Lúc đến hoàng cung, trời đã tối mịt.

Thư Trung  đi phía trước, tốc độ nhanh hơn bình thường một chút, Đồ Hòa phát hiện ra, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Từ trước đến nay hắn vẫn là người bĩnh tình, hôm nay lại khác thường như vậy lại để nàng cảm nhận được giống như bị người đốt lửa dưới mông, xe ngựa cũng không quan tâm, khiến nàng có hơi buồn nôn.

Thư Trung nhận ra mình mình thất lễ, nhưng cũng không dừng lại chỉ bước chậm hơn một chút, trời đã tối phải nhanh chóng quay về Tử Thần Điện.

Đồ Hòa đi nhanh mấy bước mới đuổi kịp hắn, đi song song với hắn, Thư Trung thấy nàng đuổi kịp, lại bước nhanh hơn, nàng cũng tăng tốc: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Thư Trung nhìn qua lại xung quanh, xác định không có ai nhỏ giọng đáp: “Đêm qua xảy ra chuyện gì?”

Đồ Hòa cau mày, thúc giục: “Mau nói.”

Thư Trung vội vàng đáp: “Đêm qua không biết xảy ra chuyện gì, buổi sáng hôm nay tỉnh lại trên tay phải bệ hạ có ba vết máu, máu chảy đầm đìa, vô cùng đáng sợ.”

Sắc mặt nàng tối sầm, thấp giọng nói: “Vết thương có sâu không? Xử lý như thế nào?”

Cổ họng Thư Trung nghẹn lại, thấp giọng nói: “Không quá sâu.”

Mỗi lần khuôn mặt Đồ Hòa trùng xuống, hắn luôn cảm thấy trong lòng bóp chặt không thở nổi.

Không ngờ nói xong, sắc mặt nàng càng thêm khó coi: “Bệ hạ thật sự không biết biết chuyện gì sao?”

Thư Trung mất tự nhiên chỉnh lại cổ áo, muốn nới lỏng ra, nhiệt độ trong người bất giác tăng lên, cổ họng nghẹn lại: “Ừ, bệ hạ chỉ nói đêm qua ngài ấy ngủ không ngon, hình như gặp phải ác mộng vô cùng đáng sợ, lúc tỉnh lại không nhớ được gì, chỉ có mu bàn tay là có vết máu.”

Bọn họ không ngừng bước nhanh, trong lúc nói chuyện đã tới cửa lớn Tử Thần Điện.

Thư Trung và Đồ Hòa dừng lại, hỏi một vấn đề cuối cùng: “Có bao nhiêu người biết chuyện này?”

Thư Trung đáp: “Không nhiều lắm, chỉ có ta, Trần thường hầu và Viên thái y biết.”

Đồ Hòa gật đầu: “Đã biết.”

Nàng nhận lấy hộp đồ ăn trong tay Thư Trung đi vào Tử Thần Điện, đêm nay ánh nến đặc biệt sáng, có thể nhìn thấy mới bổ sung thêm mấy giá đèn. Nàng đi vào trong điện, nhìn thấy Lý Quan Kỳ đang ngồi nghiêng người trên giường gần cửa sổ, một tay vụng về lật tấu chương, bên cạnh còn có Trần Xuyên hầu hạ.

Nghe được tiếng bước chân, Lý Quan Kỳ có lẽ cũng đã đoán được người tới là Đồ Hòa, lúc ngẩng đầu lên trên mặt đã tươi cười: “Ngươi tới rồi, trong tay ngươi đang cầm cái gì? 

Hắn vẫy tay, Trần Xuyên hiểu ý lui xuống.

Tay phải hắn bọc vải trắng thật dài, nhìn qua không khác gì bánh màn thầu trắng.

Đồ Hòa đi tới đặt hộp đồ ăn lên bàn nhỏ bên cạnh giường, còn chưa mở hộp ra, Lý Quan Kỳ đã vội vàng nói: “Chẳng lẽ là hoành thánh sao? Có phải hoành thánh hay không?”

Đồ Hòa kinh ngạc nhìn hắn: “Mũi bệ hạ đúng là quá thính.”

Lý Quan Kỳ biết mình đoán đúng, khẽ ngẩng đầu hất cằm một chút, bàn tay màn thầu lại kiêu ngạo vỗ ngực: “Đương nhiên.”

Đồ Hòa bị dáng vẻ này của hắn chọc cười, nhưng nàng vẫn cố nén khóe môi không cong lên, cúi đầu che giấu ý cười trong đáy mắt, nàng bưng hoành thánh lên đặt trước mặt hắn.

Lý Quan Kỳ cực kỳ nhiệt tình nghiêng người về phía trước, khẽ hít hà một hơi như chó con, sau đó lại “A” lên một tiếng.

