo, cánh cửa mở ra, hắn đưa tay về phía ta.

Ta kiễng chân nhìn vào bên trong. Hình như có một bàn đồ ăn thịnh soạn đang được bày ở giữa sảnh.

Ta nuốt nước miếng, nhìn bàn tay đang đưa ra của Bạch Dật Vân, có chút xấu hổ.

Mới vừa rồi còn nói không nhận người ta là sư tôn, bây giờ lại đổi ý thì không hay lắm.

Nghĩ vậy, ta chắp tay với Bạch Dật Vân và nói: "Tạ ơn sư tôn."

Bàn tay của Bạch Dật Vân đông cứng giữa không trung, vành mắt lại bắt đầu đỏ lên.

____________________

Từ chương sau tui quyết định đổi xưng hô của mèo với thỏ thành con nha. Cảm thấy thái độ của mèo đã kính trọng hơn rồi nên tui để vậy. Khúc nào thấy bất hợp lý tui lại đổi sau nha.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play