Nghe thấy giọng nói nghi ngờ của hắn, Đồ Hoà quay đầu nhìn qua, lại thấy hắn dịch lại gần, hít một hơi, hơi nhíu mày.

Đồ Hòa tò mò hỏi: “Sao vậy?”

Lý Quan Kỳ ngẩng đầu  chớp mắt hai cái, đôi mắt ngấn nước khiến người ta không thể rời mắt: “Hoành thánh nhà bọn họ đổi cách làm rồi sao? Tại sao bên trong lại có mùi lạ?”

Mùi lạ?

Chuyện này khiến nàng nhớ đến nguyên nhân cái chết của đám người Tống Nhân Huy, nàng cúi đầu muốn ngửi, nhưng Lý Quan Kỳ lại ngẩng đầu lên, đúng lúc mũi hai người chạm nhau.

“A!” Hai người đau đớn kêu lên một tiếng, cùng lúc lui về, bịt mũi lại, đau nhức từ sống mũi truyền xuống hai mắt, hốc mắt trong lập tức đỏ bừng.

Đồ Hòa xoa mũi, Lý Quan Kỳ nâng tay phải lên muốn xoa chóp mũi, lại nghĩ tới tay phải của mình không dừng được đành phải đổi sang tay trái, càng cảm thấy đau lòng: “Đau quá.”

Đồ Hòa  không quan tâm đến chuyện khác, vội vàng hỏi: “Bệ hạ, người có chắc ngửi được mùi lạ hay không? Không nhầm lẫn không?”

Lý Quan Kỳ thấy dáng vẻ sốt ruột của nàng cũng đoán được đây là chuyện quan trọng, nghiêm túc đảm bảo: “Đương nhiên không nhầm, ta thường xuyên ăn món này sao có thể nhầm được. Hơn nữa mũi ta thính thế nào, ngươi cũng biết mà.”

Cái này nàng biết thật, chẳng lẽ hoành thánh này có vấn đề? Nhớ tới vừa rồi mình còn ăn gần hết một chén ở Mãn nguyệt lâu, trong lòng đột nhiên cũng cảm thấy có hơi lo lắng, nhưng không đúng, đây là đồ ăn nổi tiếng của Mãn Nguyệt lâu, người ăn hoành thánh cũng không phải ai cũng chết…. - vườn lê t.y.t

Nàng còn đang suy nghĩ tới vấn đề này, lại đột nhiên phát hiện tay trái Lý Quan Kỳ đang cầm muỗng, loay hoay muốn múc một miếng hoành thánh.

 Nàng vội vàng cản lại: “Đừng ăn hoành thánh này.”

Miếng thịt đến miệng còn bay đi, trên mặt Lý Quán Kỳ ngập tràn vẻ không vui: "Tại sao?"

Đồ Hòa kể hết những suy đoán đêm này của mình cho hắn nghe.

Lý Quan Kỳ trừng mắt to như chuông đồng, vung tay mấy cái, kết quả lại đụng đến bàn tay bị thương, hắn nhăn mặt đau đớn nhưng vẫn không ngừng cảm thán: “Huynh đệ, ta thật đúng là xem thường ngươi, đến cả đào mồ nghiệm thi mà ngươi cũng làm được.”

Đồ Hòa cũng không cảm thấy áy náy, tự tin nói: “Thần phải tìm rõ chân tướng.”

Lý Quan Kỳ biết tính tình Đồ Hòa, cho dù nàng có làm ra hành động kinh thế hãi tục khiến hắn bất ngờ nhưng cũng cảm thấy hợp lý, không nhịn được trêu chọc: “Người làm việc cho ngươi có thể giữ kín miệng hay không? Nếu để người bên ngoài biết được thì ngươi toi rồi.”

Nhìn dáng vẻ im lặng của nàng, Lý Quan Kỳ còn tưởng nàng sợ, nghiêng người ôm vai nàng, kiêu ngạo nói: “Ta làm  chỗ dựa cho ngươi, không ai dám đụng đến ngươi, yên tâm đi.”

Đồ Hòa nghiêng mắt nhìn qua, bắt gặp ánh mắt dào dạt đắc ý của Lý Quan Kỳ.

 Đồ Hòa lại đột nhiên hỏi: “Bất kể thần làm gì, bệ hạ cũng bảo vệ thần sao?”

“Đương nhiên.”

Lý Quan Kỳ không hề do dự mà trả lời.

“Ọc ọc”, bụng Lý Quan Kỳ kêu lên, hắn xấu hổ cười, lúng túng nói: “Ta đói.”

Đồ Hòa nhân cơ hội thoát khỏi tay hắn: “Thần tới thượng thực cục mang đồ ăn tới.”

Lý Quan Kỳ lại nói: “Ta muốn ăn mì ngươi làm.”

Đồ Hòa vốn định từ chối nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, lời nói lên đến miệng lại biến thành một chữ “Được.”

Trên đường đến thượng thực cục, trong lòng nàng lại không ngừng chán nản, sao lại đồng ý rồi?

Quên đi, coi như đền bù cho lời xin lỗi.

Lý Quan Kỳ ở bên cạnh lại hoàn toàn đối lập với nàng, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Còn chưa tới thượng thực cục, Hạ thượng thực đã tới đón trước, hành lễ: “Bái kiến bệ hạ, bái kiến đại lý khanh.”

Nụ cười trên mặt Lý Quan Kỳ lập tức biến mất, nghiêm túc nói: “Đứng lên đi, sao ngươi lại ở đây?”

Giọng nói rõ ràng tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Hạ thượng thực sợ hãi vội vàng nói: “Nô tỳ nghe nói bệ hạ muốn tới nên nô tỳ mới đứng đây chờ trước.”

Lý Quan Kỳ nói thẳng: “Nơi này không cần ngươi.”

Hạ thượng thực còn muốn nói gì đó, Lý Quan Kỳ đã nghiêm giọng chặn lại: “Thế nào?”

Người Hạ thượng thực run lên, lông tơ trên người dựng đứng, cúi thấp người: “Nô tỳ lập tức đi ngay.”

Hạ thượng thực không dám nói thêm lời nào, cúi đầu nhanh chóng rời đi.

Chờ đến khi Hạ thượng thực đi xa, Lý Quan Kỳ mới thả lỏng vai, khóe miệng nhếch lên: “Đi thôi.”

Hai người vào thượng thực cục, Lý Quan Kỳ hưng phất hết nhìn đông lại nhìn tây, vui vẻ nói: “Nên làm mì trước hay nhóm lửa trước? Ta đi nhóm lửa.”

Đồ Hòa mang một cái ghế dựa sạch sẽ tới: “Bệ hạ cứ ngồi ở đây chờ thần là được.”

 “Ừ.” Lý Quan Kỳ thất vọng lẩm bẩm một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nhưng hắn vẫn chưa muốn từ bỏ ý định: “Ta thật sự biết nhóm lửa.”

 “Thần biết.” Đồ Hòa nói.

Lý Quan Kỳ biết không còn cơ hội, chỉ có thể yên lặng ngồi xuống.

Đồ Hòa  bắt đầu bận rộn nhóm lửa, đổ nước vào nồi mới bắt đầu nhào bột.

Lý Quan Kỳ ngồi không yên lại thay đổi vị trí ghế dựa để có thể ngồi quay mặt vào trong, tay phải buông thõng, tay trái đặt trên lưng ghế đỡ mặt, nhìn Đồ Hòa bận rộn hết nhào bột lại thái rau.

Hắn đột nhiên hỏi một câu: “Đồ Hòa, có phải ngươi thấy ta rất phiền hay không?”

Đồ Hòa dừng thái rau, bất ngờ nhìn hắn: “Sao lại nói như vậy?”

Lý Quan Kỳ không trả lời vấn để của nàng, chỉ lẩm bẩm nói: “Nhưng bây giờ ta cũng chỉ có mình ngươi mà thôi.”

Chỗ hắn ngồi có hơi tối, Đồ Hòa không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn, nhưng lại có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời, tràn đầy cô đơn của  hắn, là nét mặt nàng chưa từng nhìn thấy trước đây.

Vốn dĩ hắn là một vương gia tự do tự tại ham thích du sơn ngoạn thủy, là đại bàng tự do bay lượn, nhưng bây giờ lại bị nhốt trong hoàng cung trói buộc trên ngôi vị hoàng đế, nàng đột nhiên nhận ra hình như nàng chưa từng nhìn thấy cô đơn trong mắt hắn, cũng không biết đã bao lâu rồi nàng chưa được thấy nụ cười thoải mái của hắn.

Cảm giác áy náy lại dâng lên trong lòng nàng, nàng vội vàng cúi đầu tiếp tục thái rau: “Không có.”

 “Ngươi nói cái gì?”

Nàng nói quá nhỏ, Lý Quan Kỳ không nghe rõ.

Đồ Hòa mím môi, đành phải lại lặp lại một lần nữa: “Không có.”

Lý Quan Kỳ cười: “Vậy thì tốt rồi.”

Hắn  tựa cằm lên cánh tay, chăm chú nhìn Đồ Hòa đang thái rau, không biết có phải vì ánh lửa trong nhà quá ấm áp hay không mà cảm giác buồn ngủ ập đến, hắn hơi nghiêng đầu, lại bắt đầu nói: “Biết vì sao ta gọi ngươi vào cung cùng ta hay không?”

Đồ Hòa  không đáp lại, dường như cũng không quá để ý, hắn lại tiếp tục nói: “Bởi vì mỗi lần ở cạnh ngươi, ta đều cảm thấy rất an tâm, không biết có phải là do lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ngươi đã cứu ta không nữa.” ( truyện trên app T𝕪T )

Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là do Lý Quan Kỳ thèm rượu quả vải chạy nên đến Vân Châu. Lúc đang ăn cơm trong tửu lầu lại gặp phải thổ phỉ, tửu lầu bị bọn chúng chiếm giữ, tất cả người ở đó đều trở thành con tin, uy hiếp huyện lệnh địa phương giao một vạn lượng bạc trắng.

Vân Châu vị trí xa xôi, một quan huyện nhỏ bé có thể lấy đâu ra một vạn lượng bạc.

Đúng lúc này Đồ Hòa xuất hiện, trong thời gian chờ tiền, nàng cùng một nhóm vũ cơ được đưa tới giải sầu cho bọn cướp.

Nàng mặc váy lụa đỏ đeo khăn che mặt, nhảy theo điệu nhạc, bộ diêu trên đầu theo từng động tác phát ra âm thanh lanh lảnh dễ nghe, làn váy uyển chuyển tung bay.

Điệu múa kết thúc, vũ nữ bên cạnh nàng lại không đứng vững, không cẩn thận kéo khăn che mặt nàng xuống, đó lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, đến cả dáng vẻ kinh ngạc cũng khiến lòng người rung động, một cái ngước mắt lại có thể bắt được tâm trí người xung quanh.

Thủ lĩnh bọn cướp nhìn chằm chằm nàng, chén rượu vốn đã đưa tới miệng lại không nuốt xuống, tất cả theo khóe miệng chảy xuống, Hắn ném bát rượu trong tay đi, lảo đảo đi lên sân khấu,  nắm lấy cổ tay Đồ Hoà, ghê tởm nói: “Tiểu nương tử thật xinh đẹp.”

Chén rượu bị vỡ rơi dưới chân Lý Quan Kỳ, hắn lén lấy một mảnh nhỏ, đưa cho Thư Trung, Thư Trung nhận lấy bắt đầu cắt dây thừng trên cổ tay hắn.

Móng heo của tên thủ lĩnh muốn duỗi lên mặt Đồ Hòa, đúng lúc này lại cảm thấy đầu óc choáng váng, lùi về phía sau vài bước.

Tên cướp lắc đầu, phát hiện đầu choáng mắt hoa, tên khác muốn đứng dậy giúp hắn vừa đứng lên liền ngất xỉu.

Tên cầm đầu nhận ra mình bị lừa, mắng lớn: “Lũ khốn các ngươi lại dám hạ độc.”

Đồ Hòa cười khẩy: “Thuốc mồ hôi cho ngựa này có vị như thế nào?”

Tên cầm đầu tức giận, rút ​​đao bên hông ra muốn chém nàng. Những tên còn lại cũng rút dao lao tới.

Dây thừng trên chân Lý Quan Kỳ cuối cùng cũng cắt đứt, hắn chạy tới, muốn bảo vệ Đồ Hòa, lại bị Đồ Hòa vươn tay chặn lại, nàng thổi còi trên cổ, một chân đá vắng tên thổ phỉ, quan binh đợi bên ngoài phá cửa xông vào.

Quan binh đầu tiên vọt vào ném cung tiễn tới, nàng mặc váy đỏ nhảy lên ghế gỗ bên cạnh, như đóa hoa rực rỡ nở rộ giữa không trung, nàng giương cung bắn mũi tên xuyên qua đầu tên cầm đầu.

Mãi sau này Lý Quan Kỳ mới biết nàng là nam tử, chỉ là lúc đó để đảm bảo mọi người được an toàn nên mới giả thành nữ tử.

Khi đó hắn muốn tới gặp nàng mấy lần nhưng đều bị từ chối.

Mãi đến năm Quốc Tử Giám thứ hai, hắn lại được gặp nàng lần nữa.

Lý Quan Kỳ mơ màng nhắm mắt lại, hắn thật sự quá mệt mỏi, đêm quan không được ngủ ngon, sáng hôm nay lại phát hiện trên tay có ba vết máu, thần kinh cương cứng cả một ngày, gần như kiệt sức đến nơi.

Hắn lẩm bẩm nói: “Cũng may có thể gặp lại ngươi.”

Nói xong liền ngủ say.

Đồ Hòa nấu mì xong mới phát hiện hắn đã ngủ say, cảm giác áy náy trong lòng càng thêm dâng trào.

Những lời ngươi nói ta đều nghe được, nhưng đến khi nào ta mới có thể nói một câu xin lỗi với ngươi đây?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play